Cả một đêm, Mộc Lăng đều ngủ không yên, lăn qua lăn lại, Tần Vọng Thiên nhìn đến có chút nóng lòng, ôm sát hắn vào, Mộc Lăng mới thoáng an tâm một chút, đến lúc trời sắp sáng, mới thiu thiu ngủ.
Tần Vọng Thiên vì Mộc Lăng lo lắng hết một đêm, cũng mệt mỏi, thế nhưng ngực lại vướng một cái khó chịu, Mộc Lăng dường như bị khuấy động tâm sự gì đó…
Ngày hôm sau…
“Nha a…” Tần Vọng Thiên tỉnh lại trong tiếng hét thảm thiết của Mộc Lăng, vừa cúi đầu nhìn đã thấy Mộc Lăng hai mắt mở to nhìn hắn, mà mình thì còn đang để ngực trần ôm chặt hắn. Thấy Mộc Lăng đã thức, Tần Vọng Thiên dụi dụi mắt, nói: “Sớm.”
“Sớm cái đầu ngươi!” Mộc Lăng đá qua một quyền, Tần Vọng Thiên lúc này đã tỉnh, vội vàng né tránh, thấy Mộc Lăng còn muốn đánh tiếp, liền nói: “Tối hôm qua ngươi gặp ác mộng, vừa nói mê vừa nháo ta mới hảo tâm ôm ngươi.”
Động tác Mộc Lăng dừng lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, nhìn Tần Vọng Thiên như thấy quỷ. Tần Vọng Thiên cũng bị dáng vẻ của hắn làm hoảng sợ, nói: “Làm sao vậy?”
Một lúc lâu sau Mộc Lăng mới hạ mắt, thấp giọng nói: “Ta nói cái gì rồi?”
Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, nói: “Lầm bầm lầm bầm, ai biết được ngươi nói cái gì?”
Mộc Lăng nghe xong, dường như là thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn chăn xuất thần. Tần Vọng Thiên đã quen với Mộc Lăng điên điên khùng khùng, thấy hắn đột nhiên tâm sự nặng nề có chút không thích ứng, liền tới gần nói: “Này!”
Mộc Lăng giương mắt nhìn hắn: “Có chuyện gì?”
“Có đói bụng không?” Tần Vọng Thiên hỏi hắn: “Đi ăn điểm tâm?”
Mộc Lăng chớp mắt vài cái, thu hồi sắc mặt thương cảm nhàn nhạt, cười tủm tỉm: “Được.”
Sau đó, hai người rời giường, rửa mặt rồi đi ra ngoài, mới ra sân chợt nghe một tiếng chuông lớn, tiếng chuông này hai người lúc trước đã nghe qua, khi Tiễn Hoa sát nhân có đánh một lần, chỉ khi trong Nhạc gia trại có chuyện lớn đánh chuông này.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Vọng Thiên nắm một người hạ nhân đang chạy vội về phía trước lại hỏi.
“Không thấy thi thể của lão gia đâu nữa.” Trên mặt hạ nhân thể hiện rõ đang cầu xin được đi.
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, cùng Mộc Lăng liếc mắt nhìn nhau, theo người nọ cùng chạy về phía sau núi.
Mấy người đi đi chạy chạy, tới một khu rừng phía sau núi, chỉ thấy nơi đó đã có rất nhiều người vây quanh, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên lúc này mới hiểu được, thảo nào làm sao cũng không tìm được thi thể Nhạc Nam Phong, thì ra đã hạ táng từ lâu rồi.
Vãng đoàn người đi ra, hai người thấy Nhạc Tại Đình và Nhạc Tại Vân đứng trước cửa ngầm của mộ thất, vẻ mặt giận dữ.
“Mọi người phân công nhau tìm!” Nhạc Tại Đình cắn răng nói: “Ác tặc kia nhất định còn chưa chạy xa, nhất định phải tìm được thi thể của cha!”
“Vâng!” Chúng gia tướng cũng cực kì căm phẫn, phân công nhau đi tìm.
“Chuyện gì thế này?” Mộc Lăng hỏi Nhạc Tại Vân đang đi tới bên cạnh.
“Phần mộ của cha bị oạt mở.” Nhạc Tại Vân có chút không yên lòng nói: “Thi thể đã mấ.t”
“Có người trộm thi thể?” Mộc Lăng giật mình, hỏi: “Hay là muốn trộm vật bồi táng, Nhạc lão gia không phải còn chờ khám nghiệm tử thi sao, sao đã hạ táng rồi?”
“Ách… Không có.” Nhạc Tại Vân lắc đầu nói: “Mộ thất đã chuẩn bị xong từ lâu, khi phụ thân bế quan luyện công sẽ dùng, bên trong lạnh như hầm băng vậy, có thể bảo tồn thi thể, cho nên mới cố ý để cha ở đây.”
