Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phùng Ngộ Thủy và Mộc Lăng cùng một chỗ vừa ăn vừa nói tình hình gần của Hắc Vân bảo, nói gần đây Hân Hân là lớn nhất trong Hắc Vân bảo, ngay cả Tư Đồ cũng phải nhường nhịn ba phần, tiểu nha đầu chỉ nghe lời Hoàng Hoàng cùng Tứ Nương. Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ đi về phía Nam, nói là muốn du sơn ngoạn thủy, thuận tiện làm chút chuyện trọng yếu.

Tần Vọng Thiên vẫn ngồi bên cạnh nhìn hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nghe được chút chuyện thú vị, cũng cười theo một cái, rất nhanh trời đã về chiều, Mộc Lăng nói muốn dẫn Phùng Ngộ Thủy ra ngoài đi dạo, còn chưa xuất môn thì đã nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Tần Vọng Thiên mở cửa, thấy Nhạc Tại Vân đang đứng chờ.

Mộc Lăng liếc mắt thăm dò, hơi có chút giật mình: “Có việc?”

Nhạc Tại Vân nhìn nhìn Phùng Ngộ Thủy ngồi bên cạnh Mộc Lăng, nói với Mộc Lăng: “Ân, ta muốn mời các ngươi đi ăn.”

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái: “Hảo, thế nhưng không phải ngày mai ngươi phải luận võ sao? Hôm nay không cần hảo hảo nghỉ ngơi chuẩn bị à?”

“Ai… Có cái gì phải chuẩn bị a, không phải chỉ là tỷ võ sao, thắng được thì sẽ thắng, đánh không lại thì cả đêm ôm chân Phật cũng vô ích.”

Mộc Lăng gật đầu, nhìn Tần Vọng Thiên, tiểu tử này thật ra rất hào sảng a.

Sau đó, bốn người cùng lên phố, Mộc Lăng cũng không phải lần đầu tiên đi dạo Lạc Hà thành, chỗ nên đi đều đã đi rồi, nhưng Phùng Ngộ Thủy lại rất ít xuất môn, thấy cái gì cũng mới mẻ. Tư Đồ cho hắn không ít ngân phiếu làm lộ phí, trước khi xuất môn Tứ Nương cũng nói với hắn rồi, bảo hắn thấy thích gì thì cứ mua.

Phùng Ngộ Thủy trên đường nhìn trái nhìn phải, Mộc Lăng tiến lên vỗ vỗ vai hắn: “Muốn mua cái gì?”

Phùng Ngộ Thủy nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Ân… Không có gì đặc biệt muốn mua, cảm thấy đều không có ý nghĩa.”

“Ai… “, Mộc Lăng vẻ mặt nghiêm chỉnh đoan trang nói: “Sao mà niên kỉ nhỏ như vậy tâm hồn đã như bãi nước đọng, tinh thần phải phấn chấn.”

Phùng Ngộ Thủy không giải thích được nhìn Mộc Lăng: “Như thế nào mới là tinh thần phấn chấn?”

“Tỷ như là… thấy tỷ tỷ xinh đẹp phải chảy nước miếng, thấy y phục đẹp phải bỏ bạc ra mua.”

Phùng Ngộ Thủy ngẩng đầu nhìn hắn, không giải thích được hỏi: “Thấy tỷ tỷ xinh đẹp chảy nước miếng làm gì? Đâu có ăn được. Thấy y phục đẹp sao phải bỏ tiền ra mua? Ta thích y phục miên bố Tứ Nương làm cho ta.”

Mộc Lăng không nói gì, Nhạc Tại Vân ở bên cạnh lại cười, tiến lên vài bước: “Phùng đệ, ngươi nói thật rất hợp lòng ta a!”

Phùng Ngộ Thủy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chầm chậm hỏi: “Ai là đệ của ngươi?”

“Khụ khụ… “, Nhạc Tại Vân quan sát trên dưới Phùng Ngộ Thủy một chút: “Ngươi thoạt nhìn nhỏ hơn ta một chút.”

Phùng Ngộ Thủy cũng nhìn chằm chằm Nhạc Tại Vân: “Chỗ nào nhỏ hơn ngươi?”

“Niên kỉ a.”, Nhạc Tại Vân hỏi: “Ngươi bao nhiêu rồi?”

Phùng Ngộ Thủy liếc mắt nhìn Nhạc Tại Vân: “Ngươi bao nhiêu?”

“Năm nay ta vừa mười tám!”, Nhạc Tại Vân nói: “Cũng sắp hai mươi rồi!”

