Trong nhà sảy ra việc, Lý Nhiều đã nhanh chóng báo cáo cho Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần biết rằng Lâm Ngọc sẽ tìm đến lần nữa nên đã phân phó một số người bảo vệ sự an toàn cho Thượng Quan Ngưng, mới một chút đã có tin nhắn đến " bất động sản không hợp lệ".
Vì thế, vài phút sau, giám đốc và bảo vệ khu trung cư lệ cảnh đều bị đổi người.
Người đại diện bên truyền thông Tinh diệu là Quý Bác thấy Cảnh Dật Thần ngồi đối diện thỉnh thoảng lại thất thần nên cực kì bất mãn.
Hắn cau mày dùng ngón tay gõ gõ cái bàn, ý muốn cho Cảnh Dật Thần chú ý.
Nào biết Cảnh Dật Thần vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào màn hình di động màn, giống như là điếc.
Ngồi cùng Cảnh Dật Thần, phía sau là A Hổ, hai bên có hai người, trong đó có một người của Tập Đoàn Cảnh Thịnh chính là Lư Cần, hôm nay tạm thay thế vị trí trợ lý tổng giám đốc của Thượng Quan Ngưng.
Lư Cần cảm thấy đối phương không kiên nhẫn, Cảnh Dật Thần lại rõ ràng muốn thương lượng với đối phương, không khí khá căng thẳng, hắn biết là tới lúc mình phải lên tiếng rồi, hắn liền dùng âm thanh vừa đủ cho mọi người nghe "thấp giọng" nhắc nhở Cảnh Dật Thần: “Tổng giám đốc, quý tổng vừa mới đưa ra phương án thu mua mới, mong ngài phê duyệt.”
Hắn không hổ là lão bánh quẩy, trong chốc lát liền đem thông tin của truyền thông Tinh Diệu truyền đạt đầy đủ cho Tập Đoàn Cảnh Thịnh.
Cảnh Dật Thần như mới phản ứng lại, lãnh đạm nói: “Phương án mới gì? Không phải nói rằng mọi thứ bây giờ đều rất tốt sao? Những phương án khác chỉ là phế thải!"
Quý Bác rốt cuộc cũng không thể kìm chế được mà đứng lên, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: “Cảnh thiếu đang coi việc thu mua là chơi đồ hàng sao?! Căn bản là không đem Quý thị chúng tôi để vào mắt?”
Hắn ta đập mạnh một cái trên mặt bàn hội nghị, phát ra một tiếng "Phanh".
“Lần hội nghị liền cho chúng tôi cơ hội Em họ Quý Lệ Lệ của tôi đợi các người cả buổi trưa, kết quả cơm trưa cũng không ăn! Hôm nay chính Cảnh Thịnh các người mời chúng tôi đàm phán một lần nữa, đây là thái độ gì đây? Tổng giám đốc trước còn cho chúng tôi ít mặt mũi, còn anh tổng giám đốc mới gì chứ, quá ngông cuồng tự đại đi!"
Cảnh Dật Thần mày đều không nhăn một chút, lạnh nhạt nói: “Chỉ trong ba ngày, thu mua giá cả từ một trăm triệu liền biến thành hai trăm triệu, Quý thị các người thiếu tiền mà muốn uống Tây Bắc phong, có thể đi tìm chỗ vay nặng lãi, không cần trắng trợn đòi ở đây!"
“Nếu cảm thấy Cảnh Trung Tu thích hợp với các người hơn, về sau không cần lãng phí thời gian của tôi! Quý thị đã lưu lạc đến nỗi phải dựa vào một nữ nhân bán sắc để đạt được giao dịch thì còn nói đến mặt mũi làm gì!”
Cảnh Dật Thần nói xong, liền ưu nhã đứng dậy, sửa sửa tây trang của chính mình để không còn nếp nhăn, mang theo sự ngênh ngang của Cảnh Thịnh mà đi, để lại người đại diện của Quý thị đang đứng kia nghiến răng nghiến lợi.
Lư Cần nhìn vị tổng giám đốc trẻ tuổi lạnh như băng, nghĩ thầm phải nhắc nhở anh một tí, nếu không thu mua truyền thông Tinh Diệu, tập đoàn ở lĩnh vực giải trí có thể sẽ đem mọi việc như ném đá trên sông.
Nhưng Cảnh Dật Thần rõ ràng không có nghe lời khuyên này lọt tai, hơn nữa, lão tổng tài có dặn dò quá anh, bất luận phát sinh chuyện gì, đều không cần đi can thiệp, rồi Cảnh Dật Thần sẽ tự mình phải tay đi làm.
Hắn thở dài, trầm mặc đi theo Cảnh Dật Thần trở về cảnh thịnh.
Lư Cần vừa mới vào văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, Cảnh Dật Thần đã đi tới nói: “Thượng Quan trợ lý sinh bệnh, tôi cho cô ấy nghỉ mấy ngày, mấy ngày này nhờ cả vào trợ lý Lư vậy."
Lư cần cung kính, trong lòng lại nghi hoặc.
Hắn cảm thấy tổng tài để ý đến Quan trợ lý, hơn nữ quan hệ không bình thường, nếu không thi con người luôn lạnh lùng như Cảnh Dật Thần sẽ không cố ý tới dặn dò hắn truyện này.
Cảnh Dật Thần trở lại văn phòng rồi bắt đầu xử lý mọi việ. Hằng ngày của tập đoàn, anh mới vừa nhận chức, yêu cầu tạo quan hệ mất rất nhiều thời gian của anh.
