Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 80

« Chương TrướcChương Tiếp »
Võ công của Nhạc Nam Phong vì thân thể gặp trọng bệnh đã yếu đi rất nhiều, hơn nữa trong dược mấy hôm nay Mộc Lăng kê cho hắn đều có thêm một ít hóa công tán, cho nên với võ công hiện tại của hắn thì hoàn toàn không phải đối thủ của Nhạc Tại Đình.

Mắt thấy mình đã không còn chống được mấy chiêu nữa, chợt thấy sau lưng có bóng người lóe lên, Tần Vọng Thiên bắt lấy tay Nhạc Nam Phong vung về phía sau, được Nhạc Tại Vân dưới dài đỡ lấy. Tần Vọng Thiên bước lên một bước, chắn trước Nhạc Nam Phong, đưa tay đỡ một chưởng của Nhạc Tại Đình. Chợt nghe một tiếng nổ, tay Nhạc Tại Đình vừa chạm đến tay Tần Vọng Thiên, liền cảm giác được một luồng nội lực cực kì bá đạo hung hãn xông thẳng đến, hơn mình gấp trăm lần, căn bản không cách nào chống lại.

Tuy rằng đã triệt chiêu, nhưng thân thể Nhạc Tại Đình vẫn bị hất lên cao, bay ra xa mấy trượng, rơi mạnh xuống lôi đài, chấn động mạnh đến mức hắn cảm thấy nội tạng mình gần như vỡ ra. Ngẩng đầu phun ra một bụm máu, xoay mặt nhìn… liền thấy Đoan Mộc Viêm đứng cạnh lôi đài nháy mắt với hắn, ý bảo hắn dùng chiêu đó!

Đoan Mộc Viêm còn chưa kịp nói, đột nhiên cảm giác được phía sau có người, lập tức sửng sốt, hơn nữa xung quanh còn truyền đến tiếng thét kinh hãi của giang hồ quần hùng… Đoan Mộc Viêm cảm giác máu trong cơ thể mình dần lạnh xuống, xoay mặt, liền thấy Mộc Lăng miệng mỉm cười, đứng phía sau hắn, trên tay cầm một cây thiết bổng hắc sắc ngắn.

“Mộc…” Đoan Mộc Viêm há hốc, chợt nghe Mộc Lăng lạnh lùng cười: “Ngươi hết rồi, kẻ ta gϊếŧ, đều đáng chết!” Nói xong, đưa tay, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng binh khí quét qua, thê lương như hạc kêu, thiết bổng trong tay Mộc Lăng vốn dĩ là một thanh kiếm… Mọi người chỉ thấy một luồng bạch quang đảo qua, sau đó hàn quang vào vỏ, Đoan Mộc Viêm thậm chí không kịp hừ một tiếng, nhất kiếm phong hầu.[một kiếm đứt cổ, éc]

Mọi người đều có chút ngây ngốc, gần đây trên giang hồ có không ít lời đồn đại, có người nói Mộc Lăng đã chết, cũng có người nói võ công hắn đã bị phế… Thế nhưng hôm nay nhìn thấy, ai cũng không nhịn được hít một hơi, Nhị đương gia Hắc Vân Bảo, quả nhiên không phải hữu danh vô thực. Người giang hồ đa phần chỉ biết Mộc Lăng có y thuật đệ nhất thiên hạ, thấy hắn ra tay gϊếŧ người, thật đúng là không thể ngờ, bất quá Đoan Mộc Viêm này thật là hậu nhân của Đoan Mộc Liệt, một đoạn thời gian gió tanh mưa máu này nói thẳng ra chính là do hắn gây nên, chết cũng là đáng tội!

“Lần đầu tiên ta thấy đại phu gϊếŧ người.” Giáp tán thán nói: “Thật lợi hại.”

“Hiện tại hắn còn không đến nửa công lực.” Phùng Ngộ Thuỷ nói: “Khi hắn chưa bị thương, ngay cả hai chưởng của hắn cũng không tiếp được.”

Nhạc Tại Vân cười cười, nói: “Mộc đại ca thật là một người thú vị… Nhưng mà trên tay hắn là binh khí gì a?”

Phùng Ngộ Thuỷ trầm mặc một lát, nói: “Hình như là tự hắn làm ra… Vỏ thiết, bên trong lại là đao trúc.”

Khi mọi người đang nói chuyện, Nhạc Tại Đình đã đứng lên, hắn bình ổn tinh thần một chút, vận nội lực, hai tay đột nhiên hóa đen, giương mắt nhìn Tần Vọng Thiên.

