Vân Phong Nhã không thèm để ý đến hắn ta, nhìn đám người vây quanh mình, thanh âm có chút lười biến cùng kêu ngạo nói.
" Bổn thiếu gia ta từ trước đến nay không thích ỷ mạnh hϊếp yếu, cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi lui ra thì bổn thiếu gia ta sẽ tha cho các ngươi một con đường không bị tàn phá, nếu không đừng trách bổn thiếu gia ta không khách sáo."
Đám người vây quanh nam nhân đều đen mặt...
Còn đám chín người còn lại nghe xong Vân Phong Nhã lời nói nhìn nhau, sau đó nhìn lên trời thở dài, bọn họ theo không kịp tiếc tấu của thiếu niên này a, rõ ràng trước mắt hắn ta bị mười mấy người hùng hổ bao vây kêu đánh kêu gϊếŧ, nhưng thiếu niên trong miệng thì những người đó đang bị hắn ta chuẩn bị ức hϊếp đâu, trong lòng chỉ có thể mắn." Con mẹ nó, đủ kêu ngạo a."
Mười mấy nam nhân không cách nào nhịn được nữa, chuẩn bị vọt lên cho tên tiểu tử này một bài học, thì thấy thiếu niên trên tay động tác hình thành sao năm cánh, trên không trung xuất hiện một quyển Triệu Hoán Thư, chưa chờ bọn họ nhìn kỹ Triệu Hoán Thư nhan sắc thì ba đạo ánh sáng từ bên trong bay ra.
Khi ba luồn quang mang tia sáng từ bên trong Triệu Hoán Thư bay ra, đám người thấy bên phải thiếu niên xuất hiện một con Bạch Hổ to lớn uy phong. Còn bên trái là một con biến dị Tử Điện Báo, mà phía trên không trung là một con Kim sắc Đại Bàng với đôi cánh to lớn che đi ánh sáng mặt trời chiếu rọi một nơi, làm bọn họ có một cảm giác bản thân bị hắc ám bao phủ. mà đều đáng sợ chính là những con Linh thú này đều to lớn muốn gấp hai lần bọn họ khế ước thú, hơi thở cường đại của Thánh thú cũng bộc phát mà ra, cũng đã đủ chứng minh cấp bậc của chúng nó cao hơn khế ước thú của bọn họ rất nhiều. Đám người thấy vậy chân đều mềm rồi, làm sao còn sức chiến đấu nữa. Mà từng tiếng ngào rống mang theo uy áp của Linh thú cũng không ngừng vang lên bên tai.
" Ngao Ô....."
" Ngao Ô....."
" Cu.....Cu."
Hơi thở cường đại của Thánh thú bát cấp và cửu cấp làm những khế ước thú cấp thấp của bọn họ đều run rẩy lên, cùng nằm sấp xuống đất không cách nào đứng vững được nữa. Đám người chưa kịp hoàn hồn thì nghe được thanh âm tà mị âm lãnh vang lên.
" các ngươi đi luyện tập đi, không chết người là được."
" Ngao Ô...ngao Ô.... Cu.....cu."
" Không cần...."đám người hét lên.
Tiếp theo một người cùng ba con Linh thú không chút lưu tình dùng nấm đấm cho mười mấy nam nhân đánh thành đầu heo, không nơi nào còn có thể thấy được bộ dáng. Nặng nhất là tên đội trưởng, hắn một người Linh Vương nhị cấp cứ nhiên không qua mười hiệp đã bị Vân Phong Nhã đánh đến cha mẹ nhìn không ra, có thể nói là đầu heo một cái. Mà ba nữ nhân còn lại thì rất thông minh, từ lúc thấy được ba con Linh thú thì đã lui về phía sau một bộ nam nhân chiến đấu, nữ nhân xem là được tư thế, nam nhân tự mình giải quyết là được. Cho nên không bị ba con Linh thú đã thương đến.
Chín người thấy trước mắt ngược một màn tàn nhẫn này, lạnh cả sống lưng. Nghe từng tiếng xương cốt thanh âm vang lên thì sống lưng lại càng lạnh thêm, trên trán mồ hôi không ngừng chảy ra, tay không tự giác cũng sờ lên mặt mình. Bọn họ trong lòng đều rất may mắn vừa rồi không có trêu chọc thiếu niên biếи ŧɦái này.
Qua không bao lâu thì trên mặt đất nằm liệt đám người, trên mặt đầu heo thì không cần phải nói rồi. Mà thiếu niên đứng bên trong vòng vây thì đang dùng thủy nguyên tố rửa tay, tiếp theo lấy ra một chiếc khăn tay màu tím lao tay, ưu nhã nhưng lại quỷ dị đến cực điểm, có thể nói là một bức tranh vừa đẹp vừa quỷ dị đi.
Vân Phong Nhã nhìn ba nữ nhân đứng cách đó không xa, môi đỏ cong lên cũng không nói gì, nàng không phải thương hương tiếc ngọc gì, chỉ vì ba nữ nhân này phúc cuối họ không động thủ mà thôi. Có lẽ là nhìn thấy Kim Bằng chúng nó nên sợ hãi lùi bước hay là lý do nào khác đều không sao cả. Thông minh nữ nhân mới có thể tồn tại ở thế giới này, nàng phân rõ đâu. Nhưng khi nàng nhìn ba nữ nhân ánh mắt sùng bái cùng nóng bỏng như muốn nhào vào lòng ngực mình, cả người nàng đều phải nổi da gà cả lên.
