Chương 11. Kết cục của việc câu dẫn em trai, Omega bị đánh dấu lần thứ hai, mất khống chế.

Tác giả: mnbvcxz

Edit: Zen

Mấy ngày tiếp theo Tần Hàm rất bận, hình như hắn muốn xử lý hết tất cả công việc một tháng trong mấy ngày này. Hành động đó quá mức quỷ dị, ngay cả Tần lão gia tử ở trung tâm chỉ huy xa xôi ngồi uống trà chơi cờ cũng gọi điện thoại tới, hỏi: "Tần Hàm, có chuyện gì mà con sốt ruột như vậy?"

Tần Hàm qua loa trả lời: "Chuyện trong nhà."

"Ừ, chuyện trong nhà phải xử lý cho tốt, hậu viện không thể có sai sót," Tần lão gia tử không chút để ý vân vê quân cờ, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, là Thẩm Minh Thư tìm phiền toái cho con?"

"Mấy năm nay hắn rất vẫn an phận," Tần Hàm rồng bay phượng múa ký tên lên văn kiện, "Con giữ lại được mạng của hắn từ tội phản quốc, hắn cũng coi như là biết điều, ngoan ngoãn ở lại hậu viện, không bước ra ngoài nửa bước, hơn nữa còn chủ động làm máy che chắn tín hiệu cho con."

"Cẩn thận một chút, Thẩm Minh Thư cũng không phải là đèn cạn dầu." Tần lão gia tử đi đến bên l*иg sắt có con chim mới mua, nhưng mà vật nhỏ to như quả trứng gà này lại rất hung dữ, run rẩy dựng lông tơ màu vàng nhạt nhe răng nhếch miệng với ông.

Tần gia đại viện.

Tần Duyên đến công ty, Tần Tịch về trường học kiểm tra.

Trình Hữu ghé vào trên cửa sổ nhìn đám thủ vệ xếp thành hàng ngoài cổng, thở dài một hơi thật sâu. Cậu nuốt một viên thuốc ức chế mua ở chợ đen, phiền chán lăn qua lộn lại trên giường lớn của Tần Hàm.

Loại thuốc ức chế này không khác gì so với sản phẩm chính quy được xưởng có chứng nhận quốc gia sản xuất, sau khi ăn xong dạ dày có chút lạnh, sau đó độ mẫn cảm của tin tức tố dần hạ xuống, thân thể cũng có chút mệt, cảnh vật trước mắt trở thành màu xám.

Trình Hữu nằm trong chốc lát, chờ sau khi bản thân thích ứng với thế giới xám xịt này, mới bò dậy xuống giường mặc quần áo.

Cửa lớn không đi được, vậy cậu sẽ đến hậu viện Tần Hàm tìm đường.

Tần gia có một...... hậu viện cực kỳ lớn.

Trình Hữu như ruồi không đầu đi qua đi lại giữa các tiểu viện có tạo hình khác nhau, đi được một lúc, cậu đã không rõ đông tây nam bắc ở đâu nữa. Trình Hữu ngửa đầu muốn tìm một tòa có kiến trúc đặc biệt để làm dấu, nhưng lại nhìn thấy cách đó không xa lóe lên một màu xanh trầm.

Trình Hữu chỉ từng thấy màu xanh này trong video dạy học, là bức tường che chắn đặc biệt dành cho trọng phạm trong ngục giam.

Chẳng lẽ trong nhà Tần Hàm có phạm nhân tội ác tày trời đáng bị tử hình?

Mang một thái độ khó có thể giải thích, Trình Hữu vừa tự hỏi vừa đi đến chỗ tòa kiến trúc màu xanh kia.

Trong ánh sáng màu xanh kia có một căn phòng nhỏ, nhìn bên ngoài giống như toàn bộ người của tòa kiến trúc đều dồn lại sống ở đây vậy.

Trình Hữu dạo quanh một vòng toà chung cư quỷ dị kia, rốt cuộc cũng thấy được bóng người sau cửa sổ.

Người sau cửa sổ cũng thấy cậu, chậm rì rì mở cửa sổ ra, lộ ra gương mặt anh tuấn, tươi cười ôn nhu ấm áp: "Cậu là Trình Hữu?"

Trình Hữu sửng sốt: "Sao anh lại biết tôi?"

