- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Hảo Mộc Vọng Thiên
- Chương 19
Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 19
Tiếng “cùm cụp” qua đi, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy mặt đất dưới chân bỗng nghiêng sang một bên…
“A?” Hai người vừa lăn vừa ngã xuống hầm ngầm mới xuất hiện dưới chân, mà trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng “cạch”, sau đó đóng kín lại như cũ.
May mà căn hầm cũng không sâu, nhưng vì bọn họ không kịp phản ứng, rơi thẳng xuống. Tần Vọng Thiên ngã xuống sau, liền vươn tay túm lấy Mộc Lăng, xoay người để mình rơi xuống trước, để Mộc Lăng ngã trên người hắn.
“Bịch” một tiếng rơi xuống đất, bốn phía tối đen.
“Nha!” Vừa mới rơi xuống, Mộc Lăng đã la một tiếng, giơ tay đánh Tần Vọng Thiên.
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên vô tội hỏi.
“Ngươi sờ loạn cái gì?” Mộc Lăng nhìn không thấy Tần Vọng Thiên, nhưng cảm giác có người sờ sờ thắt lưng mình.
“Ta sờ ngươi lúc nào?!” Tần Vọng Thiên cãi cọ: “Hơn nữa ta đâu có thấy gì.”
Mộc Lăng sửng sốt, không lẽ là ảo giác, vừa định đứng lên liền cảm giác có người hung hăng bóp mông mình một cái.
“A…” Mộc Lăng nóng nảy: “Tên vương bát đản nào sờ lão tử?!”
Tần Vọng Thiên đột nhiên hỏi: “Này, có khi nào là…”
“Là cái gì?” Mộc Lăng hùng hổ.
Tần Vọng Thiên nhỏ giọng nói: “Ai bảo ngươi vô duyên vô cớ giả nữ quỷ? Nơi này là từ đường, không biết có bao nhiêu nam quỷ chờ chiếm tiện nghi ngươi đâu?”
Mộc Lăng ngây ngẩn cả người, trầm mặc một hồi, đột nhiên cắm đầu xuống nhào vào trong lòng Tần Vọng Thiên la: “Nha… đáng ghét, ta không muốn bị quỷ nam chiếm tiện nghi!”
“A, lại sờ nữa!” Mộc Lăng ồn ào: “Bùa hộ mệnh ta mua đều là lừa đảo!”
“Ngươi đừng nhúc nhích nữa!” Tần Vọng Thiên cảnh cáo Mộc Lăng: “Bị quỷ đυ.ng vào không được cử động, nếu không sẽ bị bắt đi.”
Cả người Mộc Lăng cứng ngắt, hỏi: “Vậy nếu hắn sờ ta nữa thì sao?”
“Cứ để hắn sờ đi!” Tần Vọng Thiên nói như thật: “Dù sao bị sờ còn hơn bị bắt đi!” Vừa dứt lời, Mộc Lăng liền cảm thấy có một đôi tay từ chân hắn sờ lên.
“Tử quỷ, chết cũng là sắc quỷ!” Mộc Lăng căm giận, đột nhiên nhớ ra: “A, đúng rồi Vọng Vọng, châm lửa, quỷ sợ ánh sáng, ngươi có hỏa tập không?”
“Không có.” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng: “Ngươi có không?”
“Có, ở trong ngực”, Mộc Lăng nói, vươn tay định lấy, chợt nghe Tần Vọng Thiên nói: “Ngươi đừng cử động, ta giúp ngươi lấy.”
“Vì sao?” Mộc Lăng không hiểu.
“Ngươi loạn động, ta sợ hắn kéo ngươi đi” Tần Vọng Thiên nói, vươn tay tìm tìm sờ sờ được vai của Mộc Lăng, xung quanh cổ, theo xương quai xanh chậm rãi trượt vào trong quần áo.
“Tay lạnh quá a!” Mộc Lăng buồn bực: “Không phải ở bên trong, là bên ngoài! Áo bên ngoài!”
“Ngươi, được… Hắn còn sờ ngươi không ?” Tần Vọng Thiên vừa tìm vừa hỏi.
“Còn.” Mộc Lăng ủy ủy khuất khuất mà nghĩ ‘tử sắc quỷ, sờ mông lão tử, lão tử đốt chết ngươi!’ Đang nghĩ ngợi, cảm giác Tần Vọng Thiên đã lấy ra được hỏa tập, vừa mở ra thổi một cái. Không đợi hỏa tập cháy lên, Mộc Lăng một tay nắm chặt cái ‘tay quỷ’ vẫn đặt trên mông mình, tay kia đoạt lấy hỏa tập trên tay Tần Vọng Thiên, quay ra phía sau dí vào: “Cháy chết ngươi!”
