Vương Văn Bân còn muốn xoay người đi, lại bị Lý Hạo một cái ôm lấy.
"Được rồi được rồi, xin lỗi xin lỗi, ta không nên cười cậu, ta không đúng. Cậu có thể hay không đừng nóng giận?" Lý Hạo dỗ tiểu hài tử, ngữ khí ôn nhu đối với Vương Văn Bân nói rằng, "Còn có chuyện tiền bạc ta cũng xin lỗi cậu có được hay không? Cậu hiểu lầm ý của ta, ta cho cậu tiền thật không phải là cậu nghĩ tới ý đó. "
Nguyên bản nghe được Lý Hạo vừa xin lỗi vừa cười, Vương Văn Bân còn liều mạng ở trong l*иg ngực của hắn giãy dụa, thế nhưng vừa nghe đến hắn nhắc lại xấp tiền kia, Vương Văn Bân liền bất động rồi.
Lý Hạo vừa nhìn Vương Văn Bân không di chuyển, mới biết nguyên lai hắn thật sự bởi vì chuyện tiền mới ròng rã hai ngày không có liên hệ chính mình.
"Vậy anh làm xong... Loại chuyện kia, người không gặp, lại chỉ chừa một xấp tiền, anh không phải ý đó là có ý gì?" Vương Văn Bân mở miệng hỏi Lý Hạo.
Lý Hạo có chút mộng bức, nói thật hắn hiện tại cũng không nhớ ra được lúc đó vì sao lại nhét một xấp tiền cho hắn. Có vẻ như... Thật sự có chút loại ý tứ kia...
Thật là câu nói như thế này hắn làm sao có khả năng nói ra khỏi miệng, vì thế hắn lập tức khởi động hết tế bào não chính mình bắt đầu tìm lý do. Bất luận thế nào cũng phải có một lý do thỏa đáng trước tiên!