Mộc Lăng dưới đài lạnh mắt nhìn, nhàn nhạt lắc đầu.

“Tần Vọng Thiên!” Nhạc Tại Đình gọi một tiếng.

Tần Vọng Thiên đưa mắt nhìn hắn, liền thấy Nhạc Tại Đình đưa tay xông về phía mình. Tần Vọng Thiên cũng không tránh, đưa tay đỡ chưởng của hắn, hai chưởng đánh vào nhau, nội lực bắn ra khắp bốn phía,

Nhiều người giang hồ không chịu nổi, đều lui về phía sau, mà Nhạc Tại Đình cũng bị chấn bay khỏi lôi đài, rơi thẳng vào giữa đoàn người, bàn tay vừa cùng Tần Vọng Thiên kích chưởng đỏ bừng —— nội lực phản phệ, mang theo độc tố…

“A!” Nhạc Tại Đình đau đến ôm tay nằm trên đất kêu thảm thiết, ngẩng đầu nhìn Tần Vọng Thiên, chỉ thấy Tần Vọng Thiên đứng trên lôi đài cúi đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Bên cạnh ngươi là Đoan Mộc Viêm… Ngươi đừng quên, bên cạnh ta, là Mộc Lăng.”

Nhạc Tại Đình cắn răng muốn vận công kiỠxuống, thế nhưng nội lực và độc tố phản phệ rất nhanh, cả thân thể đều đã có chút không khống chế được.

“Độc của ngươi đã phản phệ rồi.” Mộc Lăng thấp giọng nói: “Chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ nữa, ngươi sẽ chết.”

“Ha hả…” Nhạc Tại Đình nghe xong, đột nhiên ngửa mặt phá lên cười, ngưỡng mặt nhìn Tần Vọng Thiên, cắn răng không cam lòng nói: “Tần Vọng Thiên… Sao vận khí cả đời ngươi đều tốt như vậy?!”

Tần Vọng Thiên nhìn chăm chăm Nhạc Tại Đình một lúc lâu, lắc đầu nói: “Nếu ngươi không hại ta, cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay, nếu ngươi không hại người, cũng không tất có hạ tràng như hôm nay.” Nhạc Tại Đình sửng sờ một lúc lâu, bỗng cảm thấy cổ họng có vị ngọt, máu từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, càng lúc càng nhiều.

Nhạc Tại Vân đứng từ xa nhìn, tuy rằng hắn đã nghĩ tới nhiều lần, người như Nhạc Tại Đình chết rất đáng, thế nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảnh của hắn, bản thân lại vì hắn mà có chút tiếc hận. Nhạc Tại Đình bất luận tư chất về mặt nào cũng cao hơn mình, thế nhưng thứ hắn muốn có quá nhiều… Có lẽ vì khi sinh ra quá bình phàm, cho nên cả đời hắn đều theo đuổi việc trở nên cao hơn người khác, thế nhưng những kẻ lão thiên thường không quan tâm đến nhất, lại chính là những người như hắn.

Hô hấp của Nhạc Tại Đình bắt đầu gấp, Tần Vọng Thiên không có chút hứng thú nào với việc nhìn hắn chết, chỉ là nhảy xuống lôi đài, đưa tay kéo Mộc Lăng, xoay người định đi. Lúc này, chợt nghe Nhạc Tại Đình dùng chút khí lực cuối cùng hỏi: “Ngươi quyết định không gϊếŧ ta? Không đem ta toái thi vạn đoạn?”

Tần Vọng Thiên không hề dừng bước, hiện tại hắn đã cảm thấy rất chán nản rồi, thì ra cảm giác gϊếŧ chết cừu nhân còn không vui sướиɠ bằng nhìn Mộc Lăng nhóp nhép ăn uống, kẻ thù chết càng thảm trái lại càng cảm thấy thật thê lương.

