Chương 10: Cô bảo tôi cái gì?
“...”
Cái từ nhìn trộm này, dùng cũng quá nghệ thuật rồi!
Hạ Noãn Tâm ngớ ra vài giây, sau cùng cũng quên trả lời, mãi đến khi thang máy đinh một tiếng mở ra, cô mới yên lặng bắt kịp tốc độ của Tiêu Quyết.
Bãi đỗ xe rộng lớn, chỉ còn một chiếc xe thể thao màu trắng.
Tiêu Quyết đi lên trước, mở cửa xe, lại thấy Hạ Noãn Tâm đứng một bên, không có ý gì muốn lên xe.
“Ừhm?”
“Tổng giám đốc đại nhân, tôi biết gần đây có một nhà ăn, không cần lái xe!”
Hạ Noãn Tâm đứng tại chỗ, trong ánh mắt tràn đầy sự không tin tưởng anh.
Lên xe? So với ở trên giường còn nguy hiểm hơn!
Nghe vậy, Tiêu Quyết nhíu mày, tư thế lười biếng nói: “Cô rất quen thuộc với nơi này sao?”
“Đúng, đã từng đi qua.” Hạ Noãn Tâm kiên định gật đầu, vì thế, lúc cô giằng co không lên xe, Tiêu Quyết chỉ có thể bất đắc dĩ khóa cửa xe lại, cùng cô đi bộ ra ngoài bãi gửi xe.
Hai phút sau.
Tiêu Quyết nhìn thấy KFC gần đó, mạnh mẽ dừng lại bước chân.
“Đây là nhà ăn cô nói?”
“Đúng, 1 giờ rạng sáng, đây là nhà ăn duy nhất còn mở cửa!” Lúc này, Hạ Noãn Tâm không có ý thức được trên người anh đang thay đổi, đang muốn đẩy tay đi vào, cổ tay liền bị nắm lại.
Tiêu Quyết đứng cạnh cô, âm thanh thất lạc ở bên tai: “Cô cảm thấy được tôi có thể ăn được gì ở đây?”
“Đúng là tôi muốn ăn!”
“Tôi không ăn!”
“Tôi muốn ăn, không phải anh nói mời tôi ăn cơm sao? Đương nhiên là tôi quyết định.”
“Hiện tại tôi là sếp của cô, ăn cái gì, phải nghe theo tôi!”
“Hiện tại là thời gian tan tầm rồi, tôi muốn nghe bản thân mình, tôi muốn ăn KFC.”
“...”
Vì thế, một nam một nữ đứng trước cửa thủy tinh giằng co.
Tiêu Quyết híp mắt lại, liếc nhìn dáng vẻ của cô, bỗng nhiên không kiên nhẫn nhíu mày. Sau một giây, anh không hề báo trước cúi người, một tay khiêng vật nhỏ trước mắt lên vai, bước đi thật xa.
“A”.
Trong bóng đêm, vang vọng tiếng kêu thê lương của một người con gái.
Hạ Noãn Tâm chưa từng bị ai khiêng lên như thế này, vì thế, máu dồn xuống não khiến cô bắt đầu kêu gào.
“Biếи ŧɦái, buông ra!”
“Cô bảo tôi cái gì?”
Dứt lời, một bàn tay không nặng không nhẹ rơi vào trên mông cô, trừng phạt vỗ một tiếng.
Hạ Noãn Tâm ngớ ra một giây, một giây sau, tiếng thét càng thêm chói tai: “A..aa, biếи ŧɦái biếи ŧɦái, anh dám đánh tôi một cái nữa thử xem? Tôi nhất định tố cáo anh quấy rối tìиɧ ɖu͙©, còn có bắt cóc tôi! Anh mau thả tôi xuống, thả tôi xuống!”
Tiêu Quyết híp mắt, âm thanh trầm trầm: “Ngậm miệng!”
“Tôi sai rồi!” Một giây sau, Hạ Noãn Tâm mím môi, ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa.
Phản ứng này khiến Tiêu Quyết rất hài lòng.
Trong bóng đêm, bước chân một đường trở về bãi đỗ xe dưới lòng đất của R&C, lúc đi qua ngã tư đường, phía trước đột nhiên có ánh đèn chói mắt lóe lên, một giây sau, tiếng cọ xát chói tai kèm với một chiếc xe chạy rất nhanh đến, vọt qua người Tiêu Quyết.
Thời gian, chỉ có 2 giây.
Một khắc xảy ra đại biến, Tiêu Quyết nhíu mày, theo bản năng ôm lấy Hạ Noãn Tâm, lui về phía sau vài bước, động tác vô cùng nhanh nhẹn che lấy thân thể của cô, trốn ngược vào trong bóng đêm.
Lúc này, Hạ Noãn Tâm chui đầu ra khỏi lòng anh, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra tai nạn xe cô à?”
“Là người của hắc đạo đến ám sát tôi!”
Âm thanh của anh không hề có chút nào hoảng hốt, đôi đồng tử ở trong bóng đêm càng thêm sắc bén.