“Gần đây người chết thật sự rất nhiều.” Nhạc Tại Vân tiếp nhận sổ sách chưỡng quỷ đưa cho hắn, lật xem vài trang, khẽ nhíu mày: “Sao toàn là người trong võ lâm?”
“Người võ lâm?” Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ tới hố thi thể loạn táng phía sau núi, còn có Đoan Mộc Viêm.
“A?” Nhạc Tại Vân nhìn sổ sách khó hiểu lắc đầu: “A… Ở đây có rất nhiều người tới để tham gia điển lễ kế thừa của Nhị ca.”
“Ngươi biết họ?” Mộc Lăng đi đến hỏi.
“Phải.” Nhạc Tại Vân cau mày, nói: “Nhạc gia trại sắp xếp cho đa số khách nhân ở trong trại, bằng không thì ở tại khách sạn trong thành… Có vài gần người gần đây không thấy, ta còn tưởng là không từ mà biệt cả rồi.”
Mộc Lăng cầm lấy sổ sách nhìn một chút, chưởng môn Vô Nhai phái Ngô Hâm, thiếu chủ Thương Sơn phái Tề Lạc… Còn có vài chưởng môn đã nổi danh, còn lại là một ít nhân tài mới xuất hiện.
“Võ công của Ngô Hâm và Tề Lạc rất cao.” Nhạc Tại Vân cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, xoay mặt hỏi chưỡng quỷ: “Những người này chết như thế nào?”
“Điều này ta cũng không biết, những cái tên này cũng là vì để khắc lên quan tài mới để lại.” Lưu chưởng quỹ lắc đầu: “Có mấy người dường như là nhân vật trọng yếu, chúng ta đều bị cảnh cáo phải giữ bí mật.”
“Kỳ quái.” Nhạc Tại Vân nhíu mày suy nghĩ nói với Mộc Lăng: “Lâm đại ca, ngươi cùng Tần đại ca đi dạo, ta có một số việc phải giải quyết trước!” Nói xong, xoay người bỏ đi.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên từ hiệu quan tài đi ra, ung dung trở về.
“Nhạc Tại Vân dường như là biết gì đó.” Tần Vọng Thiên nói, xoay mặt nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy Mộc Lăng cúi đầu hơi cau mày, trên mặt là vẻ nghiêm túc hiếm có, giống như là có chuyện gì đó nghĩ không ra.
“Này.” Tần Vọng Thiên dùng vai nhẹ nhàng huých hắn một cái, thấy Mộc Lăng ngẩng mặt thì hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Ừm…” Mộc Lăng nghiêng đầu nói: “Đoan Mộc Viêm kì thực vẫn chưa tới đâu… đám thây khô đỏ tím kia là hắn làm ta tin, đám nhân tài mới xuất hiện chết khó hiểu là bị hắn gϊếŧ ta cũng tin, có điều Ngô Hâm và Tề Lạc, thực sự không phải là hắn có khả năng giải quyết.”
“Vậy còn có người khác? Còn nhớ nha đầu tối hôm trước không?” Tần Vọng Thiên đột nhiên hỏi: “Chính là vu nữ[bà thầy ; _ ; ] hạ cổ trùng Tiễn Hoa.”
“Phải.” Mộc Lăng gật dầu, sau đó liếc hắn một cái: “Làm sao quên nhanh như vậy được!” Tần Vọng Thiên cũng liếc lại một cái: “Ngươi thật sự không chút khiến người ta thích được chút nào sao?” [liếc mắt đưa tình mãi thế]
Mộc Lăng tiếp tục liếc trắng mắt: “Lão tử người gặp liền thích, chỗ nào không khiến người thích?”
Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Ngươi còn tiếp tục, cẩn thận mắt không còn tròng đen!”
Mộc Lăng ngốc một hồi mới hiểu được Tần Vọng Thiên nói cái gì, giơ chân vừa định đạp, bị Tần Vọng Thiên đè lại kéo vào trong một ngõ nhỏ. [ố...]
“Muốn làm gì?” Mộc Lăng có chút bất mãn liếc mắt trừng hắn, chỉ thấy Tần Vọng Thiên “hư” một tiếngtay chỉ chỉ con đường đối diện, ý bảo hắn xem.