“Ha ha ha…” Nhạc Tại Đình bỗng dưng lại phá lên cười, nói lớn: “Mộc Lăng… Ngươi mới chính là khởi nguyên của đoạn tai họa này… Năm đó chính ngươi nghĩ ra phương pháp hoán đổi nội lực cứu mệnh Hạc Lai Tịch, gϊếŧ nhiều người như vậy, nếu Đoan Mộc Viêm là một ma đầu sát nhân, ngươi cũng chẳng kém!” Nhạc Tại Đình nói còn chưa dứt lời, bỗng thấy Tần Vọng Thiên vọt đến cạnh hắn, đưa tay nắm chặt cổ tay, dụng sức…

Nhạc Tại Đình cảm giác máu trong cơ thể mình dần dừng lại, miệng hắn vẫn giữ nét cười, hai mắt trừng lớn nhìn Mộc Lăng phía xa đang sững ngốc, miệng mấp máy, dùng giọng nói khàn đặc nói một câu: “Loại người tội nghiệt đầy thân như ngươi, không xứng đáng có một đời vui… sướиɠ…”

Tay Tần Vọng Thiên tăng lực đạo, nghe được rõ ràng thanh âm xương cổ Nhạc Tại Đình gãy lìa, trên mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười kiêu ngạo, nhìn Tần Vọng Thiên, dùng thanh âm cực khàn nói: “Chúng ta… Kiếp sau, tiếp tục đấu!”

Nói xong câu đó, Nhạc Tại Đình cũng tuyệt khí, mỉm cười nhắm hai mắt.

Bàn tay nắm trên cổ Nhạc Tại Đình hơi rung động, vung tay hung hăng ném ngã hắn trên mặt đất.

Mà lúc này, giang hồ quần hùng bắt đầu hai mặt nhìn nhau, lại xoay mặt nhìn Mộc Lăng. Chỉ sau chốc lát trầm mặc, giang hồ quần hùng lại bắt đầu náo loạn, xì xào:

“Thảo nào công phu của Hạc Lai Tịch cao như vậy, thì ra là luyện tà công…”

“Nói vậy, Mộc Lăng, Tư Đồ còn có cả Tần Vọng Thiên bọn họ có thể đều là luyện tà công loạn thất bát tao gì đó.”

“Thảo nào tuổi còn trẻ công phu đã tốt như vậy.”

“Đều là lấy tính mạng người khác để luyện công phu, thần y cái gì, ngươi còn không bằng Đoan Mộc Viêm!”

“Ngươi nói cái gì?!” Nhạc Tại Vân đứng bên ngoài lúc này phát hỏa, túm cổ áo một võ lâm nhân sĩ đang nói bậy: “Các ngươi nói cho rõ ràng, sư phụ phạm lỗi vì sao đồ đệ phải gánh, câm miệng hết cho ta!”

Đám người giang hồ thấy sắ mặt bọn Tần Vọng Thiên phát lạnh cũng đều im tiếng, nhưng ngoài miệng tuy không nói, trong lòng vẫn không ngừng, thần sắc trên mặt ai cũng lộ ra vài phần khinh thường.

Tần Vọng Thiên đi khỏi đoàn người, đưa tay kéo tay Mộc Lăng, tay Mộc Lăng lành lạnh, từ sau khi thân thể khỏe lại, tay hắn phần lớn thời gian đều rất ấm áp, ngoại trừ hiện tại, và thỉnh thoảng vào những đêm gặp ác mộng… Tần Vọng Thiên nắm chặt tay Mộc Lăng, dẫn hắn ra ngoài, Mộc Lăng bật cười… Tay Tần Vọng Thiên, còn lạnh hơn cả mình.

Mọi người ra khỏi Nhạc gia trại, chợt nghe võ lâm nhân sĩ phía sau cùng hô to: “Cút ra khỏi Trung Nguyên! Vĩnh viễn đừng trở lại!”

Đêm xuống, Tần Vọng Thiên lệnh cho Giáp Ất Bính Đinh khởi hành, chạy về Tu La Bảo.

Nhạc Nam Phong tự mình giải tán Nhạc gia trại, Nhạc Tại Vân dẫn hắn cùng Phùng Ngộ Thuỷ đến Hắc Vân bảo đón Nhạc Thu Linh và Nhạc Linh Đang. Tần Vọng Thiên kéo Mộc Lăng lên mã xa, Giáp Ất Bính Đinh lập tức đánh xe trở về.

Dọc đường đi, tuy rằng không có gì thay đổi, thế nhưng mọi người vẫn nghĩ cái gì cũng thay đổi rồi, Mộc Lăng không vui nữa.

Tần Vọng Thiên dỗ thế nào Mộc Lăng cũng vẫn quái quái, Giáp Ất Bính Đinh đều có chút lo lắng, thật vất vả về tới Tu La Bảo, Mộc Lăng cũng vẫn luôn hai tay chống hai má người đờ ra, giống như có tâm sự gì.