"Tôi đã từng thấy cậu," khuỷu tay người nọ để ở trên cửa sổ, cười khanh khách nhìn Trình Hữu, "Khi đó cậu mới......" Hắn khoa tay múa chân làm ra độ cao 1 mét, "Nhỏ như thế này, giống hệt như thỏ con vậy."

Trình Hữu nỗ lực nhớ lại, ngại ngùng vò đầu: "Nhưng mà hình như tôi thật sự không nhớ rõ anh."

"Không sao, khi đó cậu vẫn còn nhỏ mà" người nọ châm thuốc, đưa hộp thuốc ra lắc lắc vài cái với Trình Hữu "Hút không?"

Người nghiện thuốc Trình Hữu ở nhà giả vờ làm tiểu bạch thỏ gần một tháng, thực sự có chút không nhịn được, cậu thèm thuồng hung hăng hít một ngụm khói thuốc, thở dài: "Thuốc này không tồi."

Người nọ bị cậu chọc cười: "Không sao, tôi sẽ không nói cho ba cậu biết."

Người nghiện thuốc cấm dục một tháng Trình Hữu vẫn là chịu không được sự câu dẫn của khói thuốc, chạy đến cửa quyền hạn nghiệm chứng thân phận, ấn dấu vân tay xuống.

Trình Hữu lấy thân phận con nuôi tiến vào Tần gia, quyền hạn giống với các thiếu gia, có thể tùy ý ra vào bất cứ địa phương nào trong Tần gia.

Người nọ đứng trước cửa sổ cười khanh khách nhìn Trình Hữu, đưa cho cậu một điếu.

Trình Hữu hung hăng rít, khói thuốc vui sướиɠ lăn qua lộn lại trong phổi, lúc này mới lưu luyến không rời mà nhả ra. Cậu hút cho đến khi cơn thèm giảm bớt, mới nhớ tới việc hỏi người xa lạ ôn nhu nhiệt tình này: "Anh là ai?"

Người nọ hơi hơi mỉm cười: "Tôi tên Thẩm Minh Thư."

Trình Hữu chưa từng nghe qua cái tên này, cậu tò mò nhìn đống sách chồng chất như núi trong phòng Thẩm Minh Thư, hỏi: "Sao anh lại đọc nhiều sách bằng giấy như vậy?" Thời đại này có rất ít người đọc sách có chất liệu bằng giấy, loại sách như vậy không đủ linh hoạt tiện nghi.

Gương mặt anh tuấn của Thẩm Minh Thư mờ ảo trong sương khói lượn lờ, hắn nói: "Tôi thích loại đồ vật có thể cầm chắc ở trong tay như này. Cậu xem, những cuốn sách kia, để ở nơi đó, có thể giúp tôi gϊếŧ thời gian."

Trình Hữu ở chỗ Thẩm Minh Thư hút thuốc uống rượu, thậm chí còn tìm ra được một chồng vũ khí lớn.

Cậu cảm thấy Thẩm Minh Thư hẳn là một Omega, nhưng không biết là bởi vì hắn vừa mới uống thuốc ức chế hay là do nguyên nhân khác, cậu không ngửi được bất kỳ một hương vị tin tức tố nào ở trên người hắn.

Tần Hàm rốt cuộc là bởi vì lí do gì, mà nhốt một Beta phạm tội nặng ở trong hậu viện nhà mình?

Trên cổ Thẩm Minh Thư có một dấu vết màu tím đen, đó là bạo phá khí loại nhỏ chuyên cấy vào trên người phạm nhân tử hình.

Trình Hữu có chút hưng phấn, cậu hình như phát hiện ra một bí mật nhỏ không được để cho ai biết của Tần Hàm.

Mấy ngày kế tiếp, Trình Hữu dựa theo tờ hướng dẫn sở dụng sơ sài kia mỗi ngày uống hai viên thuốc ức chế, trừ bỏ nhìn mọi thứ đều xám xịt thì cũng không có phản ứng có hại nào, ngay cả Tần Duyên và Tần Tịch cũng trở nên thành thật hơn nhiều.

Trình Hữu và thương nhân kia định ra số lượng hàng cần giao dịch tiếp theo, vài thứ kia cũng đủ để cậu trụ được trong học kỳ đầu tiên của trường quân đội.