Mộc Lăng nhìn theo hướng ngón tay của Tần Vọng Thiên, chỉ thấy mấy người võ biền cầm kiếm, hùng hùng hổ hổ chạy tới phía trước… Giống như là đi tìm cừu nhân vậy.
“Những người này không phải đều là đệ tử Thương Sơn sao?” Mộc Lăng sờ sờ cằm: “Bộ dáng sao giống đi đòi nợ quá vậy?”
“Là đến ngoại thành.” Tần Vọng Thiên nhìn nhìn, hỏi Mộc Lăng: “Có đi xem không?”
“Đương nhiên!” Mộc Lăng vỗ ngực: “Có trò hay không đi xem là có tội với liệt tổ liệt tông Mộc gia, đi!”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ đi sát theo Mộc Lăng, hai người cẩn thận theo sát đám đệ tử Thương Sơn, không bao lâu đã ra khỏi thành. Đi đến một cánh rừng ngoài thành thì dừng lại, nơi đó đã có một đám người khác đợi sẵn…
“Là người của Vô Nhai phái!” Tần Vọng Thiên nhíu mày, nhìn Mộc Lăng: “Cảm giác như là muốn sống mái một trận.”
“Phải… Dựa theo lời chưởng quỹ hiệu quan tài nói, hai bên đều là người nhà của người đã chết.” Mộc Lăng ngồi xổm xuống sau một gốc đại thụ suy nghĩ: “A… Ta biết rồi”
“Thế nào?”, Tần Vọng Thiên cúi đầu hỏi.
“Ngươi nghĩ đi.” Mộc Lăng chớp chớp: “Ngô Hâm và Tề Lạc cũng không phải người có thân phận tầm thường, nếu như đột nhiên chết, vậy khẳng định là chuyện không nhỏ… Dưới tình huống nào, là người chết, mà đệ tử lại không chịu để lộ?”
Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút: “Tư đấu.”
“Được, thông minh.” Mộc Lăng thõa mãn vỗ vỗ Tần Vọng Thiên: “Hơn nữa lại là vì một lý do không quang minh chính đại.”
“Lý do không quang minh chính đại…” Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút: “Người giang hồ tư đấu không có nhiều lý do, bí tịch võ công, nữ nhân… vì khả năng vàng bạc cũng không nhỏ”
“Nghe thử xem bon họ nói cái gì.” Mộc Lăng túm lấy Tần Vọng Thiên lóe một cái, nhảy lên tán cây, lén lút đến gần một chút, nghe xem người ta nói cái gì.
“Thương Sơn phái các ngươi không chỉ hại chết chưởng môn Vô Nhai phái chúng ta, còn đoạt đi bí tịch Vô Nhai Kiếm.” đại sư huynh Vô Nhai phái chỉ vào chưởng môn thay quyền của Thương Sơn phái, nói: “Mau trả bí tịch cho chúng ta!”
“Các ngươi đừng ngậm máu phun người!” Chưởng môn thay quyền của Thương Sơn phái cũng không chịu tỏ ra yếu kém: “Rõ ràng là các ngươi hại chết thiếu chủ của chúng ta, còn đoạt đi bảo bối Thương Sơn Quyết của chúng ta, nói bừa!”
Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên hiểu được, liếc mắt nhìn nhau: ‘Quả nhiên…’
Hai bên đều là thanh niên, vài câu không được liền muốn động thủ, lúc này, chợt nghe xa xa có người hô một tiếng: “Đều dừng tay!”
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên quay đầu nhìn lại, thấy Nhạc Tại Vân dẫn theo vài lão nhân chạy đến, mấy lão nhân đó đều là chưởng môn đại phái lai lịch không nhỏ. Mọi người vội vã chạy tới tách người hai phái ra, Nhạc Tại Vân nói: “Các vị không thể tư đấu, gần đây chuyện xảy ra rất kì quặc, xin chư vị về trước, cùng các tiền bối giang hồ thương nghị một chút, sau đó mới quyết định.”
Đệ tử hai phái nhìn nhau một hồi, đều gật đầu.
Nhạc Tại Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, mang theo mọi người trở về, Mộc Lăng vừa thấy náo nhiệt kết thúc, nhăn mặt nhăn mũi nói với Tần Vọng Thiên: “Thật đúng là đừng nói, Nhạc Tại Vân này làm việc đại sự rất biết phân nặng nhẹ, là một đại nhân vật, thời gian sau này, nhất định thành tựu không nhỏ, chỉ tiếc công phu còn hơi kém, còn phải chăm chỉ luyện công.”