Thế nhưng vừa xoay mặt, phía sau không có người cũng không có quỷ, cúi đầu, thấy trong tay mình nắm một bàn tay, quay đầu lại… Bàn tay dínhMỠliền với cánh tay Tần Vọng Thiên, lại ngẩng đầu lên, Tần Vọng Thiên mặt thản nhiên cười với hắn.
Mộc Lăng nheo mắt, đột nhiên cầm hỏa tập nhào tới: “Lão tử đốt chết ngươi tiểu vương bát đản, vì dân trừ hại!”
Tần Vọng Thiên lập tức trốn, Mộc Lăng lúc này là phát hỏa thật sự, nhào đến muốn bóp chết Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên nửa cười nửa mếu, một nữ quỷ đang nhào lên người hắn đòi mạng hắn.
Còn đang ồn ào, đột nhiên nghe có thanh âm “u u” rất nhỏ, giống như là ai đang khóc.
Mộc Lăng sửng sốt, Tần Vọng Thiên cũng sửng sốt. Lúc này, hai người mới để ý đến hoàn cảnh hiện tại, nhìn xung quanh thì thấy bọn họ đang ở trong một đường hầm rất dài, sau lưng Tần Vọng Thiên là bức tường, phía sau Mộc Lăng là đường hầm tối đen, tiếng khóc khi nãy, là từ đầu kia của đường hầm truyền tới.
Mộc Lăng quay đầu lại nhìn Tần Vọng Thiên: “Là ngươi làm sao?”
Tần Vọng Thiên nhướng mày: “Ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy?”
“Vậy là tiếng gì?” Mộc Lăng rút tay lại đứng lên, ngẩng đầu nhìn, đường hầm này cao khoảng một đầu người, vết đào rất rõ, xem ra là mới đào không bao lâu, hơn nữa dường như làm rất gấp rút, lồi lồi lõm lõm.
Tần Vọng Thiên cũng đứng lên, ngực buồn bực, Mộc Lăng này đúng là một chút sức nặng cũng không có, ăn nhiều như thế mà lại nhẹ như vậy, trên tay còn vươn lại cảm giác mềm mại khi nãy sờ sờ, Mộc Lăng rất gầy, nhưng cái mông có thịt!
Mộc Lăng đi đến vài bước, đột nhiên dừng lại, quay người, đưa hỏa tập cho Tần Vọng Thiên, mình thì chạy đến phía sau Tần Vọng Thiên, để hắn đi trước.
“Cồn phu của ngươi rất cao mà.” Tần Vọng Thiên nhíu mày liếc Mộc Lăng một cái: “Sao lại bắt ta đi trước? Sợ chết sao?”
Mộc Lăng nghiêm túc nói với hắn: “Vọng Vọng, nếu như gặp quỷ thật, ngươi nhớ kĩ phải ngăn chặn nó, ta trốn trước!”
Tần Vọng Thiên đành chịu, đi phía trước. Hai người chậm rãi đi về phía đường hầm, tiếng khóc càng lúc càng quỷ dị, cảm giác như đã biến thành tiếng kêu của thú non, Mộc Lăng nắm chặt góc áo Tần Vọng Thiên, đi theo phía sau, sẵn sàng trốn bất kỳ lúc nào.
Đi một lúc, một trận âm phong thổi tới, gió lạnh như băng chui vào trong cổ, Mộc Lăng lạnh đến giật mình một cái, hai tay ôm lấy cổ Tần Vọng Thiên như gấu.
“Này Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng làm cho giật mình một cái: “Ngươi làm gì vậy?”
Mộc Lăng nhỏ giọng nói: “Nghe nói thời điểm quỷ xuất hiện, sẽ có âm phong!”
“Chỉ là một trận gió thôi.” Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ nhìn Mộc Lăng, đi tiếp vài bước, đột nhiên dưới chân “rắc rắc” vài tiếng. Tần Vọng Thiên cảm giác được mình vừa giẫm lên vật gì đó, cùng mộc lăng cúi đầu nhìn, trên mặt đất trải đầy xương trắng…
“A!” Mộc Lăng một chiêu nhảy lên lưng Tần Vọng Thiên, nằm úp sấp trên người hắn nhìn xuống: “Hết rồi hết rồi, ở đây thực sự có quỷ!”