Mộc Lăng hơi sửng sốt, hỏi: “Rất lạnh?”
“Đúng vậy.” Nhạc Tại Vân gật đầu, cười khổ: “Cũng không biết cha luyện công phu gì, khi không đem mình nhốt vào trong hầm băng lâu như vậy.”
Tần Vọng Thiên dường như rất hứng thú với hầm băng kia, nhưng cảm giác Mộc Lăng ở phía sau đột nhiên kéo mạnh tay áo hắn, nói: “Đi Vọng Vọng, chúng ta đi ăn điểm tâm thôi.”
Tần Vọng Thiên quay đầu lại nhìn Mộc Lăng, thấy hắn sắc mặt không tốt, có chút kì quái, lúc này, lại nghe Nhạc Tại Đình nói với Nhạc Tại Vân: “Tại Vân, ta muốn vào trong hầm xem thử, xem có đầu mối gì không, ngươi có cùng đi không?”
“Chúng ta cũng đi được không?” Tần Vọng Thiên đột nhiên mở miệng, Mộc Lăng khẽ nhíu mày ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy Tần Vọng Thiên nháy mắt mấy cái, Mộc Lăng hiểu ý, hắn muốn thừa cơ đi xem có tung tích đao phổ Tam tuyệt thần đao không…
“Đi thôi.” Tần Vọng Thiên nắm lấy tay Mộc Lăng, hơi kinh hãi, tay Mộc Lăng rất lạnh, chỉ là lúc này Nhạc Tại Vân và Nhạc Tại Đình đã đi xuống phía dưới rồi, Tần Vọng Thiên cũng lôi kéo Mộc Lăng, đi theo hai người bọn họ.
Gọi là mộ thất, chính xác nên dùng địa cung để hình dung, không biết Nhạc Nam Phong mất bao nhiêu thời gian kiến tạo nên một căn hầm như vậy, trên mặt đất lót một tầng thiên niên hàn băng rất dày, không ngừng tỏa khí lạnh, mặt đất trắng bóng, khí lạnh giống như có thể xuyên thấu qua giầy xâm nhập thân thể, mấy người bọn họ đều là công phu thâm hậu, nhưng cũng không chịu được rùng mình một cái.
Tần Vọng Thiên nhìn quanh, chỉ thấy một gian phòng to như vậy lại trống rỗng, vách tường bốn phía có thạch khắc[nét chạm trổ trên đá] kì quái, dường như là văn tự cổ đại, lại dường như chỉ là hoa văn, giữa phòng có một hố băng, bên trong kết một tầng băng rất dày, cọc băng kết lên cao, phía trên có một quan tài đá lạnh buốt.
“Thi thể để ở đây đúng không?” Tần Vọng Thiên hỏi Nhạc Tại Vân.
“Phải.” Nhạc Tại Vân gật đầu, nói: “Sáng nay lúc chúng ta tới, phát hiện cửa bị mở, thấy có chút kì lạ, nơi này cho dù đối với người trong Nhạc gia trại cũng là cơ mật, chỉ có rất ít người biết, hơn nữa cũng không ai có việc đến chỗ này, chúng ta vừa đến nhìn, thì phát hiện không thấy thi thể của cha đâu nữa.”
Tần Vọng Thiên gật đầu, quay lại, thấy sắc mặt Mộc Lăng tái nhợt, phát ngốc nhìn bức tường đá, Nhạc Tại Vân vẫn cho rằng Mộc Lăng không biết võ công, liền vội vã chạy đến hỏi: “Lâm đại ca, ngươi có lạnh không? Ở đây ngay cả người nội lực thâm hậu cũng không chịu nổi.” Vừa nói, tay cầm lấy tay Mộc Lăng, cả kinh: “Oa, sao lại lạnh như vậy? Ta mang ngươi ra ngoài nha!”
“Để ta.” Tần Vọng Thiên nắm lấy tay Mộc Lăng từ trong tay Nhạc Tại Vân, kéo hắn lên bậc thang, trở lại trên mặt đất, hai người đi quá nhanh, cho nên không chú ý tới, cách đó không xa, trên mặt Nhạc Tại Đình hiện lên một tia tính toán cùng nghi hoặc.
Tần Vọng Thiên lôi kéo Mộc Lăng trở về biệt viện, vào phòng, ngồi vào giường, lo lắng vươn tay sờ mặt Mộc Lăng: “Ngươi rốt cuộc bị sao vậy?”
Mộc Lăng cúi đầu, không nói lời nào.
“Này!” Tần Vọng Thiên vươn tay nhéo má hắn: “Ngươi có phải bị quỷ đeo lên người rồi không? Ngươi thật sự là Mộc Lăng sao? Chịu đả kích gì rồi!”