Mọi việc trong Tu La Bảo đều đã được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng cũng vào quỹ đạo, các huynh đệ đều rất có khả năng, mọi người tận lực góp sức, để Mộc Lăng có thể bớt được chút chuyện, có nhiều thời gian cùng một chỗ với Tần Vọng Thiên hơn, nhưng đa phần Mộc Lăng vẫn là đang phát ngốc, lại qua nửa tháng, trời dần nóng lên.

Sáng sớm hôm nay, Tần Vọng Thiên đến tiền điện xử lý chút chuyện, buổi trưa trở về, Mộc Lăng không còn trong viện.

Tần Vọng Thiên đi hết mấy vòng tiền viện hậu viện, vẫn không tìm thấy, nghĩ một chút, gọi Tiểu Trùng Tử tới, hỏi nó: “Vương Thập Nhị đâu?”

Tiểu Trùng Tử gãi gãi đầu, nói: “Không biết a, ta cũng đang tìm, đột nhiên không thấy bóng dáng.”

Tần Vọng Thiên nghe xong, yên lặng một lúc lâu, gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”

Giáp Ất Bính Đinh đi ngang qua, chỉ thấy Tần Vọng Thiên một mình đứng ngơ ngác trong sân, liền chạy đến hỏi: “Đại ca, ngươi làm sao vậy?”

Tần Vọng Thiên hỏi: “Tiểu Hắc còn không?”

“Tiểu Hắc nào?” Giáp không hiểu hỏi: “Chó hay ngựa?”

Tần Vọng Thiên không nói gì, Giáp và Ất chạy đến chuồng ngựa dạo một vòng, trở về nói với Tần Vọng Thiên: “Chó lẫn ngựa đều không có… Đại ca?”

Tần Vọng Thiên gật đầu, tuyệt không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng ngồi trong viện, đến sáng ngày hôm sau, Giáp Ất Bính Đinh vẻ mặt lo lắng chạy tới, chợt nghe Tần Vọng Thiên dùng thanh âm u u nói: “Lăng đi.”

Giáp Ất Bính Đinh đều sợ ngây người: “Đại ca, ngươi đừng sốt ruột, chúng ta phát động nhân mã đi tìm!”

Tần Vọng Thiên nhẹ khoát tay, nói: “Hắn sẽ không đi xa, không cần tìm.”

“Không… Không tìm?” Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy Tần Vọng Thiên có chút kì quái, như bình thường, Mộc Lăng là mệnh của Tần Vọng Thiên, đánh mất hẳn là sốt ruột điên rồi mới đúng a, sao lại làm như không đau không ngứa? Chẳng lẽ điên rồi?!

“Có lẽ Lăng còn muốn cứu thêm vài người, cho hắn chút thời gian đi, hiện tại tìm về, hắn cũng sẽ không vui, ta có thể chờ được…” Nói đến đây, Tần Vọng Thiên đột nhiên đứng lên một tay lật đổ bàn đá bên cạnh, quát: “Thối mộc đầu, về rồi làm chết ngươi!” Nói xong, hầm hừ xoay người vào nhà ngủ lại giấc.

Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau —– điên thật rồi!

Sau đó… Thời gian lưu chuyển.

Chỉ chớp mắt đã nửa năm trôi qua, vùng Mạc Bắc và Thục Trung, xuất hiện một điên y. Người này là một thư sinh tuổi chưa lớn, cả ngày điên điên khùng khùng, lại ăn nhiều, thế nhưng y thuật xuất chúng, tay đến là bệnh lui. Hắn mang theo một tiểu nha đầu đồ đệ bên người, một con hắc mã, một con hắc cẩu. Điên y này đi khắp đông tây nam bắc, chuyên trị bệnh cứu người, y thuật cao siêu còn không lấy tiền, chỉ cần mời hắn ăn là được.

Trong nửa năm này thế lực của Tu La Bảo cũng càng lúc càng lớn, thế nhưng dường như Tần Vọng Thiên không hứng thú với chuyện trong võ lâm, tâm tư phần nhiều lại đặt trên việc buôn bán sinh ý, bởi hắn biết cách thu gom của cải, hiện tại Tu La Bảo dù không có mỏ vàng cũng đã là giàu có đệ nhất thiên hạ. Mặt khác, Tần Vọng Thiên thích làm việc thiện, tính tình rất phóng khoáng, chuyên làm việc tốt, chỉ cần nghe thấy nơi nào gặp họa, hắn sẽ đùng đùng đùng chạy tới tặng tiền, trong dân gian, Tu La Bảo đều được xưng là Bồ Tát Môn.

Hạ qua thu đến, cuối năm đã lại đến trước mắt rồi.