Tần Vọng Thiên cõng Mộc Lăng đi tới vài bước, trên mặt đất xuất hiện một cái đầu lâu…. Khi nãy còn hoài nghi có phải xương người không, bây giờ rõ ràng rồi, đúng thật là xương người.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tần Vọng Thiên thả Mộc Lăng xuống, nắm lấy tay áo rộng thùng thình của Mộc Lăng, kéo lên mặt lau một trận.
“Làm gì vậy!” Mộc Lăng bảo vệ mặt mình, thế nhưng lớp cải trang nữ quỷ trên mặt đã bị lau nhạt không ít.
“Như vậy thuận mắt hơn.” Tần Vọng Thiên liếc mắt trừng Mộc Lăng: “Như lúc nãy vạn nhất có nữ quỷ thật chạy ra, ta sợ ta không phân biệt được.”
Mộc Lăng bĩu môi, xoa xoa mặt vừa bị Tần Vọng Thiên lau thô bạo, nhả ra một câu: “Tiểu tử chết tiệt!”
Tần Vọng Thiên đưa lưng về phía hắn: “Còn muốn cõng không?”
Mộc Lăng cười tủm tỉm: “Cõng~”
Tần Vọng Thiên cõng Mộc Lăng đi tới, phát hiện xương trên mặt đất càng ngày càng nhiều, lúc này, trước mặt đã thấy cửa động, tiếng gió thổi gào thét, Tần Vọng Thiên thở phào nhẹ nhõm, thì ra là tiếng gió thổi.
Đang muốn đi ra ngoài, Mộc Lăng bỗng cảm giác có vật gì khoát lên vai. Quay sang nhìn, thấy một bàn tay xương… Nhìn lên trên, thấy một cái cánh tay, đã không còn da thịt, chỉ có xương cốt trắng hếu, vải vụn quấn quanh… Nhìn lên nữa, trên đỉnh đầu lộ ra một nửa bộ xương khô, hai hốc mắt tối om trống rỗng nhìn chằm chằm Mộc Lăng, nửa phần sau của thân thể bị chôn trong đất.
Mộc Lăng và bộ xương khô nhìn nhau một hồi, đột nhiên “Nương a!” một tiếng, làm Tần Vọng Thiên sợ đến giật mình. Sau đó, hai cánh tay Mộc Lăng ôm cổ Tần Vọng Thiên đột ngột siết lại, Tần Vọng Thiên suýt chút nữa thở không được, hai chân Mộc Lăng kẹp chặt lấy thắt lưng Tần Vọng Thiên, Mộc Lăng hô to: “Quỷ! Chạy mau!”
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên không hiểu chuyện gì định quay đầu lại nhìn Mộc Lăng, thế nhưng Mộc Lăng ôm chặt hắn không ngừng thúc: “Chạy mau lên!”
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là cõng Mộc Lăng chạy đi, bị siết đến sắp ngẹt thở, vừa vọt ra khỏi cửa động, thấy trước mắt là một mảnh đất trống, xa xa có rừng cây.
Mộc Lăng vẫn siết chặt Tần Vọng Thiên không tha, Tần Vọng Thiên sắp không thở nổi nữa, hơn nữa Mộc Lăng vừa ôm chặt hắn vừa dùng chân đá hắn: “Chạy mau chạy mau!”
Tần Vọng Thiên không chịu nổi nữa, nghĩ thầm ‘Ngươi coi ta là ngựa sao? Lão tử tuy là mã tặc nhưng cả đời này cũng chưa từng làm ngựa đâu!’ Tay sau lưng buông ra thả cho Mộc Lăng rơi xuống mặt đất.
“Ai da.” Mông Mộc Lăng rớt thẳng xuống, đưa tay sờ sờ mông, bất mãn giương mắt trừng Tần Vọng Thiên, lại thấy Tần Vọng Thiên nhìn chằm chằm phía sau hắn, dường như có chút khϊếp sợ.
Mộc Lăng đứng lên, quay đầu lại nhìn, phía sau là một thổ động, là nơi bọn họ vừa chạy ra, phía trên thổ động là một bãi đất trống lớn, có mấy gò đất, còn có không ít mộ bia ngổn ngang.
“Thì ra là một bãi tha ma.” Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Thảo nào trong động nhiều xương người như vậy, có lẽ là từ dưới những nấm mồ oạt vào.”
Mộc Lăng cũng đã hiểu được, nhớ tới lúc nãy cảm thấy có chút mất mặt, liền ‘khụ khụ’ hai tiếng vỗ vỗ cái mông, vươn tay vỗ vai Tần Vọng Thiên: “Ngươi dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, sợ là bình thường, tuy rằng ta không sợ, nhưng ta sẽ không chê cười ngươi!”