Mộc Lăng chậm rãi nâng mắt, nhìn Tần Vọng Thiên, khe khẽ thở dài, chồm qua dựa vào vai hắn, nói: “Lạnh muốn chết.
“Ngươi…” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng trong nháy mắt khôi phục nguyên dạng, có chút dở khóc dở cười, kéo hắn ra nghiêm túc nói: “Ngươi rốt cuộc có xem ta là bằng hữu không?”
Mộc Lăng thành thật lắc đầu, chỉ vào mũi Tần Vọng Thiên nghiêm túc nói: “Tiểu bằng hữu.”
Tần Vọng Thiên đen mặt, nói: “Bí mật gì của ta cũng nói cho ngươi rồi, sao ngươi lại gạt ta?”
Mộc Lăng mở to hai mắt, chui chui vào trong chăn, nói: “Người ta không có bí mật.”
“Ngươi…” Tần Vọng Thiên nhào đến đè hắn lại: “Mau nói!”
Mộc Lăng bị hắn ép tới khó chịu, thấy Tần Vọng Thiên đầy mắt lo lắng thì có chút vô lực nói: “Được rồi được rồi, là cái địa cung kia làm ta nhớ đến một chút chuyện cũ khi cùng Tư Đồ ở bên ngoài chịu lạnh mà thôi.” Mộc Lăng khoát khoát tay: “Khó tránh khỏi có chút thương cảm, người ta cũng là người rất nhớ tình cũ.”
Tần Vọng Thiên vừa nhìn đã biết Mộc Lăng đang trả lời lấy lệ với hắn, nhưng là không có cách nào vạch trần, nhớ tới hình dạng Mộc Lăng nằm mơ tối hôm qua, thế nào cũng không có khả năng là một đoạn hồi ức tốt đẹp.
“Ngươi thực sự không gạt ta?” Tần Vọng Thiên chỉ còn cách giả vờ bị lừa, chăm chăm nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng cũng biết rõ Tần Vọng Thiên không bị gạt, nhìn vào mắt hắn gật đầu: “Phải.”
Vì vậy, hai người im lặng một hồi lâu.
“Đi thôi, ăn điểm tâm.” Tần Vọng Thiên xoay người đứng lên, muốn kéo Mộc Lăng đi, lại bị Mộc Lăng kéo ngồi trở xuống, nói: “Ta còn một việc muốn nói cho ngươi.”
Tần Vọng Thiên ngồi xong, nhìn Mộc Lăng: “Việc gì?”
“Nhạc Nam Phong không chết.” Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói.
Tần Vọng Thiên gật đầu: “Chuyện ấy ta cũng đoán được, chỉ là hắn mất nhiều công sức giấu diếm như vậy, mà giờ lại bại lộ rồi, không biết là gặp bất trắc, hay là bị người hại.”
“Cũng không phải.” Mộc Lăng lắc đầu, thản nhiên nói :”Vọng Vọng, ta nói cho ngươi một bí mật.”
“Bí mật?” Tần Vọng Thiên khó hiểu nhìn Mộc Lăng: “Bí mật gì?”
“Ngô Hâm và Tề Lạc, đều là Nhạc Nam Phong gϊếŧ.” Mộc Lăng thấp giọng nói: “Nhạc Nam Phong đang luyện Thập Tuyệt nội lực.”
Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày: “Cái gì? Thập tuyệt nội lực? ‘Thập’ không phải là trước luyện Thất tuyệt thần công, sau luyện Tam tuyệt thần đao sao, sao lại có Thập tuyệt nội lực?”
Mộc Lăng ngồi xếp bằng xuống nói: “Năm đó, có một người sau khi xem Thất tuyệt và Tam tuyệt, dùng tài trí của mình dung hợp hai bản lại với nhau, lấy tinh hoa từ trong đó viết ra bộ khẩu quyết Thập Tuyệt nội lực.”
Tần Vọng Thiên mở to hai mắt: “Ai lợi hại như vậy?”
Mộc Lăng im lặng một chút, thản nhiên nói: “Hạc Lai Tịch.”
Tần Vọng Thiên giật mình nhìn Mộc Lăng: “Sư phụ ngươi?”
“Phải.” Mộc Lăng gật đầu: “Có điều Thập tuyệt nội lực không phải thứ ai cũng luyện được, rất nguy hiểm.”
“Vậy cùng chuyện liên quan gì đến chuyện bọn Ngô Hâm trúng thi độc chết?” Tần Vọng Thiên không giải thích được hỏi.
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Hạc Lai Tịch là người thông minh hiếm thấy trong thiên hạ, cũng là người ngạo mạn hiếm thấy trong thiên hạ, hắn xem xong Thất tuyệt và Tam tuyệt, nghĩ tinh hoa của Thập tuyệt là nội lực, bởi vậy chỉ viết khẩu quyết nội lực, khẩu quyết ngoại công không viết.”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, nói: “Thất tuyệt lão nhân từng nói với ta, luyện Thất tuyệt không giống các loại võ công khác, phải luyện từ ngoại công, có căn bản rồi mới luyện đến nội lực, nếu đảo lộn trình tự thì không thể không chết.”