Tần Vọng Thiên gật đầu, hai người vừa định đi, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng kêu lớn: “Không hay rồi! Thiếu gia, không hay rồi!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người hạ nhân của Nhạc gia trại vừa chạy vừa la: “Thiếu gia, Tứ tiểu thư nàng… Tứ tiểu thư gặp chuyện không may rồi!”
“Cái gì?” Nhạc Tại Vân sửng sốt, túm lấy tên hạ nhân: “Thu Linh bị làm sao?”
“Chết… tiểu thư đã chết…” Hạ nhân vừa khóc vừa nói.
“Cái gì…” Sắc mặt Nhạc Tại Vân trong nháy mắt tái nhợt: “Làm sao… Làm sao lại chết?!”
“Không biết, đột nhiên té xỉu, sau đó toàn thân thâm lại, hiện tại đã không còn thở nữa rồi.” Hạ nhân trả lời.
“Nói bậy!” Nhạc Tại Vân và Nhạc Thu Linh rất thân thiết, nhất thời không tiếp thu được, đẩy hạ nhân ra, đi như bay về nhà.
Mộc Lăng quay đầu lại, thấy Tần Vọng Thiên sắc mặt cũng không tốt, tỉ mỉ ngẫm lại, tuy rằng người Nhạc gia có lỗi với hắn, nhưng Nhạc Thu Linh dù sao cũng là muội muội cùng cha khác mẹ với hắn.
“Này!” Mộc Lăng túm Tần Vọng Thiên: “Đi xem sao.”
Tần Vọng Thiên lúc này mới phản ứng lại, cùng Mộc Lăng nhảy xuống, chạy về Nhạc gia trại.
Vừa bước vào cửa Nhạc gia trại, đã nghe bi thanh vang dội. Sau lão trại chủ là Tứ tiểu thư tuổi còn rất trẻ bỏ mình ngoài ý muốn, thật khiến người ta thương tâm. Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi tới biệt viện Tây Sương dành riêng cho nữ nhân trong gia đình, nghe từ bên trong từng trận khóc lớn, trong ngoài đều đầy người, thổn thức không thôi.
Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên vãng đoàn người đi vào, nghe được đầu tiên chính là tiếng khóc của Nhạc Linh Đang, thanh âm non nớt mà tràn đầy bi thống. Hai người vào gian phòng, thấy mấy người đại phu đứng bên cạnh, Nhạc Tại Vân và Nhạc Tại Đình ngồi bên giường kiềm chế nước mắt, mấy nha hoàn đã khóc đến không đứng nổi nữa, Linh Đang gục mặt bên giường khóc không dứt, không cho ai đem tỷ tỷ đi, Nhạc Tại Vân và Nhạc Tại Đình dỗ thế nào cũng vô dụng.
Từ lúc gặp nhau, Linh Đang rất thích Mộc Lăng, mấy ngày nay cũng thường đến tìm hắn chơi đùa, Mộc Lăng thì trời sinh tính thích tiểu hài tử, hai người cảm tình rất tốt. Thấy Linh Đang khóc đến khàn giọng, Mộc Lăng có chút lo lắng bước lên, vươn tay vỗ vỗ Linh Đang, Linh Đang xoay mặt thấy Mộc Lăng, lập tức nhào vào lòng ôm lấy Mộc Lăng nói: “Quái thúc thúc, quái thúc thúc, bọn họ nói tỷ tỷ của ta đã chết, bọn họ gạt người.”
Mộc Lăng khẽ nhíu mày, xoay mặt nhìn Nhạc Thu Linh nằm trên giường đã không còn thở… Đưa tay dò thử hơi thở của nàng, suy tư một chút, lại thử bắt mạch.
“Quái thúc thúc, ngươi cứu tỷ tỷ đi.” Linh Đang túm chặt lấy xiêm y Mộc Lăng: “Ngay cả Tiểu Hổ ngươi cũng có thể chữa khỏi, tỷ tỷ cũng nói ngươi là thần y, ngươi cứu tỷ tỷ đi, Linh Đang thích nhất tỷ tỷ.”