Phùng Ngộ Thủy hỏi lại: “Vừa mới mười tám, làm thế nào mà sắp hai mươi được?”

“Mười tám không phải là cũng hai mươi rồi sao!”, Nhạc Tại Vân cãi cọ: “Ngươi rốt cuộc bao nhiêu? Ta thấy ngươi còn chưa đến mười tám.”

Phùng Ngộ Thủy nhìn Nhạc Tại Vân một chút, nghiêm túc nói: “Ngươi đừng mong lừa gạt ta, Tứ Nương đã dạy ta đếm rồi, sau mười tám là mười chín.”

Mộc Lăng ở phía sau có chút chán ghét lắc đầu, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên: “Tiểu hài tử chết tiệt chính là tiểu hài tử chết tiệt, sẽ vì những chuyện không ra sao mà cãi cọ.”

Bốn người đi đến tửu lâu, Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy ầm ĩ suốt một đường, hơn nữa đều là cố tình gây sự, cuối cùng cũng không phân ra được ai lớn hơn, Nhạc Tại Vân khăng khăng gọi Phùng Ngộ Thủy là Phùng đệ, Phùng Ngộ Thủy thì gọi Nhạc Tại Vân là Tiểu Vân.

Mộc Lăng vừa ăn cơm vừa hỏi Tần Vọng Thiên bên cạnh: “Ngươi xem, hai người bọn họ rất hợp a?”

Tần Vọng Thiên thấy hai người cả ăn cũng phải trừng qua trừng lại, so bì xem ai ăn nhiều ai ăn ít, tâm nói, xem chỗ nào cũng không thấy hợp…

Đêm đó, Phùng Ngộ Thủy về tới trong biệt viện còn oán hận với Mộc Lăng: “Nhạc Tại Vân kia thật đáng ghét, còn chưa tính xong đã kiên quyết đòi làm ca ca ta, rõ ràng so với ta nhỏ hơn, võ công cũng không bằng ta, còn không thông minh như ta.”

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên ngồi một bên nghe, công phu của Nhạc Tại Vân đích thật là kém Phùng Ngộ Thủy rất nhiều, thế nhưng luận thông minh, nếu như nói cho Nhạc Tại Vân biết Phùng Ngộ Thủy nghĩ mình thông minh hơn hắn, rất có khả năng hắn sẽ tức giận đến muốn đập đầu.

Đêm đó người trong Nhạc gia trại ai cũng bận rộn chuẩn bị cho đại hội luận võ ngày mai, toàn bộ Nhạc gia trại thoạt nhìn như là sẽ thức trắng đêm.

Mộc Lăng ngủ không được, ngồi trên bậc thang trong sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngơ ngẩn, Tần Vọng Thiên đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, hỏi: “Khuya như thế còn chưa ngủ, nghĩ cái gì vậy?”

“Ân… ta đang suy nghĩ, có nên cho Nhạc Tại Đình ăn bã đậu không.”, Mộc Lăng nửa giỡn nửa thật nói.

“Ta đối với Nhạc Tại Vân còn có một chút tin tưởng.”, Tần Vọng Thiên nói: “Nếu như Nhạc Tại Đình thật sự luyện tà công, thắng Nhạc Tại Vân cũng không có gì lạ, khuyết điểm duy nhất của Nhạc Tại Vân là quá tự phụ, để hắn chịu chút đả kích, đối với tương lai hắn tương đối hữu ích.”

“Ân… “, Mộc Lăng gật đầu.

“Ngươi đang suy nghĩ việc khác đúng không?”, Tần Vọng Thiên hỏi: “Từ lúc Phùng Ngộ Thủy đưa thư cho ngươi, ngươi vẫn không yên lòng.”

Mộc Lăng bĩu bĩu môi, không nói chuyện.

“Hoàng Bán Tiên có thể đoán mệnh, hắn nói cho ngươi chuyện gì về mệnh số sao?”, Tần Vọng Thiên hỏi: “Sau lúc đó ngươi vẫn rất phiền não.”

Mộc Lăng nhẹ nhàng mà thở dài, nói: “Cũng không có gì… Hoàng Hoàng cùng Tư Đồ cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy, mà là đi tìm dược cho ta.”

Tần Vọng Thiên nghe xong gật đầu: “Ta cảm thấy được cảm tình của người trong Hắc Vân bảo đều rất tốt, giống như người một nhà, vì người nhà đi tìm dược cứu mạng cũng không tính toán gì, ngươi cũng đừng xem đó là gánh nặng.”