Tần Vọng Thiên phát cáu, Mộc Lăng còn cười đến vẻ mặt đắc ý, còn đang buồn bực, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng người, có hai người tay khiêng một cuốn chiếu lớn đi tới. Ở đây xung quanh không có chỗ nào trốn được, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên phải trốn sau một tấm mộ bia lớn. Quan sát từ xa, đó là hai quan sai, nhìn trang phục là lính tuần tra ban đêm của nha môn.
“Ai, có phải gần đây trời lạnh, cho nên người lang thang chết đặc biệt nhiều không?” Một quan sai nói: “Người này tuổi vẫn còn trẻ mà.”
“Xong rồi.” Người kia kéo dài thanh âm nói: “Đây cũng đâu phải mùa đông đầu tiên, mùa đông hằng năm đều có mấy người bị rét chết, thế nhưng năm nay sao lại nhiều như vậy? Hiện tại tháng mấy? Tuyết còn chưa rơi, làm sao có thể bị chết cóng, mười phần hết tám phần là bị mưu hại rồi?”
“Mấy ngày nay ngày nào cũng có.” Tên lính kia nhỏ giọng nói: “Có phải có chút tà môn không?”
“Ai nha đừng nói nữa, ném nhanh đi, nơi này rất tà quái!” Nói xong hai người ném bọc chiếu cuốn thi thể đi, xoay người vội vã chạy.
Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên thấy hai tên lính đã chạy xa, từ sau tấm bia đi ra. Mộc Lăng nhẹ nhàng giở ra tấm chiếu bọc thi thể, bên trong là xác một nam nhân còn trẻ, nhờ ánh trăng nhìn, thi thể toàn bộ màu đỏ tím kì dị, môi biến thành màu đen, hơn nữa khô quắt dị thường.
“Sao có thể như vậy?” Tần Vọng Thiên nhìn da thi thể nghĩ thật giống như vỏ cây, định sờ một chút, bị Mộc Lăng ngăn lại: “Đừng chạm vào, thi thể này có chuyện.” Nói xong, hắn đứng lên, cởϊ áσ khoác, xé ra cẩn thận bao quanh thi thể, còn chỉnh lại cho thật kín.
“Ngươi muốn làm gì?” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng.
“Mang về.” Mộc Lăng tỏ ý bảo Tần Vọng Thiên khiêng lên.
“Mang về…” Tần Vọng Thiên mở to hai mắt: “Thứ kinh tởm như vậy mang về làm gì?”
Mộc Lăng hơi nhăn mày: “Thi thể này có chút kì quái, ta phải mang về kiểm tra một chút.”
Tần Vọng Thiên tâm không cam tình không nguyện liếc nhìn thi thể, sau đó nhìn Mộc Lăng: “Vậy ngươi tự vác…”
Mộc Lăng hung hăng trừng Tần Vọng Thiên: “Ngươi vác hay không?!”
Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng hung hãn, không thể làm gì hơn là nhanh đi đến vác lên. Hai người ra khỏi bãi tha ma, phát hiện đã ra khỏi Nhạc gia trại, thì ra bên ngoài tường phía sau núi của Nhạc gia trại là nơi vứt xác người lang thang.
Hai người mang theo thi thể, lén lút vào trong Nhạc gia trại, lúc này trong trại đã bắt đầu rung chuông rồi, người trong trại cũng vội vã chạy đến phòng khách.
Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng âm thầm về phòng, giấu thi thể dưới gầm giường, Tần Vọng Thiên lôi Mộc Lăng một cái, kéo hắn vào trong viện múc nước rửa mặt.
“Để làm gì!” Mộc Lăng bất mãn.
“Ngươi xem mặt ngươi bây giờ, làm sao để cho người khác thấy được!” Tần Vọng Thiên dùng khăn thấm nước giếng giúp Mộc Lăng lau mặt.
“Aa…” Mộc Lăng bị lạnh đến giật mình một cái, né tránh: “Lạnh chết rồi, ngươi không biết dùng nước nóng sao!”
Tần Vọng Thiên trừng hắn: “Người còn có thời gian đun nước, mau rửa!”
“Gấp cái gì, đâu có ai đến đâu!” Mộc Lăng cầm khăn lau mặt.
“:Lần này kẻ phạm tội là người của Nhạc Tại Vân.” Tần Vọng Thiên dùng nước trong thùng rửa tay, thấy Mộc Lăng đầu tóc lộn xộn liền giúp hắn sửa sang: “Nhạc Tại Đình không chừng sẽ thông báo cho tất cả người trong trại đều biết!”