Nhưng anh trên thương trường có trực giác nhạy bén, nắm trong tay tài nguyên phong phú, kinh nghiệm cùng nhân lực cũng nhiều, không có việc gì làm khó được anh.
Giống như việc hôm nay thu mua truyền thông, nếu đối phương có thành ý, anh sẽ lấy giá cả hợp lý để thu mua, hai bên đều vui mừng. Nhưng là rõ ràng là do Quý thị nhân cơ hội xảo trá, anh đương nhiên sẽ không khách khí.
Vài ngày sau, tinh diệu truyền thông đăng mấy tin của nghệ sĩ để thu hút. Độ gièm pha, mấy cái tiểu minh tinh không chỉ có nổi tiếng lên mà thậm chí lọt còn vào giới giải trí. Nhưng không hề ăn thua.
Truyền thông Tinh diệu trong nhất thời bị đẩy lên đầu ngọn sóng ngọn gió, Nghệ sĩ yêu cầu hủy hợp đồng, hợp tác đang sôi nổi tự nhiên hủy hết, mọi việc quay phim chụp hình đều bị gián đoạn, kéo thoe sau là việc cổ phiếu hạ trên diện rộng.
Một lúc sau, truyền thông tinh diệu truyền giao bán với năm ngàn vạn rồi bị Cảnh Thịnh Tập Đoàn thu mua, chính thức trở thành công ty con của tập đoàn Cảnh Thịnh.
Cảnh Dật Thần tại chức gần được nửa tháng, liền tiết kiệm được cho Cảnh Thịnh Tập Đoàn mấy ngàn vạn, càng khẳng định cho nhóm cổ đông sự mạnh mẽ.
……
Bóng đêm mông lung, tuyết rơi tán loạn, cao ốc Tập Đoàn Cảnh Thịch có 77 tầng, chỉ còn tầng 76 còn ở đèn sáng.
Ngày mai đã là tết, công nhân ở Tập Đoàn Cảnh Thịnh được tổng giám đốc phát lì xì rồi nhanh chóng vui vẻ về nhà ăn tết.
Cảnh Dật Thần đem phần văn kiện cuối cùng xử lý xong, lúc đó đã là đêm khuya hơn mười một giờ.
Bỗng nhiên có một ly cà phê đưa đến tầm tay, hương thơm cà phê tỏa ra bốn phía, theo,bản năng anh nói "cảm ơn".
Lúc sau lại cảm thấy có chút không đúng, ngẩng đầu liền thấy được thân ảnh nhỏ gầy thanh mảnh.
Sự lạnh nhạt trên mặt anh lập tức trở nên ôn nhu.
“Sao lại đến đây? Lạnh như vậy, không phải anh bảo em nhà chờ anh hay sao?”
Anh đứng lên, đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết trên vai cô, ánh mắt thâm trầm, tựa hồ muốn đem con người trước mắt này khảm vào tâm can.
Thượng Quan Ngưng hơi hơi mỉm cười, đem cà phê đưa đến trước mặt cho anh: "vẫn còn ấm anh uống đi, tôi vừa mới pha song".
Mấy ngày hôm nay đã bắt đầu đi làm lại, đi theo Lư Cần, làm trợ lý của Cảnh Dật Thần.
Lúc tan làm cô liền đi trước, đi đến cửa hành kinh doanh cà phê của mình, thuận tiện làm cho Cảnh Dật Thần một ly cà phê, anh có rất nhiều tật xấu,,không uống tốc dung, chỉ uống hiện ma.
Thượng Quan Ngưng ân cần như vậy, mí mắt của Cảnh Dật Thần bỗng nhiên nhảy nhảy, nhìn cà phê trước mắt mà do dự là muốn hay không uống.
Từ lúc Thượng Quan Ngưng phát hiện bức tranh vẽ người con gái trong phòng vẽ, anh mỗi ngày đều khổ sở không nói nổi.
Sau một ngày đi làm về nhà, lòng tràn đầy chờ đợi lúc ăn cơm, nhưng lại làm anh lệ rơi đầy mặt.
Bởi vì thoạt nhìn thì canh rong biển rất ngon, thế nhưng khi ăn lại khó có thể nuốt xuống, Thượng Quan Ngưng đem một lọ tử dấm đi vào!
Mặt khác đồ ăn hoặc là cay chết người, hoặc là mặn kinh khủng, cơm thì đều là nửa sống nửa chín!
Hơn nữa, Thượng Quan Ngưng từ ngày đó cho dù như thế nào cũng không đồng ý ngủ cùng nhau, một hai đòi phải tách riêng để ngủ.
Đáng thương cho anh, vừa mới tân hôn mà ngay cả góc áo của cô cũng không được động.
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi vài lần thì Thượng Quan Ngưng cũng chỉ cười cười, cái gì cũng không chịu nói ra.
Hôm mới biết được từ miệng của người hầu, ngày đó Thượng Quan Ngưng ngẩn người thật lâu từ lúc đi ra khỏi phòng vẽ tranh.
Anh sẽ giải thích cho cô hiểu, nhưng là hôm nay cà phê……
“Phu nhân, hôm nay cà phê không có cho cái gì vào đi?” Cảnh Dật Thần cầm bàn tay mềm mại của Thượng Quan Ngưng, ngữ khí có chút lấy lòng.
Mấy ngày nay Thượng Quan Ngưng làm trợ lý cho anh, lần nào mang cà phê tới cũng rất khó uống muốn chết, còn đứng đó buộc anh phải uống hết mới chịu đi.
Làm tổng giám đốc thành ra thế này cũng thật hay.