"Việc này không phải nhỏ, Thiên ngục nằm trong Tội sơn.
Để xảy ra chuyện như vậy nên hiện giờ tất cả cửa ra vào của Tội sơn đều đã bị phong tỏa.
Kể cả khi nơi xảy ra chuyện chỉ là khu vực chân núi không phải Thiên ngục chân chính, thế nhưng vẫn khiến bên trên kinh sợ.""Nếu chuyện này không điều tra cẩn thận tìm ra nguyên nhân, Thiên ngục sẽ có tai hoạ ngầm.
Nếu một ít kẻ tù tội trong Thiên ngục cũng thoát ra, không biết sẽ tạo thành bao nhiêu gϊếŧ chóc.
Mặt khác, chuyện này cũng gây nên đả kích nghiêm trọng tới uy tín của Lục Phiến môn, trong khi Thần Hầu phủ bên kia vẫn như hổ rình mồi, một lòng muốn áp chế Lục Phiến môn trở thành Đại Chu Lục Ti.""Chuyện quan trọng như vậy, tại sao tổng bộ không tự mình điều tra?""Kể cả khi Thần Bộ tự mình ra tay cũng cần phải có một vị trong thập đại danh bộ?"Hiếm khi thấy khuôn mặt tổng bộ đầu hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn chỉ lắc lắc đầu với Đậu Trường Sinh, đã muốn trở về.Đậu Trường Sinh sửng sốt đột nhiên hắn hiểu ra.Là hắn đã suy nghĩ nhiều.Tổng bộ đầu kia nói chuyện không tồi, nhưng rất rõ ràng chỉ muốn nâng cao độ uy hϊếp của chuyện này thôi.Thôn quan nhận hối lộ, nói cách khác chính là lại trị hủ bại, nước không ra nước, có nghiêm trọng hay không?Hiển nhiên là cực kỳ nghiêm trọng, đủ để liên quan đến sự tồn vong của quốc gia.Nhưng chung quy lại nó vẫn chỉ là chuyện phạm nhân mất tích mà thôi.Tổng bộ đầu này dùng cách nói như vậy lập tức khiến nhiệm vụ này trở nên cao cả hơn không ít.
Không chỉ như thế, chờ sau này đăng báo nếu thật sự chuyện này có dính dáng đến Thiên ngục, hiển nhiên nó sẽ là một công lao to lớn.Tra được rõ ràng sẽ là Thiên ngục gặp chuyện không may, mà tra không rõ sẽ là bên ngoài Tội sơn gặp chuyện không may.Lĩnh công lớn, chịu tiểu quá (*).(*) Tiểu Quá (小过) quẻ thứ 62 trong số 64 quẻ Kinh Dịch, thoạt nhìn cảm thấy nó khá giống quẻ Đại Quá (大过) ý là chỉ khác biệt một chữ thôi nhưng một chuyện lớn còn một chuyện nhỏ, sẽ cho ra kết quả khác hoàn toàn.Đậu Trường Sinh đi ra đưa tay tiếp nhận dây cương trong tay người chăn ngựa, lại nhìn thấy ba bộ khoái lục tục đi ra.Bộ khoái này mặc trên mình bộ Phi Điểu phục, đeo thanh Nhân Nghĩa đao bên hông, đúng là ba ngân chương bộ khoái."Đại nhân."Ngân chương bộ khoái dẫn đầu ở vị trí trung ương mở miệng, vị này tuổi không nhỏ, đã hơn bốn mươi, trên mặt có một vết sẹo, thái độ ôn hoà, cực kỳ công thức hóa.Hai vị ngân chương bộ khoái bên cạnh tuổi nhỏ hơn đối phương không ít nhưng đều hơn ba mươi tuổi, có điều thái độ lại không thân không gần.Sau khi đơn giản giới thiệu, Đậu Trường Sinh cũng biết vài điều về họ.
Người lớn tuổi nhất tên là Chu Lập, thất phẩm Ngưng Cương cảnh, hai vị còn lại tên là Lý Phóng và Vương Xương, đều là bát phẩm Luyện Khí cảnh.Lúc trước Bộ Khoái phòng bọn họ phán đoán sai lầm về Vạn Tam nên mới xuất động tổ bộ khoái bình thường, nếu cho những bộ khoái chuyên phụ trách trọng án này ra tay, Vạn Tam kia làm sao có cơ hội quát tháo.Đậu Trường Sinh nói chuyện phiếm với ba người bọn họ vài câu, hắn cũng chờ đợi cùng bọn họ, lại phát hiện qua một lúc nữa không có ai đến đây như cũ.