Mộc Lăng liếc nhìn Tần Vọng Thiên: “Ân… tiểu tử ngươi cùng bọn họ không phải cùng lứa sao? Hiểu chuyện không ít a, còn biết giáo huấn đại nhân.”

Tần Vọng Thiên nheo mắt: “Đương nhiên… ta… ít nhất… không ngốc.”. Nói xong, liếc nhìn một cái về phía Phùng Ngộ Thủy ở đối diện đang dựa vào đại thụ ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Lăng bị tiếng chiêng trống rung trời làm giật mình, từ trên giường thức dậy, nhìn trời, vừa mới sáng: “Làm cái gì vậy a?”

“Có thể khách nhân đã tới rồi.”, Tần Vọng Thiên mặc quần áo đứng lên, thấy ở cửa có người luyện võ, đẩy cửa ra nhìn, quả nhiên là Phùng Ngộ Thủy.

Tần Vọng Thiên mỗi ngày cũng luyện võ, tự nhận rất chăm chỉ, … ít nhất… chăm chỉ hơn Mộc Lăng, thế nhưng không nghĩ tới Phùng Ngộ Thủy so với hắn còn thức sớm hơn.

Thấy Phùng Ngộ Thủy công phu rất cao, Tần Vọng Thiên đi tới cửa viện, hỏi hắn: “Ngươi có thể tiếp Lăng mấy chiêu?”

Phùng Ngộ Thủy thu chiêu, nhìn Tần Vọng Thiên, nói: “Công phu hiện tại của Bang chủ và Mộc Lăng ta không dám nghĩ tới, trước mắt ta muốn vượt qua là Lô đại ca.”

“Nga… “, Tần Vọng Thiên gật đầu: “Hắc Vân bảo đệ tứ đại cao thủ Lô Ngự Phong a… Ngươi có thể tiếp hắn mấy chiêu?”

“Lần trước Lô đại ca nhường ta, đánh với ta hơn ba trăm chiêu, hắn nói ta tiếp tục chăm chỉ luyện thêm hai năm, thì có thể đánh thắng hắn rồi!”. Phùng Ngộ Thủy nghiêm túc nói: “Đánh thắng được Lô đại ca rồi, mới nghĩ chuyện khác.” Nói xong, ngẩng đầu nhìn Tần Vọng Thiên đang đứng trước cửa, hỏi: “Có phải ngươi rất lợi hại không?”

Tần Vọng Thiên không nói, Mộc Lăng lười biếng đứng lên, đi tới dựa vào cạnh cửa tỉnh dần, nói với Phùng Ngộ Thủy: “Ngươi cùng hắn thử mấy chiêu xem, hắn so với Tương Thanh không hơn kém nhiều lắm.”

“Tương Thanh?”, Phùng Ngộ Thủy chau mày: “Lợi hại như vậy sao?”

“Ai… Đương nhiên là Thanh Thanh lợi hại hơn một chút rồi”, Mộc Lăng chết không thừa nhận Tần Vọng Thiên mạnh hơn Tương Thanh.

“Vậy thử mấy chiêu đi”, Phùng Ngộ Thủy nghiêm túc nói với Tần Vọng Thiên: “Ta vẫn muốn biết Hắc Vân bảo đệ tam đại cao thủ lợi hại đến đâu.”

Tần Vọng Thiên cũng đã lâu không hoạt động gân cốt, cầm lấy mã đao, phi thân vào trong viện, cùng Phùng Ngộ Thủy so chiêu. Đánh qua đánh lại, Phùng Ngộ Thủy thầm giật mình, đao pháp của Tần Vọng Thiên bá đạo mạnh mẽ, khí thế bức người chưa nói, còn lộ ra một cổ lệ khí, khiến cho người khác không chịu nổi.

Tần Vọng Thiên cũng đã lâu không gặp đối thủ nào lợi hại, cùng Mộc Lăng đánh căn bản không lại, người khác thì đỡ không được mấy chiêu của hắn, hơn nữa hắn từ trước tới nay sinh hoạt ở đại mạc, vẫn là thường cùng ánh mặt trời lặn thê lương của đại mạc lúc hoàng hôn, giữa gió cát sa mạc luyện đao, thống khoái nói không nên lời. Nhưng đến vùng Trung Nguyên, đặc biệt là trong Lạc Hà thành, đi tới đâu cũng là mấy cơn gió phất phơ phiêu lãng, làm hắn bị ức chế. Hôm nay so chiêu, Tần Vọng Thiên đem hết sở học thi triển, cùng Phùng Ngộ Thủy so chiêu thức, hai người đánh đến phi thường tận hứng.