Người trong Tu La Bảo đều cảm giác rõ ràng Tần Vọng Thiên càng lúc càng hung hãn, hắn mỗi ngày chỉ vào cây nói chuyện, nói trọn một đêm, mở miệng toàn là “Thối mộc đầu, ta phải đi bắt ngươi về, làm chết ngươi!”

Giáp Ất Bính Đinh ngày ngày nơm nớp lo sợ, bọ họ xem ra, từ khi Mộc Lăng đi, bệnh điên của Tần Vọng Thiên càng lúc càng nặng.

“Đứng lại hết cho ta!” Tần Vọng Thiên một tiếng gọi giật Giáp Ất Bính Đinh đang muốn trốn lại, nói: “Có tin tức của Lăng không?”

“Ân… Mấy hôm trước các huynh đệ tại Lăng Thành có gặp đại phu, nói đại phu còn mời bọn họ ăn nữa.”

“Nương a!” Tần Vọng Thiên hỏa bốc cao, suy nghĩ một lát, nói: “Lăng Thành không phải rất gần với nơi này sao… Nửa ngày là về đến rồi.”

“Đúng vậy.” Giáp Ất Bính Đinh gật đầu.

Tần Vọng Thiên hoắc mắt đứng lên, nói: “Ta đợi không được nữa, các ngươi đi làm giúp ta một chuyện!”

Giáp Ất Bính Đinh xoay mặt nhìn nhau, đều gật đầu: “Làm cái gì?”



Ngày hôm sau, tại nhã gian của tửu lâu lớn nhất Lăng Thành.

“Sư phụ a, ngươi thực sự không về sao? Ta nhớ Tiểu Trùng Tử với sư phụ phu và Giáp Ất Bính Đinh sắp chết rồi.” Vương Thập Nhị tay bưng bát cơm nhìn Mộc Lăng đang ăn canh bên cạnh.

“Ai nha, vội cái gì.” Mộc Lăng cầm nha thiêm xỉa răng, nói: “Đã nói cứu được một ngàn người rồi trở về.”

“Ha…” Vương Thập Nhị vô lực nhìn Mộc Lăng: “Nửa năm này ngươi cứu được hai trăm người rồi! Ngày nào chúng ta cũng cứu người a, Bồ Tát sống… Muốn một nghìn người còn không phải thêm hai năm, ta chờ được chỉ sợ ngươi không chờ được a, ngươi đêm nào nằm mơ cũng gọi ‘tiểu hài tử chết tiệt’ ngươi biết không?”

Hai má Mộc Lăng hơi đỏ lên, lườm Vương Thập Nhị một cái: “Không được cãi!”

Vương Thập Nhị lầm bầm: “Ngươi chờ được coi chừng sư phụ phu không chờ được, cẩn thận coi chừng hắn không cần ngươi nữa!”

Mộc Lăng bĩu môi, tiếp tục gặm chân gà.

Chính lúc này, chợt nghe người ăn uống bên ngoài nói chuyện: “Này? ghe nói gì chưa? Bảo chủ Tu La Bảo sắp thành thân.”

… Mộc Lăng miệng ngậm chân gà sững sờ.

“Thành thân? Với ai?”

“Nghe nói là cô nương đẹp nhất Giang Nam!”

Vương Thập Nhị thè lưỡi, cẩn thận xoay đầu nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy Mộc Lăng ngậm chân gà vẫn đang ngây ngốc.

“Sư phụ…” Vương Thập Nhị đưa tay đẩy đẩy Mộc Lăng: “Ngươi không sao chứ?”



Trầm mặc một lúc, người dưới lầu đột nhiên nghe từ trên lầu truyền đến tiếng lật bàn chén vỡ bát đổ “rầm xoảng”, sau đó, một thanh âm quát: “Tần Vọng Thiên, con mẹ nó ngươi phản rồi, dám hồng hạnh xuất tường, lão tử liều mình với ngươi!”

Sau đó, liền thấy Mộc Lăng từ lầu ba trực tiếp bay xuống, nhe răng trợn trắng chạy về hướng Tu La Bảo.

Vương Thập Nhị cũng ôm Tiểu Hắc xuống lầu, trèo lên Tiểu Hắc bị buộc dưới lầu, phóng ngựa đuổi theo Mộc Lăng, chỉ để lại một hỏa kế của tửu lâu đuổi theo, đứng trước cửa tửu lâu giậm chân mắng: “Ăn không trả tiền a!”
« Chương TrướcChương Tiếp »