Mộc Lăng nhè nhẹ vỗ Linh Đang, ý bảo nó đừng nóng vội, một tay ấn vào mạch môn của Nhạc Thu Linh, đè giữ một lúc.
“Linh Đang, đừng như vậy.” Nhạc Tại Đình kéo Linh Đang ra : “Giang Nam tam đại danh y đều ở đây, Thu Linh đã chết rồi.”
“Không muốn, ta không muốn.” Linh Đang ngồi phục xuống bên giường khóc lớn, Mộc Lăng thu tay lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ Linh Đang: “Tỷ tỷ ngươi còn chưa có chết đâu, đừng khóc nữa.”
“Cái gì?” Mộc Lăng vừa nói ra, không chỉ Nhạc Linh Đang, cả Nhạc Tại Đình Nhạc Tại Vân, còn có Giang Nam tam đại danh y đứng bên cạnh, đều há to miệng dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn.
“Lâm huynh?” Nhạc Tại Đình thấp giọng hỏi Mộc Lăng: “Thế nhưng… Thu Linh đã không còn thở…”
“Ta cần vài thứ, các ngươi giúp ta chuẩn bị một chút”. Mộc Lăng cũng không nói thêm gì, chỉ lấy ra một phương thuốc đưa cho Nhạc Tại Vân: “Trong một nén nhang giúp ta chuẩn bị đầy đủ, những người khác đều đi ra ngoài, để lại hai nha hoàn cho ta, Linh Đang cũng ở lại.” Nói xong, nhìn Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, đi lấy hòm thuốc lại đây cho ta.”
Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn Mộc Lăng, gật đầu, xoay người đi ra, Nhạc Tại Vân cũng chạy vội ra ngoài chuẩn bị.
“Hừ… Vị tiên sinh này tuổi hãy còn trẻ, chẳng lẽ có thần thuật, ngay cả người chết cũng có thể cứu sống?” Người trẻ nhất trong Giang Nam tam đại danh y Vương Ngọc Phù dường như có chút bất mãn với Mộc Lăng, cười lạnh nói: “Hay là tuổi trẻ chẳng phân biệt được nặng nhẹ, xuất khẩu cuồng ngôn?”
Danh y Triệu Hoa cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ta làm nghề y hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng chẩn sai, người đã chết là đã chết, làm sao còn có thể khởi tử hồi sinh?”
Mộc Lăng lúc này đã lấy từ trong túi áo ra một cuộn ngân châm, đem từng cây ngân châm nhỏ dài tinh vi châm vào huyệt vị trên đỉnh đầu Nhạc Thu Linh, dường như hoàn toàn không nghe hai vị thần y kia nói.
Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra vẻ tức giận, đang muốn tranh luận thêm vài câu, người đứng đầu Tam đại danh y, Thạch Văn Thái, tuổi đã ngoài sáu mươi, vẫn yên lặng không nói nhẹ nhàng khoát tay, thấp giọng nói: “Đều đừng nói nữa.”
“Thạch lão, thanh niên này thật không coi ai ra gì, ta sợ hắn nói bậy, trị liệu bậy bạ.” Vương Ngọc Phù nói.
Thạch Văn Thái cười cười, nói: “Không sao, xem thử xem, nói không chừng là sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân.”
“Vậy…” hai người còn muốn nói thêm, nhưng nhìn sắc mặt Thạch Văn Thái, đều im lặng.
Không lâu sau, Mộc Lăng đã châm ngân châm đầy đỉnh đầu Nhạc Thu Linh.
“Thần đình cửu châm?” Thạch Văn Thái nhẹ nhàng mà kinh hô một tiếng.
“Cái gì?”, Triệu Hoa cùng Vương Ngọc Phù đều sửng sốt, nhìn chằm chằm Thạch Văn Thái một hồi, quay đầu lại nhìn vị trí kim châm, đều kinh ngạc há to miệng.
Lúc này, Tần Vọng Thiên đã cầm theo hòm thuốc của Mộc Lăng chạy vào, đưa hòm thuốc cho hắn, đảo mắt muốn lùi qua một bên, thấy trên trán Mộc Lăng đã có một tầng mồ hôi. Vươn tay, Tần Vọng Thiên dùng tay áo nhẹ nhàng chạm lên trán Mộc Lăng, giúp hắn lau đi, ở một bên đợi.
