Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hào Khí Trời Nam

Chương 3: Vũ Nhật Hoàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tại một nơi nào đó.....

Ánh sáng và bóng tối đan xen lẫn nhau. Khắp nơi bốc lên một mùi tanh nồng của máu, gió rít gào, trời gầm thét. Mọi thứ chìm trong sự tang thương của chiến tranh. Xác người nằm la liệt khắp nơi, và rồi..... Thời gian như ngừng lại, chính xác hơn là dừng lại. Vì một kẻ, hắn khoác áo choàng đen, đứng yên trên không trung, lặng lẽ ngắm cảnh chiến trường trước mắt. Sau đó, hắn hướng về phía người còn sống duy nhất trong cuộc chiến này:

"Đủ chưa, ngươi đã làm tất cả rồi, thoả mãn ngươi chưa?"

"Thoả mãn? Ngươi cũng biết lý do la phải làm tất cả mà, phải không?" Người kia lên tiếng. Quần áo rách tươm, trên cơ thể có một vài vết thương lớn. Thậm chí có một số chỗ còn đang rỉ máu!

"Đúng, nhưng... Ngươi Bại" Người mặc áo choàng đen kẽ mỉm cười, sau đó cả một vùng phía sau lưng hắn chìm trong biển lửa. Một ngọn lửa màu tím!

"-"

Hoàng chầm chậm mở mắt, đập vào mắt Hoàng bây giờ là cảnh một người con gái xinh đẹp đang nằm ngủ bên giường hắn. Hoàng liền ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó liền cởϊ qυầи ra dò xét. Sau khi nhìn thấy bộ "ấm chén" vẫn còn đầy đủ thì Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm. Chợt có một giọng cười vang lên:

"Khà khà, ngươi nghĩ là ngươi chuyển giới khi ngươi chuyển giới đó hả?"

Hoàng ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó nói lớn: "Là ai, mà đây là đâu?"

Cô gái nằm bên cạnh giường sau khi bị Hoàng làm cho thức giấc, thì liền chạy ngay ra khỏi phòng, vừa chạy vừa la to: "Thiếu Gia tỉnh rồi, lão gia, phu nhân ơi..."

Sau khi người con gái rời đi, giọng nói kia vẫn đều đều vang lên:

"Ha ha ha, ngươi không nhìn thấy được ta đâu. Mà ngươi quên ta rồi à, nhanh quá vậy mài!"

"Lão là người ở...... À, Nghịch Thiên Long Môn. Mà sao lão lại ở đây?"

"Ài! Cũng lâu rồi không ra ngoài, nên lần này muốn tung hoành một phen đó mà. Khà khà!"

"Đừng lo, người khác sẽ không thấy ta. Ta chỉ là một tồn tại cộng sinh trong linh hồn ngươi thôi. Nếu ngươi chết thì ta cũng hẹo. Đơn giản vậy thôi à." Biết điều thắc mắc trong đầu Hoàng, Lão già lên tiếng nói. Một lúc sau khi cô gái kia chạy đi liền có thêm vài người nữa chạy tới. Đi đầu là một người phụ nữ trưởng thành, dung mạo tuyệt mỹ.

"Nàng ta là mẹ ruột của ngươi đó, à không. Là mẹ ruột của cơ thể hiện tại của ngươi." Lão già trong linh hồn Hoàng vẫn đều đều lên tiếng.

"Tiểu Hoàng của mẹ, con có làm sao không? Trời ơi, không cưới nó thì thôi, sao con lại nghĩ quẩn thế hả?" Người phụ nữ lên tiếng.

"Ơ ơ ơ!!!" Hoàng Ú Ớ được vài câu lại lăn ra xỉu cái đùng. Đến đêm muộn mới lò mò ngượng dậy. Hoàng liền hỏi lão già:

"Lão già. Đây là đâu? Mà ta là ai? Lão là ai? Và còn những gì diễn ra hồi sáng là sao?"

Giọng của lão già lại vang vang trong đầu Hoàng: " Nơi này hả, đây là Huyền Giới. Còn ngươi, cái tên Huỳnh Huy Hoàng đã chết, giờ đây ngươi là Vũ Nhật Hoàng. Thiếu gia của Vũ Gia, một gia tộc lớn ở Bắc Bộ. Còn ta sao, nói đơn giản thì ta chính là bạn đồng hành của ngươi ở cái thế giới này!"

"Vũ Nhật Hoàng, đù, cùng tên luôn. Mà bà chị xinh đẹp hồi sáng là ai vậy?"

" Là bà mẹ mày chứ ai!. Mà hỏi gì hỏi lẹ đi, ta còn đi ngủ nữa!" Tiếng nói của lão già trở nên bực bội, Hoàng liền nói với theo:

"Nhưng ông tên gì vậy? Với cả tại sao...."

"Hỏi ít thôi, cứ gọi ta là sư phụ. Đi ngủ đi, ngày mai còn đi xa nữa đấy" Linh Hồn lão già trong Hoàng bực dọc quát. Sau đó Hoàng cũng không hỏi gì thêm, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi những ánh sao đanh lấp lánh trên bầu trời đen.....
« Chương TrướcChương Tiếp »