Chương 13. Bắt đầu 4P, ký kết hiệp ước anh em cùng chung Tiểu Hữu.

Tác giả: mnbvxz

Edit:Zen

Tần Hàm đang ở văn phòng trung tâm quân chính, hắn cầm một chồng văn kiện hơi mỏng lăn qua lộn lại nhìn suốt một ngày.

Trường quân đội gọi điện thoại tới: "Lão Tần, người ông muốn tìm tôi đã tìm được rồi. Doanh trại dự tuyển năm nay có một tân sinh, dùng tên giả là Tần Đại Long."

Tần Hàm nhìn văn kiện trong tay hơi hơi cười lạnh: "Xác định là dùng tên giả?"

"Đúng vậy, thân phận giả của hắn ta làm không tồi, bọn tôi vẫn đang còn tra."

"Không cần tra nữa," Tần Hàm buông văn kiện trong tay xuống, "Đúng rồi, chuyển quyền hạn theo dõi của doanh trại dự tuyển đến văn phòng tôi."

"Lão Tần, ngài còn chưa có đăng cơ đâu," Lưu hiệu trưởng dở khóc dở cười, "Quyền hạn theo dõi doanh trại dự tuyển là bảo mật cấp A cấp, còn ông......"

"Đừng pha trò với tôi," Tần Hàm nói, "Chuyện rất trọng đại, chiều nay tôi sẽ chuyển quyền hạn điều hành cấp S cho ông."

Lưu hiệu trưởng thở dài: "Được rồi, tôi sẽ chuyển hình ảnh bảo mật cho ngài."

Hình ảnh rất nhanh truyền tới, Tần Hàm nhìn sân thể dục trên màn ảnh, vợ nhỏ chạy trốn của hắn xen lẫn trong một đám Alpha cao lớn, không chút nào yếu thế mà lăn lộn với họ.

Nhìn tiểu gia hỏa tinh lực dư thừa tung tăng nhảy nhót dưới anh mặt trời xán lạn, Tần Hàm lấy hộp thuốc đã lâu không đυ.ng tới trong ngăn kéo ra. Hắn trầm mặc phun ra một vòng lại một vòng khói, cuối cùng thêm tên của mình vào tờ văn kiện cuối cùng. Gọi đường dây trong nhà cho bí thư: "Đem đề án số 40A-6310 ta vừa viết trình lên hội nghị, để bọn họ mau chóng xét duyệt, ta muốn mở cuộc họp biểu quyết."

Doanh trại dự tuyển của trường quân đội Trung Ương, sân thể dục.

Trình Hữu lạnh nhạt nhìn vẻ mặt đắc ý của Tần Thành dưới bóng cây.

Tần Thành trên mặt vẫn còn vết ứ thanh ngày hôm qua cậu đánh, gương mặt anh tuấn sưng phù thành một cái đầu heo năm màu rực rỡ. Nhưng hắn lại cười đến vừa hưng phấn vừa đắc ý, lười biếng ngồi trên xe lăn để hai tên chân chó dùng túi chườm đá đắp mặt cho hắn.

Trình Hữu bóp tay vang lên tiếng răng rắc, xem ra ngày hôm cậu đánh vẫn nhẹ.

Giờ giải lao, Trình Hữu mồ hôi đầy đầu đi uống nước, Tần Thành từ trên xe lăn đứng lên vèo một cái đến trước người Trình Hữu, trong mắt không che dấu được vẻ tươi cười đắc ý, nhỏ giọng nói: "Anh hai, mông có đau không?"

Trình Hữu nghiến răng nghiến lợi đáp trả: "Chỉ bằng kích cỡ nấm kim châm và tay súng siêu tốc kia của cậu? Đau cái rắm." Mẹ nó, tiểu vương bát đản này ngày hôm qua thiếu chút nữa đùa chết cậu.

Tần Thành tuổi trẻ khí thịnh chịu không nổi loại khıêυ khí©h này, tranh thủ lúc người ta không để ý mà sấn đến bên người Trình Hữu hôn lên mặt cậu một cái: "Anh hai, em sớm muộn gì cũng ȶᏂασ anh đến nỗi vừa thấy em anh liền dẩu mông lên!" Dù sao trong trường quân đội này cũng không có ai đoạt với hắn, hắn có rất nhiều thời gian chậm rãi dạy dỗ tốt người anh trai này.

Thời điểm Tần Thành đang đắc ý, huấn luyện viên bỗng nhiên kêu tập trung lại trên sân thể dục: "Tập hợp tập hợp, nhanh lên!"