Mộc Lăng dựa bên cửa lẳng lặng nhìn, trong ngực hiện lên một tia bất an… Tiểu Hoàng nói với Phùng Ngộ Thủy câu kia: “Mộc Lăng sẽ có phiền phức, ngươi đi theo bên người hắn hỗ trợ” khiến Mộc Lăng rất để tâm. Hắn có thể có phiền phức gì, bệnh này trong một lúc cũng không chết được, việc gì cần người hỗ trợ? Tới lúc mở thư Tiểu Hoàng gửi cho hắn, Mộc Lăng mới hiểu được, trong thư Tiểu Hoàng nói, người có phiền phức cũng không phải hắn… mà là ái nhân của hắn.

Mộc Lăng nhức đầu, ái nhân… Hắn còn chưa có thành thân nha, hai mắt không tự chủ liếc tới trên người Tần Vọng Thiên đang cùng Phùng Ngộ Thủy so chiêu, Mộc Lăng vỗ đầu, muốn vỗ cho Tần Vọng Thiên trong đầu rớt ra, thế nhưng vỗ không ra, nổi giận lấy đầu đập cửa, hắn chết cũng sẽ không thừa nhận Tần Vọng Thiên là cái gì ái nhân của hắn, không phải chỉ là một tiểu hài tử sao, còn là một tiểu lưu manh không biết xấu hổ.

Trong viện Tần Vọng Thiên cùng Phùng Ngộ Thủy đánh cho thỏa chí, Mộc Lăng thì lại ở khung cửa đυ.ng tới đυ.ng lui, đυ.ng đến muốn hồ đồ luôn.

Ngay lúc đó, cửa viện xuất hiện hai người, đi phía trước là Nhạc Tại Vân, còn có Nhạc Tại Đình theo sau.

Hai người vốn là muốn đi đến tiền viện xem thử lôi đài chuẩn bị thế nào, thế nhưng nghe được từ trong biệt viện của Mộc Lăng truyền đến thanh âm, hai người đều hiếu kì đi tới. Vào cửa viện, chỉ thấy Tần Vọng Thiên cùng Phùng Ngộ Thủy đang đánh đến hoan hỉ. Hai người trong chốc lát đều trợn tròn mắt… Bọn họ tuy rằng nghe nói qua người của Hắc Vân bảo công phu rất cao, thế nhưng thật sự không nghĩ tới người gần đây mới vào Hắc Vân bảo như Phùng Ngộ Thủy công phu cũng lợi hại như vậy. Hơn nữa, khiến hai người giật mình cũng là Tần Vọng Thiên, vốn chỉ xem hắn là một hạ nhân của Mộc Lăng, không ngờ hắn biết công phu, hơn nữa còn quá cao. Nhạc Tại Đình nhìn chăm chăm Tần Vọng Thiên một lúc, đột nhiên hơi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Thấy có người đến, Tần Vọng Thiên cùng Phùng Ngộ Thủy cũng không đánh tiếp, thu đao nhảy ra khỏi vòng đấu, hai người đều rất tán thưởng đối phương.

Nhạc Tại Vân thấy vậy kích động không ngớt, chạy vào nói với Tần Vọng Thiên: “Thì ra công phu của ngươi tốt như vậy a?”

Mộc Lăng ở một bên cười nhạt, Tần Vọng Thiên còn chưa có dùng nội lực, chỉ là cùng Phùng Ngộ Thủy so chiêu thức, nếu thật sự dùng nội lực, phỏng chừng Phùng Ngộ Thủy tiếp không được hai mươi chiêu.

Nhạc Tại Đình nhìn hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Tần huynh là người của môn phái nào?”

Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng đều hơi sửng sốt, hai người trong lòng khẽ động… Nhạc Tại Đình dường như nhìn ra chút môn đạo! Công phu của Tần Vọng Thiên, nếu không phải là từng luyện qua Tam Tuyệt cùng Thất tuyệt hoặc cao thủ võ công siêu cường, người bình thường rất khó nhìn ra được môn đạo, bởi vì ngoại trừ chiêu thức cực kì hung ác, cơ bản không có điểm đặc biệt nào khác. Mặt khác, Thất tuyệt và Tam tuyệt là một mạch hỗ trợ lẫn nhau, chiêu thức tuy rằng không có chỗ tương tự, thế nhưng khí môn và tâm pháp đều giống nhau, công phu Nhạc Tại Đình còn chưa cao cường đến mức nhìn ra được công phu Nhạc Tại Đình có gì đặc biệt… Nói vậy, có khi nào hắn đã luyện qua Tam tuyệt, bí tịch Tam tuyệt thần đao vẫn chưa tìm được, có khi nào là ở trong tay hắn không a?