Bởi vậy hắn chủ động đặt câu hỏi: "Bộ khoái khác của tổ Giáp đâu?""Hiện giờ người tổ Giáp chỉ có ba chúng ta."Lý Phóng và Vương Xương im lặng ít lời, người trả lời chính là Chu Lập.Đậu Trường Sinh tương đối kinh ngạc, hắn không dám tin mở miệng nói:"Tổ Giáp là một tổ tinh nhuệ nhất, từ trước đến nay chỉ cần điều động tinh nhuệ, là đủ quân số biên chế.
Sau chỉ có mỗi ba người?"Lý Phóng và Vương Xương hiện ra vẻ khó xử, ấp úng ngượng ngùng mở miệng, Chu Lập lại không có bao nhiêu kiêng kị, hắn thản nhiên mở miệng nói: "Xuất hiện tình huống như vậy tin rằng trong lòng đại nhân đều biết.""Còn nữa Lý Phóng và Vương Xương sẽ không đi tới Tội sơn, bọn họ tới đây xin nghỉ, thân thể không thoải mái, muốn trở về nghỉ tạm mấy ngày.""Ba người chúng ta không quyền không thế, cũng không có tiền, không có năng lực xin rời khỏi tổ Giáp.""Nhưng suy cho cùng hai người bọn họ còn trẻ, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ.""Ta tuổi lớn rồi, cứ để một mình ta theo đại nhân đi là được."Móa nó?Thái độ thấy chết không sờn của đối phương là gì?Vậy mà đã ầm ĩ tới mức độ này rồi?Thế nhân đã hiểu lầm ta quá sâu!Địa thế của Thần Đô hiểm yếu, có chín ngọn núi và năm dòng sông uốn lượn bảo vệ xung quanh.Chín đỉnh núi cao giống như chín người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, trấn giữ bát phương Thần Đô, bảo vệ Thần Đô an toàn.Tội sơn là một trong chín ngọn núi ấy.Trên con đường rộng lớn đầy bùn đất, tuấn mã tung hoành bốn vó, đang dốc sức lao nhanh về phía trước.Khuôn mặt Đậu Trường Sinh vốn xanh mét một màu, theo thời gian trôi qua cũng đã từ từ khôi phục lại.Không phải Đậu Trường Sinh đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ là hắn không thể không nhận ra một sự thật tàn khốc.
Chính là hiện giờ trong thiên hạ, ngoại trừ đám người muốn dẫm lên người hắn thượng vị, còn lại đều ôm thái độ kính trọng nhưng xa lánh với hắn.Nhưng may mắn vẫn chưa tới trình độ bị tất cả ghét bỏ, xa lánh.Loại ngôi sao chổi ra vẻ thần bí này cũng không phải tất cả mọi người đều tin tưởng.Thật lâu sau hai con ngựa một trước một sau đã đưa Đậu Trường Sinh và Chu Lập đến phía trước Tội sơn.Giương mắt nhìn phía trước, nơi này là một ngọn núi cao ngất trong mây, được mây trắng vờn quanh, nguy nga tráng lệ giống như một thanh lợi kiếm, đâm thẳng hướng vòm trời.Thế núi rầm rộ tràn ngập một cỗ nhuệ khí muốn xé rách thiên địa.Chu Lập xoay người xuống ngựa, đưa tay dắt dây cương mở miệng cảm thán: "Năm đó Thái tổ hoàng đế định nơi này làm đô thật không sai.""Nhưng thừa tướng Tư Mã Phương Nghị lại phản bác nói nơi đây là vùng đất bằng phẳng, không đủ để tư cách định đô.""Đại tướng quân Trần Vô nói, một mình ngài xâm nhập phía Bắc thảo nguyên, vác núi chọn trăng, cướp được Cổ Lan sơn, danh sơn của người Hồ trở về, đứng ở bên ngoài Thần Đô.""Người Hồ lấy Cổ Lan sơn rèn binh khí khiến ngọn núi này lây dính máu tươi Thần Châu.
Bản thân nó cũng mang tội với Thần Châu, nên mới bị gọi là Tội sơn.".