Đám tân sinh nước cũng chưa uống được mấy miếng, không tình nguyện mà chạy đến sân thể dục.

"Cái người gì vậy trời, nước cũng không cho uống."

"Không phải đã nói là nghỉ ngơi mười phút sao, còn chưa được hai phút nữa!"

Tần Thành đi theo sau mông Trình Hữu, mê muội mà đỉnh vòng eo mảnh khảnh của anh hai, còn có bờ mông căng vểnh được quân trang bao lại.

Trình Hữu sau khi tìm được vị trí liền nhìn về phía huấn luyện viên, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Tần Thành cũng nhìn qua theo, sắc mặt của hắn còn khó coi hơn cả Trình Hữu.

Đứng bên người huấn luyện viên là một thiếu niên anh tuấn dáng người cao gầy thẳng tắp, đeo một chiếc kính thập phần văn nhã bại hoại.

Huấn luyện viên cười tủm tỉm giới thiệu với nhóm cải thìa: "Đây là sinh viên giỏi của bộ thông tin chuyên nghiệp trường học cố ý mời từ bên ngoài vào, mục đích là dạy khóa cơ sở cho đám tiểu vương bát óc đều là cơ bắp các cậu. Đến, hoan nghênh giáo viên mới!"

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt trên sân thể dục vang hết đợt này đến đợt khác, giáo viên mới này nhìn qua tính tình khá hơn huấn luyện viên nhiều.

Tần Thành trừng lớn đôi mắt, nếu hắn là một dã thú chỉ sợ lông toàn thân đã dựng thẳng hết lên, nổi giận đùng đùng mà trừng đứa em trai từ nhỏ đã ghét nhau như chó với mèo kia.

Tần Tịch đẩy đẩy kính mắt, thế mà có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn mọi người, kỳ thật tôi tới là cùng mọi người học tập khóa máy truyền tin của quân đội."

Tần Thành hầm hừ mà "Phi" một tiếng: "Làm bộ làm tịch."

Tần Tịch nhìn về phía bên này, nở một nụ cười khıêυ khí©h hàm súc cho anh trai.

Trình Hữu có chút đau đầu đau người.

Phòng hiệu trưởng trường quân đội Trung Ương, Lưu hiệu trưởng vừa định pha trà cho mình, lại nhận được cuộc điện thoại đòi mạng của trung tâm quân chính.

Tần Hàm ngữ khí không tốt lắm: "Lão Lưu, đơn xin cố vấn thông tin của Tần Tịch là ai phê chuẩn?"

Lưu hiệu trưởng vui tươi hớn hở nói: "Là tôi, trường học mấy năm nay không phải vẫn luôn làm loại hạng mục này sao? Không nói đến năng lực của Tần tiểu thiếu gia, để cho nó tới trường quân đội sớm một chút làm quen, không phải là cũng giúp ông một chút sao?"

Tần Hàm không nghe ra được chỗ nào không đúng. Tần Tịch là con hắn, đơn xin trường quân đội khẳng định sẽ phê chuẩn. Nhưng tại sao Tần Tịch lại bỗng nhiên muốn tới trường quân đội?

Trình Hữu nhìn Tần Tịch trước mặt, đỡ trán lui về phía sau hai bước.

Tần Tịch tức khắc luống cuống, chân tay luống cuống tiến lên muốn đỡ Trình Hữu: "Anh hai!"

Trình Hữu che đầu lại đẩy hắn ra: "Em em em chờ anh một chút, anh có phải đang nằm mơ không?"

Tần Tịch thật cẩn thận cầm mu bàn tay Trình Hữu: "Anh hai, anh có khỏe không?"

"Anh...... Anh khá tốt......" Trình Hữu khóe miệng có chút run rẩy, cậu một lời khó nói hết mà nhìn Tần Tịch, "Em nói xem, em có phải hay không đã sớm đánh chủ ý này?"

Tần Tịch vô tội mà nhỏ giọng nói: "Em...... Em nửa năm trước em đã làm đơn xin, không nghĩ tới anh hai cũng đến." Hắn càng không nghĩ tới Tần Thành cư nhiên bởi vì nhìn lén mà bị cha ném vào trường quân đội!

Tần Thành không chút hoang mang mà vung bàn tay lên ôm bả vai Trình Hữu, đắc ý nhướn mày nhìn Tần Tịch.

Tần Tịch ho nhẹ một tiếng, thật cẩn thận mà nhìn Trình Hữu: "Anh hai, xin, xin lỗi, lần trước em có phải là làm anh đau không?"