“Cũng không có môn phái nào, là tùy tiện luyện thôi, trước đây người đánh ta, sau ta lại đánh người, như vậy mà thôi.”, Tần Vọng Thiên dửng dưng nói.

“Giống ta.”, Phùng Ngộ Thủy có chút vui vẻ nói: “Thế nhưng công phu của Tần đại ca tốt hơn ta! Ngươi so với ta có thiên phú hơn.”

Nhạc Tại Vân quay đầu lại nhìn Phùng Ngộ Thủy: “Niên kỉ hắn cùng bọn ta không hơn kém nhiều lắm,, nói không chừng còn nhỏ hơn ta, ngươi vì cái gì gọi hắn đại ca mà không gọi ta!”

Phùng Ngộ Thủy trừng Nhạc Tại Vân: “Ai võ công tốt hơn là đại ca! Dáng vẻ của ngươi, nhìn thế nào cũng là tiểu đệ!”

“Ngươi… “, Nhạc Tại Vân hầm hừ chỉ hắn: “Ngươi đừng đắc ý, hai ta thử mấy chiêu!”

“Ai… quên đi quên đi!”, Mộc Lăng bắt đầu hòa giải, vỗ vỗ Nhạc Tại Vân nói: “Ngươi muốn đánh nhau thì lên lôi đài đánh, ngày hôm nay ngươi còn một trận rất lớn phải đánh a.”

Nhạc Tại Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhạc Tại Đình, Nhạc Tại Đình cười nhạt.

“Được rồi, khi nào mới bắt đầu luận võ?”, Tần Vọng Thiên hỏi Nhạc Tại Vân.

“Một canh giờ nữa.”, Nhạc Tại Vân nói: “Tất cả mọi người cùng đến tiền viện chờ đi thôi.”. Nói xong, cùng Mộc Lăng chào cáo biệt, cùng Nhạc Tại Đình đến tiền viện, làm xong những việc chuẩn bị cuối cùng.

Mộc Lăng mang theo Phùng Ngộ Thủy và Tần Vọng Thiên, thu thập một chút đồ vật, đi đến tiền viện, vừa được vài bước, Mộc Lăng đột nhiên hỏi Tần Vọng Thiên: “Ngươi xác định… Nhạc Tại Đình hắn không nhớ rõ dáng vẻ của ngươi nữa chứ?”

“Nhờ phúc của ngươi”, Tần Vọng Thiên cười nói: “Ta đã hoàn toàn thay đổi rồi, hơn nữa cũng đã lớn như vậy, làm sao còn nhìn ra được hình dạng khi còn bé.”

“Ân”, Mộc Lăng gật đầu, vẫn không quên dặn: “Cái kia… ngươi phải đề phòng Nhạc Tại Đình một chút a.”

Tần Vọng Thiên nhướng mày nhìn Mộc Lăng hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi lo cho ta?”

Mộc Lăng trên mặt hơi có chút xấu hổ: “Không có a, con mắt nào của ngươi thấy ta lo cho ngươi a?”

“Hai mắt ta đều thấy.”, Tần Vọng Thiên kề sát lại cười nói với Mộc Lăng: “Dù sao chúng ta cũng đã làm chuyện kia rồi, ngươi lo lắng cho ta là là đương nhiên thôi.”

Mộc Lăng trừng mắt, nhe răng chuẩn bị cắn người, Phùng Ngộ Thủy bên cạnh đột nhiên nói: “Mộc Lăng, Hoàng Hoàng thật sự rất giỏi.”

Mộc Lăng liếc một cái, có chút không giải thích được nhìn Phùng Ngộ Thủy: “Cái gì a?”

“Lễ mừng năm mới năm ngoái, Hoàng Hoàng đã nói ngươi năm nay sẽ gặp gỡ ý trung nhân”. Phùng Ngộ Thủy nói: “Cho nên Tư Đồ mới đem ngươi đá ra cửa.”

“Gì?”, Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn Phùng Ngộ Thủy: “Sao ta lại không biết?”

“Bởi vì Hoàng Hoàng nói ý trung nhân của ngươi cũng chính là khắc tinh của ngươi, cho nên Bang chủ liền hoan hoan hỉ hỉ mà đem ngươi đá đi”. Phùng Ngộ Thủy thành thật nói: “Hắn nói muốn vì dân trừ hại”
« Chương TrướcChương Tiếp »