Thẩm Minh Thư là người đầu tiên phát hiện chuyện cậu uống thuốc ức chế, bưng chén rượu cà lơ phất phơ nghiêng đầu nhìn Trình Hữu: "Thứ kia tốt nhất cậu nên uống ít lại."

Trình Hữu có tật giật mình mà nhìn xung quanh.

Thẩm Minh Thư trầm tư trong chốc lát, chậm rãi hỏi: "Nếu cậu thật sự muốn đến trường quân đội như vậy, thật ra tôi có thể nói cho cậu biết một cách lọt qua được kiểm tra sức khoẻ, bao gồm cả thân phận giả."

Thuốc ức chế, thân phận giả, kiểm tra sức khoẻ. Toàn bộ đã có.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu...... chỉ thiếu tấm mộc có thể dẫn cậu ra cửa.

Xe Tần Duyên ngừng ở dưới lầu, Trình Hữu yên lặng tính toán. Không được, lần trước Tần Duyên nói muốn dẫn cậu ra cửa, kết quả của chuyện đó cậu vẫn còn nhớ rõ.

Trình Hữu rón ra rón rén ló đầu ra, nhìn thấy khe hở cửa phòng Tần Tịch có ánh sáng tràn ra.

Đứa nhỏ Tần Tịch này, tuy rằng ở trên giường có chút tàn nhẫn, nhưng mà vẫn rất ngoan.

Trình Hữu do dự một chút, đứng trước gương vò tóc cho hơi rối, mở hai cúc áo sơmi. Tuy rằng nói ra sẽ thấy thẹn, nhưng không hiểu sao Trình Hữu lại cảm thấy, nếu dùng sắc dụ, khả năng thành công sẽ cao hơn một chút.

Trình Hữu đi chân trần đứng ở trước cửa phòng Tần Tịch, do dự nhẹ nhàng gõ cửa.

Tần Tịch rất nhanh đã mở cửa, thiếu niên Alpha mang một cái kính đen, trong tay cầm một cuốn sách dày. Sau khi nhìn thấy là Trình Hữu, có chút kinh hoảng thất thố: "Anh...... anh hai, anh sao lại...... Sao lại đến đây? Anh không trách em sao?" Từ sau chuyện tính sự vừa quỷ dị vừa nhiệt liệt kia, Tần Tịch trốn Trình Hữu rất kỹ, chưa bao giờ dám chủ động xuất hiện trước mặt cậu.

Trình Hữu cũng rất khẩn trương, ngón tay nắm chặt vạt áo của mình, ấp a ấp úng nói: "Tần Tịch, anh...... Anh có thể đi vào không?"

"Có thể! Đương nhiên có thể!" Tần Tịch hoảng loạn nghiêng người nhường đường cho Trình Hữu.

Phòng Tần Tịch rất sạch sẽ, trừ bỏ máy tính và một cái kệ sách rất lớn, cơ hồ không còn bất cứ đồ vật gì nữa.

Trình Hữu làm bộ trấn định ngồi ở trên giường Tần Tịch, nhìn xung quanh.

Tần Tịch như là sợ hãi bản thân lại mất khống chế, đứng ở cửa không chịu lại đây, hỏi: "Anh hai, có...... Có chuyện gì sao?"

"Có một việc," Trình Hữu liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói, "Ngày mai em có thể mang anh đi ra ngoài một chút không? Mấy ngày nay anh ở nhà sắp buồn đến chết rồi."

Tần Tịch sửng sốt một chút, chậm rãi gục đầu xuống, nhìn mũi chân của mình không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trình Hữu có chút nóng nảy, cậu cắn răng một cái, chậm rãi cởi một cái cúc áo, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, chứa đầy vô tận khẩn cầu cùng ủy khuất: "Anh muốn đi ra ngoài một chút, Tần Tịch, không được sao?"

"Anh hai, ba ba sẽ sớm trở lại," Tần Tịch rốt cuộc cũng ngẩng đầu, đi tới chỗ Trình Hữu, "Ông ấy sẽ mang anh đi bất cứ nơi nào anh muốn để giải sầu."

Trong lòng Trình Hữu chợt lạnh, suy nghĩ xem có nên diễn tiếp không. Lại nghe Tần Tịch dùng âm thanh mất mát trầm thấp nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Ba ba sau khi trở về, có phải em sẽ không bao giờ được chạm vào anh nữa không?"