Trình Hữu mặt như sung huyết.

Tần Thành trợn mắt há hốc mồm, không thể tin tưởng mà trừng mắt nhìn Tần Tịch mười giây, bỗng nhiên giận không thể kiềm được mà tiến lên vung một đấm đến mặt Tần Tịch mặt: "Mày mẹ nó cư nhiên tranh thủ tao không ở mà thượng Trình Hữu!"

Tần Tịch nhìn thì không giống Alpha, nhưng ở trước mặt Tần Thành lại phá lệ có sức chiến đấu. Hắn không chút do dự trở tay một quyền đánh vào trên bụng Tần Thành: "Anh hai đã sớm là người của tao!"

Hai Alpha tuổi trẻ có mùi tin tức tố cực kỳ giống nhau, như bom nổ mà vỡ tạc trong không khí, Trình Hữu kinh hoảng thất thố che mũ lui về phía sau hai bước.

"Tần Tịch mày mẹ nó ngày thường ra vẻ đáng thương trước mặt Trình Hữu, cư nhiên gạt tao cưỡиɠ ɠiαи anh ấy." Tần Thành khó thở, từ trước đến nay Tần Tịch ở trước mặt Trình Hữu luôn ngoan ngoãn như cừu con, hắn thế nào cũng không nghĩ tới lá gan thứ này còn lớn hơn cả Trình Hữu.

"Ai như này chỉ biết cưỡиɠ ɠiαи!" Tần Tịch phun ra một búng máu tiếp tục huy quyền, "Anh hai là nguyện ý bị tao ȶᏂασ, liên quan cái rắm đến mày!"

Hai vị thiếu gia Tần gia đánh đến khí thế ngất trời, các giáo quan đều bị dọa ngốc, ai cũng không dám đi lên ngăn cản.

Trình Hữu yên lặng cúi đầu làm bộ như không nghe thấy tiếng gọi của bọn họ, nhanh như chớp chạy đến ký túc xá.

Một chiếc xe đột nhiên phanh gấp trước mặt cậu.

Trình Hữu kinh ngạc ngẩng đầu.

Cửa kính chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt của Tần Duyên: "Tiểu Hữu, đã lâu không gặp."

Trình Hữu chân mềm nhũn xoay người muốn chạy, lại bị bảo tiêu của Tần Duyên cản đường.

Tần Duyên cười lạnh ôn nhu nói: "Tiểu Hữu, lên xe."

Trình Hữu kinh hồn không ngừng lắc đầu cự tuyệt.

"Được rồi," Tần Duyên ra lệnh cho bảo tiêu, "Tiêm cho cậu ta một liều thuốc thôi tình Omega, sau đó cởi hết ném tới sân thể dục."

Tần Tịch cùng Tần Thành rốt cuộc cũng phát hiện tình huống bên này, nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn đối phương sau đó dừng tay, cùng nhau chạy tới.

Trình Hữu cảm thấy Tần Duyên sẽ không tiêm thuốc thôi tình cho cậu, nhưng mà nhìn thấy Tần Thành cùng Tần Tịch đã sắp đi đến, cậu nghĩ: Đại khái là chạy không được.

Tần Duyên nhìn thấy ánh mắt cảnh giác như thú con của hai thằng em trai, muôn vàn tâm tư xoay mấy vạn vòng, cuối cùng phun ra một câu: "Đều lên xe đi, đừng ở chỗ này mất mặt."

Tần Thành giành trước một bước nói: "Đi đến chỗ em đi"

Trong ký túc xá cao cấp của Tần Thành vẫn còn tràn ngập hương vị tìиɧ ɖu͙©, tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô cạn trên sô pha cũng chưa rửa sạch, dây thừng bị cắt đoạn bị ném lung tung rối loạn xuống đất, còn có quần bị cắt hỏng. Vừa thấy liền biết nơi này không lâu trước đây vừa mới phát sinh chuyện gì.

Tần Duyên để bảo tiêu ở bên ngoài, nói: "Bảo vệ cửa cho tốt, ai tới cũng không cho vào."

Trình Hữu chân lại mềm thêm một chút, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Bảo tiêu biểu tình có chút vặn vẹo: "Đại thiếu gia......"

Tần Duyên chém đinh chặt sắt nói: "Ba ta tới cũng không được, trừ phi ông ấy dùng xe tăng phá cửa."

Vì thế trong phòng ký túc xá rộng lớn, anh en Tần gia lại tề tựu.

