Chương 11: Đôi khi, duyên phận giữa con người chỉ cách nhau một chút thôi

Sắc bén, thông minh, lại bị che lấp hoàn hảo dưới lớp vỏ bọc thân thiện.

Chu Du mười mấy tuổi...

Tạ Diễn bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi rát, theo bản năng nuốt nước bọt.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cô siết chặt con chuột, khớp ngón tay trắng bệch, gần như không thể kìm nén được tiếng đập thình thịch của trái tim.

Lần đầu tiên trong đời, một cảm giác yêu thương mãnh liệt ập đến, Tạ Diễn ôm lấy ngực mình, bần thần tự hỏi: "Lẽ nào mình đã gặp tình yêu sét đánh?"

Tuy nhiên, tình yêu vốn dĩ chủ yếu dựa vào sự tiết ra dopamine, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Khi Chu Du tan sở, Tạ Diễn đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Dù sao, người khiến cô rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên là, một thiếu niên như trang giấy mỏng 16-17 tuổi qua màn hình video. Nhưng người mà cô phải đối mặt lại là Chu Du, một người trưởng thành điềm tĩnh và giỏi đấu đá chốn công sở.

Tạ Diễn thích kiểu người trẻ hơn, mà Chu Du lại không phù hợp về độ tuổi.

Cô thở dài thườn thượt trong phòng ăn vặt một hồi, rồi mới ra ngoài ăn tối.

Thói quen của Chu Du khi ăn cơm không nói, ngủ không nói. Khi ăn xong anh lên lầu về phòng làm việc mới hỏi Tạ Diễn:

“Tại sao ban ngày cô hỏi tôi học trường cấp 3 ở đâu?"

Tạ Diễn vẫn còn mê mang trong mối tình sét đánh dang dở ngắn ngủi như sương khói, khẽ nâng mắt lên, nói:

"Nghe hàng xóm nói."

Chu Du gật đầu, rồi lên lầu. Tạ Diễn lẩm bẩm một câu vô nghĩa sau lưng anh: "Đôi khi, duyên phận giữa con người chỉ cách nhau một chút thôi."

Vào phòng làm việc, Chu Du đặt cặp máy tính lên ghế, không vội vàng mở ra mà nhìn lướt qua mặt bàn.

Đây là việc anh làm hàng ngày, nhưng tối nay anh nhận ra điều bất thường: vị trí của cục chặn giấy đè lên giấy tờ ở bên tay phải hơi lệch.

Sáng sớm, anh đã điều chỉnh vị trí cục chặn giấy sao cho một đầu của nó áp vào nhãn dán "Sơ đồ tư duy" trên bìa kẹp tài liệu, sau đó mới ra ngoài.

Bây giờ, đầu cục chặn giấy đang đè lên dấu chấm đầu tiên của chữ "đồ".

Tạ Diễn nhanh chóng gạt bỏ những muộn phiền trong đầu, sau khi ăn tối, cô dành thời gian bảo dưỡng dụng cụ câu cá, Sau đó, cô liền quay trở lại phòng khách và làm hai việc cùng một lúc: vừa xem tivi, vừa trò chuyện với những người bạn câu cá.

Từ tháng 3 đến tháng 6 là mùa cấm đánh bắt cá, những người yêu thích câu cá chỉ có thể đến những ao cá nhỏ để thỏa mãn niềm đam mê. Vừa hẹn xong với họ đi câu cá ở thị trấn Trường Vân vào cuối tuần, Tạ Diễn bỗng cảm thấy chiếc ghế sofa chùng xuống, Chu Du đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Tạ Diễn tranh thủ nhìn anh một cái, Chu Du đang dựa lưng vào ghế sofa, mặt hơi ngước lên nhắm mắt dưỡng thần. Không biết đang suy nghĩ điều gì, cả người anh toát lên vẻ mệt mỏi và lạnh lùng.

Nhìn một lúc, Tạ Diễn bỗng tiến lại gần, nũng nịu hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Chu Du mở mắt ra, nhìn cô không chút biểu cảm.

Thế là Tạ Diễn, kẻ biếи ŧɦái này, lại phấn khích. Cô gần như muốn treo cả người lên người Chu Du, vòng tay quanh cánh tay anh một cách rất nữ tính và kéo anh vào lòng:

"Hãy nói chuyện với tôi đi."

Chu Du vô tình tì khuỷu tay vào một vật mềm mại, cảm giác như bị bỏng. Phản xạ đầu tiên của anh là rụt tay lại, nhưng Tạ Diên quấn quýt không buông, hoàn toàn không nhận ra bộ ngực lớn của mình sẽ gây ra sự phiền toái như thế nào cho đối phương - hoặc có thể nói, cô hoàn toàn không quan tâm.

Tôi xuống đây để nói với cô, bên Lan Thủy đã lập án vụ tai nạn xe của chúng ta rồi. Sẽ có cảnh sát tìm cô điều tra trong vài ngày tới." Chu Du nhìn sang chỗ khác, nói ngắn gọn.

Vì anh đã dời mắt nhìn đi nên không hề nhận ra ánh mắt của Tạ Diễn chợt chìm xuống.

Tạ Diễn cọ cọ vào người anh, đáy mắt không chút gợn sóng mỉm cười, giọng nói vẫn ngọt ngào như mọi khi: "Ừm ừm, biết rồi."

Chu Du muốn rụt tay lại, nhưng Tạ Diễn ôm khá chặt, anh muốn Tạ Diễn buông ra, vừa ngoảnh đầu đã bị Tạ Diễn hôn.

Chỉ là một cái chạm môi nhanh như chớp, Chu Du khựng lại, bật người đứng dậy.

Tạ Diễn thè lưỡi liếʍ môi, nhướng mày nhìn Chu Du.