Thân hình cao lớn của thiếu niên Alpha đứng trước mặt Trình Hữu, thế nhưng lai mang đến cản giác áp bách có chút hít thở không thông.

Trình Hữu ngẩng đầu, lấy hết can đảm nắm lấy tay Tần Tịch, chậm rãi đặt ở trên ngực mình, thanh âm bởi vì khẩn trương mà run nhè nhẹ nên có vẻ càng thêm mềm mại hấp dẫn, mang theo một chút nhẹ nhàng khàn khàn nói: "Nhưng đêm nay, em có thể chạm vào bất cứ chỗ nào trên người anh."

Ngực bị áo sơmi che lại, Tần Tịch xuyên qua áo sơmi hơi mỏng cảm nhận được độ ấm trên người Trình Hữu. Hắn cũng có một chút khẩn trương, chậm rãi ngồi xổm xuống giữa hai chân Trình Hữu, ngửa đầu lên, giống như một con chó lớn ngoan ngoãn, hỏi: "Thật sự có thể chạm vào bất cứ nơi nào trên người anh sao?" Ngón tay của hắn dọc theo sống lưng Trình Hữu đi xuống, "Em có thể chạm vào nơi này không?" Ngón tay dừng ở chỗ xương cụt, Tần Tịch lẩm bẩm, "Nơi này thì sao?"

Trình Hữu cảm thấy thẹn mà nhắm mắt lại: "Đều...... Đều có thể......"

"Vậy anh hai cởϊ qυầи áo ra được không?" Ngón tay thon dài của Tần Tịch nhẹ nhàng chạm lên đùi Trình Hữu, hắn làm nũng như một đứa trẻ, "Em muốn nhìn dáng vẻ anh hai cởi sạch đồ vì em."

Trình Hữu không còn cách nào khác, đành phải tự mình động thủ, từng chút một cởi bỏ cúc áo sơ mi, sau đó lại cởϊ qυầи. Trong tiềm thức của cậu giống như đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện gì khi tới nơi này của Tần Tịch, nên ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc.

"Anh hai thật là da^ʍ dãng, tới phòng của em trai lại không mặc qυầи ɭóŧ," Tần Tịch đè Trình Hữu lên trên giường, giống như chơi đồ chơi mà từng chút từng chút xoa bờ mông mượt mà căng nẩy của Trình Hữu, "Anh hai, anh đến tột cùng là muốn em mang anh ra cửa, hay là da^ʍ huyệt ngứa? Ba ba không ở nhà khiến anh rất khó chịu sao?"

Trình Hữu bị lời nói nhục nhã của em trai ngây thơ làm cho vành mắt đều đỏ: "Em...... Tần Tịch em...... Không cho nói...... Anh hai không có phát da^ʍ.. Ưʍ...... Không có......"

Tần Tịch đẩy cánh mông trắng như tuyết của Trình Hữu, lộ ra tiểu huyệt ngọt ngào ở giữa. Tiểu huyệt lần trước bị chơi đến nở hoa cơ bản đã khôi phục lại chặt chẽ như lúc đầu, nhan sắc cũng không phải là màu đỏ thắm khi bị thao chín, mà là màu hồng phấn nhàn nhạt làm Tần Tịch có loại cảm giác như khai bao xử nữ. Toàn bộ cơ thể hắn đè lên người Trình Hữu, nắm lấy hai cánh tay cậu ấn lên trên đầu giường, nhỏ giọng hỏi: "Anh hai, em có thể trói anh lại không?"

Vì mục tiêu đến trường quân đội, Trình Hữu rưng rưng gật đầu: "Tần Tịch...... Được......Anh hai cho em hết...... Đêm nay thân thể anh hai là của em...... ưʍ......"

Tần Tịch từ trong ngăn kéo mép giường lấy ra một đống dải lụa, hắn một bên hôn sau cổ Trình Hữu một bên hỏi: "Anh hai, anh thích màu gì?"

Trình Hữu mơ mơ hồ hồ tự hỏi vấn đề này, theo bản năng trả lời: "lục...... Màu xanh lục......"

Tần Tịch chọn một dải lụa màu xanh đậm, không nhanh không chậm để lên cổ tay trắng nõn của Trình Hữu, một đầu khác buộc trên đầu giường.

Trình Hữu không biết đứa trẻ này muốn làm cái gì, kinh hoảng thất thố hơi hơi giãy giụa một chút, lại bị Tần Tịch đè bả vai lại.