“Thần đình cửu châm là cái gì?” Nhạc Tại Đình hỏi Thạch Văn Thái.
“Thần đình cửu châm và Phi vân thập nhị châm, được xưng là tuyệt kĩ tối cao của châm cứu.” Thạch Văn Thái vuốt râu mép tán thán: “Là thần kỹ đã thất truyền mấy trăm năm.”
Nhạc Tại Đình gật đầu, chợt nghe Thạch Văn Thái nói tiếp: “Ta xem qua ghi chép trong sách cổ, cái gọi là Thần đình cửu châm, là châm vào chín đại huyệt vị Huyệt Thần Đình gồm có Thượng tinh, Lỗ hội, Đương dương, Bạn tinh, Tiền đính, Bách hơp, Tư thông, Hậu đính, Cường gian.”
“Nếu đã biết huyệt vị, thì sao lại thất truyền?” Nhạc Tại Đình không hiểu.
“Ai…” Vương Ngọc Phù lắc đầu, nói: “Thần đình cửu châm cũng không phải biết huyệt vị là có thể thi châm, huyệt vị trên đỉnh đầu là khó tìm nhất, bởi vì khoảng cách nhỏ, huyệt vị lại dày đặc, rất dễ tìm sai”
“Hơn nữa, có người nói cửu huyệt này của mỗi người khác nhau, cách châm, trình tự và tốc độ, lực đạo cũng khác nhau tùy theo bệnh, tương truyền chỉ có Tần Việt Nhân thời chiến quốc, và thần y Biển Thước biết cách dùng, đã thất truyền rất lâu rồi.” Triệu Hoa liếc mắt nhìn Mộc Lăng, như có chút coi thường: “Ngay cả thần y như Thạch lão cũng không thể làm được, tiểu tử tuổi trẻ như thế này, làm sao có thể…”
“A…” Thạch Văn Thái đột nhiên cười cười, lắc đầu thản nhiên nói: “Y thuật cũng không phải so tuổi tác, theo ta được biết, thiên hạ đệ nhất thần y Mộc Lăng… chỉ mới hơn hai mươi tuổi.”
Tất cả mọi người chau mày, Triệu Hoa đột nhiên hỏi Nhạc Tại Đình: “Tôn tính đại danh vị tiên sinh này?”
Nhạc Tại Đình liếc nhìn Tần Vọng Thiên, trả lời: “Tiên sinh họ Lâm, tên Bách Tuế.”
“Lâm Bách Tuế?” Ba danh y xoay mặt nhìn nhau, chưa từng nghe nói qua tên này.
Ngay lúc đó, Nhạc Tại Vân dẫn theo người, cầm mấy thứ Mộc Lăng bảo hắn chuẩn bị, vội vàng chạy đến, “Tiên sinh, chuẩn bị đủ cả rồi!”
Mọi người hiếu kì tới gần nhìn Nhạc Tại Vân mang thứ gì đến, vừa nhìn đều nhịn không được hít một hơi…
“Hoang đường!” Triệu Hoa cùng Vương Ngọc Phù đều giận dữ nói: “Quả thực là kẻ không hiểu biết, làm sao có thể trị liệu tùy tiện?”
Mộc Lăng châm xong cây châm cuối cùng, chậm rãi ngẩng đầu lên lau mồ hôi, lẩm bẩm: “Thật rách việc.”
“Ngươi…” Hai thần y đều không nhịn được, cả Nhạc Tại Đình cũng cau mày nhìn Mộc Lăng: “Lâm huynh, như vậy thực sự được sao?”
Tần Vọng Thiên vẫn yên lặng đứng một bên đột nhiên nói: “Dù sao nàng cũng đã chết, trị thế nào thì có làm sao? Nếu rãnh rỗi ở chỗ nào gây phiền nhiễu, không bằng trở về đọc thêm sách y, người chết hay sống cũng không phân biệt được.”
“A…” Triệu Hoa cùng Vương Ngọc Phù nghẹn họng không nói được nữa, tức giận mặt đỏ bừng. Mộc Lăng chậm rãi đứng lên, phủi phủi tay nhận lấy đồ Nhạc Tại Vân đưa đến, thản nhiên nói: “Chí lý.”