Mộc Lăng gật đầu: “Nhạc Nam Phong có lẽ cũng không biết chuyện này, cho nên chỉ luyện Thập tuyệt nội lực.”
“Khoan đã.” Tần Vọng Thiên nghe đến đó thì ngắt lời Mộc Lăng, hỏi: “Hạc Lai Tịch viết ra Thập tuyệt nội lực rồi thì sao? Làm sao đến được tay Nhạc Nam Phong.”
Mộc Lăng hấp hé miệng nói: “Hắn rất hồ đồ, sau đó đã làm mất.”
Tần Vọng Thiên nhăn mày, nghĩ thầm ngươi cho ta là tiểu hài tử mà gạt sao? Thứ quan trọng như vậy làm sao có thể đánh mất, nhưng chỉ thấy Mộc Lăng ngẩng đầu mặt nhăn mũi nhăn liếc mắt trừng hắn, như là nói: không muốn tin cũng phải tin!
Tần Vọng Thiên có chút vô lực, không thể làm gì hơn là gật đầu ra vẻ tin, hỏi tiếp : “Sau đó thì sao? Nếu như Nhạc Nam Phong tình cờ nhặt được Thập tuyệt nội lực, bắt đầu luyện hẳn là không thể không chết.”
“Thập tuyệt kỳ thực là tinh hoa trời đất.” Mộc Lăng thấp giọng nói: “Nếu như luyện, sẽ nghịch thiên mà đi.”
“Nghịch thiên mà đi?” Tần Vọng Thiên không giải thích được: “Có ý gì?”
“Ngươi là sinh trước chết sau, ngông cuồng luyện Thập tuyệt, hậu quả là chết trước sinh sau.” Mộc Lăng thản nhiên nói: “Chỉ là người bình thường không biết cách thức, cho nên đã chết thì sẽ không tỉnh lại.”
“Chết trước…” Tần Vọng Thiên suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra làm thế nào chết trước sinh sau, truy hỏi: “Làm sao chết trước sinh sau?”
Mộc Lăng khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Đầu tiên ngươi biến thành một cổ thi thể, người sống nhưng thân thể đã chết, sau đó dùng cách làm chính mình sống lại.”
Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng, một lúc lâu mới hỏi: “Sau đó thế nào? Quá trình này cùng người trúng thi độc chết có liên quan gì?”
Mộc Lăng trầm mặc một hồi, nói: “Trao đổi nội lực.”
“Trao đổi nội lực?” Tần Vọng Thiên đột nhiên nhớ đến: “Thảo nào Ngô Hâm nói hắn sắp là thiên hạ đệ nhất rồi.”
“Trao đổi nội lực là giả, hoán khí mới là thật.” Mộc Lăng nói: “Chỉ cần tiếp cận người đó, đem nội lực truyền cho hắn, trong quá trình đó, đổi lấy sinh khí của hắn, như vậy, độc khí sẽ đổi đến trên người nọ, mà sinh khí được thu tới, có thể làm bản thân sống lại. Mà cảm giác ban đầu của người nọ, chỉ là thấy nội lực tăng rất nhiều… Nhưng song song cũng bị nhiễm thi độc, không bao lâu sẽ chết.”
Tần Vọng Thiên rốt cuộc cũng hiểu rồi: “Thì ra là thế, Nhạc Nam Phong trước tiên lừa đến mấy người giang hồ này, nói nội lực cả đời đều cho hắn, khẳng định còn có thể thêu dệt thêm gì đó, để cho bọn họ không nghi ngờ, sau đó tẩy sạch tử khí trên người từng chút một.”
Mộc Lăng gật đầu.
Tần Vọng Thiên đột nhiên im lặng, chăm chăm nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng có chút không được tự nhiên cúi đầu: “Nhìn cái gì vậy?”
Tần Vọng Thiên im lặng một lúc, hỏi: “Tam tuyệt và Thất tuyệt hẳn là không có chỉ cách đổi nội lực khởi tử hồi sinh lúc tẩu hỏa nhập ma?” Thấy sắc mặt Mộc Lăng khẽ biến, Tần Vọng Thiên nhẹ nhàng mà thở dài, hỏi: “Biện pháp này là ai nghĩ ra chứ? Có thể hại chết không ít người.”
Sắc mặt Mộc Lăng thoáng chốc tái xanh, còn chưa kịp nói, đã bị Tần Vọng Thiên túm lấy, ôm, thấp giọng nói: “Không trách ngươi, là người luyện công không tốt, tội sát nhân là của kẻ gϊếŧ người, không phải của kẻ đúc đao kiếm.”