Trình Hữu tròng mắt quay tròn, tìm kiếm đường có thể đào tẩu.

Tần Thành và Tần Tịch vẫn cứ dùng ánh mắt khıêυ khí©h nhìn đối phương, một đứa che bụng một đứa che mặt.

Tần Duyên ngồi ở trên sô pha, dùng ngón tay nắn vuốt bạch trọc trên đó, cười lạnh: "Hai người các cậu, đều đã thượng Trình Hữu?"

Tần Thành đắc ý mà chụp mông Trình Hữu một cái: "Bây giờ bên trong mông vẫn còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em đấy, có phải hay không tiểu Hữu Hữu?"

Trong phòng hơi thở Alpha quá nồng, anh em ba người mùi rất tương tự, lại có một chút bất đồng nho nhỏ. Hiệu quả của thuốc ức chế tiêm lúc sáng dần trở nên yếu bớt, Trình Hữu thân thể thành thật mà bắt đầu nhũn ra, cậu thở hổn hển dựa vào trên tường: "Mấy người...... Mấy người cứ nói chuyện, tôi đi trước có chút việc."

Cậu vừa muốn chạy, Tần Duyên liền bước lên vài bước xách cậu vào trong l*иg ngực, một phen ném lên trên sô pha.

Trình Hữu bị ném đến đầu hôn não trướng.

Tần Duyên áp lên một bên thoát quần Trình Hữu một bên nói với hai thằng em: "Anh có ba điều kiện, hai người nghe thử chút."

Trình Hữu kịch liệt giãy giụa: "Anh cả!"

Tần Tịch trầm mặc không lên tiếng mà giúp ảnh cả đè cánh tay Trình Hữu lại, phảng phất như ngầm đồng ý với quy tắc trò chơi mà Tần Duyên còn chưa nói ra. Hắn đã từng nghĩ tới chuyện độc chiếm Trình Hữu, cũng bởi vậy mà an bài thật lâu. Nhưng sự thật chứng minh hắn làm không được, thậm chí, nếu ba ba tìm được Trình Hữu, về sau anh em bọn ai cũng không chiếm được Trình Hữu.

Tần Thành cũng hầm hừ mà thò qua, hắn vẫn là không dám quá cáu kỉnh với anh cả, không tình nguyện hỏi: "Điều kiện gì?"

"Thứ nhất, chuyện này phải gạt ba ba." Tần Duyên đã lột được quần và qυầи ɭóŧ của Trình Hữu, hung hăng vỗ một cái vào phần đùi trong trắng nõn. Trình Hữu ủy khuất kêu "đau" một tiếng, hốc mắt tức khắc đỏ.

"Thứ hai," hai ngón tay Tần Duyên cắm vào trong tiểu huyệt mềm mại ướt nóng , cong ngón tay lên hung hăng moi đào, "Hôm nay anh tới trước."

Trình Hữu liều mạng muốn khép hai chân lại, móng tay cào đến thịt ruột làm cậu vừa xót vừa ngứa.

Tần Thành đi lên bắt đầu xé rách áo Trình Hữu: "Thứ ba thì sao?"

"Thứ ba?" Tần Duyên móc ra dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình, nhắm ngay tiểu huyệt ngày hôm qua mới bị Tần Thành thao đến sưng đỏ, dùng sức cắm vào.

Trình Hữu kêu thảm một tiếng, hai chân vô lực run rẩy mở ra: "Ưm a...... Chậm một chút...... Ca ca...... thật trướng......"

Tần Duyên trong lòng nghẹn hỏa, nắm lấy hai đùi vừa trắng vừa thon của Trình Hữu, hung hăng thọc vào rút ra: "Thứ ba chính là, về sau Trình Hữu mang con của ai, em ấy chính là Omega của người đó."

Tần Thành gây sự: "Nếu là của ba ba thì sao ?"

Đôi tay Trình Hữu bị Tần Tịch đè lại, cậu há mồm vừa muốn phản bác, lại bị dươиɠ ѵậŧ Tần Tịch cắm vào trong miệng. Khối thịt cực đại tiến vào trong cổ họng, Trình Hữu khó chịu đến muốn nôn, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở bất lực.

Hai cái mồm bên trên và bên dưới đều bị dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra, đầṳ ѵú cũng bị niết trong đầu ngón tay Tần Tịch hung hăng đùa bỡn lôi kéo. Trình Hữu nghe ba anh em thương lượng cách phân chia mình, ủy khuất sợ hãi mà rớt nước mắt.

Hỗn đản, tất cả đều là hỗn đản!