Tần Tịch dùng một tay khác xoa xoa miệng huyệt Trình Hữu, tin tức tố tương tự giữa cha con nhất định có thể lừa gạt cậu, trong tiểu huyệt chậm rãi phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ để chuẩn bị thừa hoan.

"Anh hai," cả người Tần Tịch đè lên thân thể Trình Hữu, dươиɠ ѵậŧ có kích cỡ thập phần khả quan của thiếu niên nhẹ nhàng chọc chọc miệng huyệt ướt nóng, hắn thấp giọng nói, "Anh chạy không thoát đâu, là chính anh lựa chọn đi vào nơi này. Anh không có mặc qυầи ɭóŧ, cúc áo sơmi lại mở ra, vừa thấy chính là tới tìm ȶᏂασ, đúng hay không?"

Trình Hữu có chút bị dọa, cậu uống rất nhiều thuốc ức chế, mấy thứ này không những không ngăn cản được phản ứng của thân thể, mà lại làm cho ý thức của cậu tỉnh táo hơn rất nhiều.

Điều này làm cho cậu không thể không thanh tỉnh mà cảm thụ hết thảy sự tiếp xúc nơi tứ chi, qυყ đầυ có kích thước không nhỏ của Tần Tịch từng chút chọc vào miệng huyệt, sau khi nhẹ nhàng chọc vài cái liền chen vào non nửa cái qυყ đầυ, nhưng lại không vội đi vào, mà là rút ra sau đó lại chọc tiếp.

Trình Hữu nhẹ nhàng giãy giụa một chút, hoảng sợ cầu xin Tần Tịch: "Tần Tịch em không thể đi vào, thật sự không thể ưʍ...... Anh đã bị ba em đánh dấu ...... Tần Tịch ưm a......"

Tần Tịch ghé vào trên người Trình Hữu, Trình Hữu cảm giác mình như bị một một con chó lớn đè ở dưới thân vậy, không thể động đậy. Chỉ có thể bất lực cảm thụ dươиɠ ѵậŧ thô to kia chậm rãi cắm vào trong tiểu huyệt chật hẹp của mình, càng tiến càng sâu, hậu huyệt lâu chưa bị dươиɠ ѵậŧ lấp đầy hưng phấn bao bọc lấy căn côn ŧᏂịŧ lớn kia.

"Anh hai, em đã sớm muốn làm như vậy với anh, anh biết không?" Tần Tịch đè nặng Trình Hữu chậm rãi thẳng tiến, "Bắt đầu từ ngày đầu tiên phân hoá thành A, em đã muốn đè ở trên người anh hai như vậy, hung hăng cắm lỗ da^ʍ nhỏ của anh. Anh hai, ©ôи ŧɧịt̠ em có đủ lớn không? Có thể giống ba ba ȶᏂασ anh sướиɠ đến khóc không?"

Trình Hữu hoảng sợ cảm giác được qυყ đầυ Tần Tịch đã đỉnh tới thịt mềm ở hoa tâm, cậu bị dọa ra nước mắt: "Tần Tịch ưm a...... Anh hai xin em...... Đừng như vậy...... A a......"

"Anh hai, đừng sợ," Tần Tịch thấp giọng nói, "Em không phải anh cả, em sẽ không làm đau anh đâu, tin tưởng em được không?" Hắn vừa nói xong hạ thân liền đẩy vào một cái, qυყ đầυ đỉnh khai miếng thịt mềm kia, ngang ngược cắm vào trong khoang sinh sản của Trình Hữu.

Kịch liệt bủn rủn và sự sợ hãi cùng nhau nảy lên đại não, Trình Hữu rêи ɾỉ một tiếng, giống như thiên nga hấp hối, giãy giụa liều mạng ngẩng đầu lên.

"Tin tưởng em, anh hai." Tần Tịch rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi khoang sinh sản Trình Hữu, lại một lần nữa hung hăng cắm vào, qυყ đầυ đảo ở vách trong mềm mại.