“Ưm…”, Mộc Lăng dẫu môi ra lau hồi lâu vẫn không xong.
“Ngươi dùng cái gì bôi lên môi?” Tần Vọng Thiên nổi giận.
Mộc Lăng cười hì hì: “Nửa cân dâu!” Nói xong le lưỡi ra… Lưỡi cũng tím!
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, vươn tay phủi tóc Mộc Lăng: “Trên mặt trắng bệch là dùng cái gì bôi lên? Cả tóc cũng trắng?”
“Bột mì đó.” Mộc Lăng phủi tóc: “Vọng Vọng, đi nấu nước, ta muốn tắm!”
Vừa mới dứt lời, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, cùng với tiếng người la: “>
Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau… Nhạc Tại Đình.
Mộc Lăng nóng nảy: “Làm sao bây giờ?”
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng, đầy đầu đều là bột mì, Nhạc Tại Đình lại sắp vào đến, lúc nguy cấp nảy ra sáng kiến, đưa tay đem cả thùng nước đổ thẳng xuống người Mộc Lăng.
“A!” Mộc Lăng kêu một tiếng thảm thiết, vừa muốn mắng chửi, Tần Vọng Thiên thấy Nhạc Tại Đình đã đến cửa, nhưng môi Mộc Lăng còn tím đen… Dứt khoát… Đã làm thì làm cho hết!
Tần Vọng Thiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Mộc Lăng, một tay nâng phía sau đầu hắn, cúi đầu hung hăng ngậm lấy môi Mộc Lăng.
Nhạc Tại Đình chạy ào vào trong viện, liền thấy bên cạnh giếng, Mộc Lăng cả người ướt nước đang đứng, thắt lưng được Tần Vọng Thiên ôm trọn, ngẩng mặt, tóc đen ướt sũng khoát lên một bên vai, một thân áo trắng tất cả đều ướt, dán chặt vào thân hình thon gầy… Tần Vọng Thiên lấp kín môi Mộc Lăng, hôn đến nhiệt liệt.
Nhạc Tại Đình xấu hổ đứng tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Tần Vọng Thiên giả vờ giật mình nhìn thấy Nhạc Tại Đình, giơ tay ôm lấy Mộc Lăng chạy vào trong phòng, nói với Nhạc Tại Đình: “Phiền Nhị thiếu gia giúp ta gọi người đun nước.”
“Ách… Được.” Nhạc Tại Đình có lối thoát, quay đầu phân phó hạ nhân đun nước, nhưng trong óc tràn đầy hình ảnh Mộc Lăng vừa rồi.cả người ướt sũng, thân hình có chút gầy yếu, còn có cái cổ nhỏ dài tinh tế ngưỡng lên… Tim đập rất nhanh.
Một lát sau, Tần Vọng Thiên chắp tay sau lưng từ trong phòng đi ra, hỏi Nhạc Tại Đình: “Nhị thiếu gia có chuyện gì sao?”
“Phải.” Nhạc Tại Đình gật đầu nói: “Nửa canh giờ nữa, Nhạc gia trại sẽ xét xử công khai thi hành gia pháp, mờ hai vị đến xem.”
“Được.” Tần Vọng Thiên gật đầu, nói: “Chờ thiếu gia thay xong y phục chúng ta sẽ đi.”
“Được…”, Nhạc Tại Đình cười cười, hoảng loạn bỏ đi.
Tần Vọng Thiên thở dài, xoay người trở về phòng. Đẩy cửa, thấy phía sau bình phong có hơi nước bốc lên, tiếng nước rào rào… Cùng với bóng Mộc Lăng đang tắm rửa chiếu vào trên bình phong.
Tần Vọng Thiên ngơ ngác ngồi xuống bàn trà, rót một ly, vừa uống trà vừa thưởng thức.
Ngâm trong nước nóng hồi lâu, Mộc Lăng mới trắng trắng hồng hồng trở lại, mặc áo trong bước ra, bò lên giường dùng chăn bọc mình lại. Tần Vọng Thiên vừa định nói cho hắn Nhạc Tại Đình mời bọn họ đi xem xét xử, Mộc Lăng đột nhiên ủy ủy khuất khuất dùng một ngón tay chỉ vào Tần Vọng Thiên: “Da^ʍ tặc, ngươi trả trong trắng lại cho ta!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Hảo Mộc Vọng Thiên
- Chương 19