"Khó chịu quá...... ưm a...... thật là xót...... Dừng lại......" Trình Hữu khóc lóc vặn vẹo thân thể dưới thân Tần Tịch ý đồ né tránh căn dươиɠ ѵậŧ tra tấn người kia, "Đừng cắm nữa...... Tần Tịch...... Ô ô...... xót chết mất...... Chịu hông nổi~......" Đau đớn trong bụng không có giảm xuống, mà ngược lại càng thêm kịch liệt, bủn rủn tê ngứa đến khó có thể thừa nhận, khiến cậu một bên liều mạng trốn tránh dươиɠ ѵậŧ, một bên lại hận không thể để Tần Tịch dùng qυყ đầυ chọc đến mấy chỗ xót ngứa kia để giảm ngứa.

Dươиɠ ѵậŧ Tần Tịch đảo quanh, ma sát trong vách khoang sinh sản mềm mại của Trình Hữu, lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ mất khống chế trào ra, mỗi lần thọc vào rút ra đều sẽ mang theo một cỗ lớn nước da^ʍ sền sệt, giữa bụng nhỏ và mông của hai người bị ướt đến rối tinh rối mù.

Tay chân Trình Hữu căng thẳng, run run bắn ra dưới sự thao làm không đầu không đuôi của Tần Tịch.

Sau khi cao trào vách trong càng thêm mềm mại, mỗi lần Tần Tịch cắm vào, Trình Hữu đều hoài nghi bản thân sắp chết dưới dươиɠ ѵậŧ của hắn. Côn ŧᏂịŧ vừa mới bắn mềm oặt dính ở giữa đùi và khăn trải giường, trong hậu huyệt bủn rủn khó nhịn tràn ra từng đợt kɧoáı ©ảʍ chồng chất lên bụng nhỏ, một loại du͙© vọиɠ sinh lý khác chậm rãi dâng lên.

Trình Hữu thật sự bị Tần Tịch thao đến khóc, cậu vô lực khóc thút thít cầu xin hắn: "Đừng làm nữa...... Tần Tịch...... Anh hai xin em...... Ô ô...... Dừng một chút được không ưm ah...... Xin em...... Không thể...... Không thể thao nữa...... Tần Tịch ưʍ...... Anh hai sắp bị em thao đến tiểu rồi...... Tần Tịch......"

Tần Tịch hưng phấn hung hăng đâm vào trong khoang sinh sản của Trình Hữu, động tác càng nhanh càng ác, hắn cắn lỗ tai cậu thổi khí: "Anh hai, anh hai, anh hai anh nói cái gì? Anh sắp bị em ȶᏂασ đến tiểu ra sao?"

Trình Hữu nức nở gật đầu: "Không được...... Bụng...... Bụng trướng quá a a...... Tần Tịch...... Dừng một chút...... Anh hai không được...... Thật sự không được......"

Tần Tịch càng thêm hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ của hắn ở trong cơ thể Trình Hữu đột nhiên phình to lên, xem ra sắp bắn tinh, hắn dùng qυყ đầυ hung hăng ma sát vách trong khoang sinh sản, nói nhỏ: "Anh hai, tiểu ra đi, em muốn xem anh bị em ȶᏂασ đến bắn nướ© ŧıểυ."

Trình Hữu nỗ lực muốn kiên trì thêm một chút, nhưng lại có một cổ nhiệt lưu đánh vào vách trong khoang sinh sản. Bàng quang rốt cuộc không nhịn được, côn ŧᏂịŧ đè ở đùi tí tách tí tách phun ra nướ© ŧıểυ màu vàng.

Lúc bắn tinh, Tần Tịch hung hăng đỉnh thêm vài cái, cảm thấy mỹ mãn ghé vào trên người Trình Hữu, nhỏ giọng nói: "Anh hai, em rất vui."

Trình Hữu chậm rãi tỉnh lại từ cơn choáng váng do cao trào, thanh âm khàn khàn thấp giọng hỏi: "Tại sao?" Tại sao lúc Tần Tịch lặp lại đánh dấu, cậu lại không đau đến chết?

"Đây là bí mật, anh hai," Tần Tịch không muốn rời xa mà cọ cọ cổ Trình Hữu, "Em biết anh ngày mai muốn đi đâu, em sẽ đưa anh đến đó. Anh hai, em hy vọng anh đến đó sẽ vui vẻ, thật sự, cho dù anh có làm gì thì em cũng đều sẽ ủng hộ."

Trình Hữu rốt cuộc cũng được tự do, tay sờ sờ gáy bị đại cẩu cắn, lâm vào trong mê mang trước nay chưa từng có.