Ba nữ nhân không biết gặp qua bao nhiêu nam nhân anh tuấn, thiên phú không tồi, nhưng không có một ai giống như thiếu niên như vậy tà mị, như vậy giả tính, như vậy thiên tài, như vậy tuấn mỹ. nhưng chỉ tiếc một điều là thiếu niên tuổi còn nhỏ quá có thể câu dẫn sao? Nhưng không sao cả, bọn họ là tu luyện giả có thể dữ được mỹ mạo, nói chi bản thân chỉ lớn hơn thiếu niên không bao nhiêu tuổi nha. bọn họ rất muốn nhào lên làm quen lấy lòng đi, nhưng khi nhìn đến ba con khế ước thú nhe răng nanh sắc nhọn, cũng đành thu hồi nhàu lên tâm tư.
Bạch Hổ lấy đi đám người Ngọc bài giao cho chủ nhân của mình, Vân Phong Nhã chỉ lấy đi tích phân của bọn họ mà không bớp nát Ngọc bài. Nàng trong mắt hiện lên giảo hoạt, cười như không cười cầm Ngọc bài lắc qua lắc lại trong không trung nói.
" Theo lý ra, tiểu gia ta nên bớp nát Ngọc bài mới có thể hả giận." Nàng liếc nhìn bọn họ sắc mặt trắng bệch, vừa lòng nói tiếp." Nhưng tiểu gia ta lại không phải tính toán chi ly người, cho dù các ngươi muốn ức hϊếp tiểu gia ta. Tiểu gia nể tình mọi người cũng cùng một học viện, tiểu gia ta cũng nên cho các ngươi một cơ hội lưu lại tiếp tục khảo hạch nha. Như vầy đi, một cái Ngọc bài đổi một vật phẩm có giá trị. Tất nhiên, cũng phải xem mọi người cảm thấy khảo hạch quan trọng hai là vật phẩm quan trọng nữa nga."
Đám người ở đây đều trợn trắng mắt, bọn họ lúc đầu tuy rằng là muốn ức hϊếp hắn, nhưng bị hắn cùng khế ước thú của hắn đánh thành đầu heo đâu. Mà lời nói của hắn bọn họ cũng không phải không hiểu, bọn họ biết thiếu niên này ý tứ là." Muốn lấy lại Ngọc bài để tiếp tục khảo hạch thì phải đem một vật phẩm không tồi ra trao đổi, nếu không hắn ta sẽ bóp nát Ngọc bài, như vậy bọn họ sẽ bị cưỡng chế rời đi nơi khảo hạch, cũng đại biểu bọn họ sẽ không được thông qua lần này khảo hạch. Cho nên lựa chọn tiếp tục lưu lại khảo hạch hai là rời đi ý tứ."
Trong lòng bọn họ không ngừng mắn Vân Phong Nhã vô sỉ, muốn cướp vật phẩm của bọn họ mà lẩm liệt một bộ ta là vì các ngươi suy nghĩ ý tứ. Không những đánh bọn họ bầm dập cả phụ mẫu cũng nhận không ra, bây giờ còn muốn dùng vật phẩm trao đổi Ngọc bài. Con mẹ nó nói cái gì không tính toán chi ly đâu? Đây không phải tính toán chi ly là cái gì a? Mẹ nó ủy khuất chết mất.
Còn đám chín người thật sự mở rộng tầm mắt rồi, nhìn thiếu niên tuấn mỹ ngũ quan, ngạo nghệ khí thế, kinh người thiên phú. Nhưng nói chuyện tức chết người không đền mạng, kể cả vô sỉ lời nói cũng có thể nói như vậy đúng lý hợp tình mà nói. Đánh cướp thành tiền trao cháo múc giao dịch, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy được như vậy thiên tài a, có lẽ cả đại lục này chỉ có thiếu niên này một người đi.
Đám người cũng không còn cách nào, chỉ có thể cấn răng lấy ra vật phẩm tốt trao đổi, trong lòng nhỏ máu. Bọn họ vừa khí vừa hối hận không thôi, cho nên bọn họ đều đổ lỗi cho đội trưởng của mình. Hảo hảo khảo hạch không chịu, chạy đi lấy lòng Giang Thành Liệt làm chi, làm hại bọn họ bị đánh thành đầu heo, còn bị cướp hợp lý hợp tình nữa. Nước đắng chỉ có thể tự mình nuốt vào bụng.
Vì thế trong vòng một tháng khảo hạch này, bọn họ tuy không tách ra đoàn đội, nhưng cũng không nghe theo đội trưởng chỉ thị nữa. Mà chỉ nghe theo người có thực lực đứng hàng thứ hai trong đội, làm cho chính thức đội trưởng trở thành hữu danh vô thực. Làm tên đội trưởng tức muốn học máu, nhưng không thể nề hà, hắn một mình cũng không dám tách ra đoàn đội đi một mình.
Vân Phong Nhã trên tay cầm cuối cùng Ngọc bài có khắc tên Đại Cường, khoé môi cong lên ngón tay vuốt ve vài hạ Ngọc bài. Nhưng không ai nhìn thấy được trên đầu ngón tay nàng dây đằng, có một màu tím nhạc từ dây đằng bay ra bám vào trên Ngọc bài.
Vân Phong Nhã đi đến hắn trước mặt, thấy sắc mặt hắn cũng không còn như vừa rồi như vậy trắng bệch, cũng biết được hắn đã dùng chữa thương đan dược. Đại Cường nhìn thấy Vân Phong Nhã đi đến trong mắt đều là âm độc, nở ra một nụ cười quỷ dị cộng thêm trên môi còn có vết máu chưa khô. Người bình thường nhìn thấy nụ cười này nhất định sẽ sợ hãi, nhưng Vân Phong Nhã là ai? Nàng một sát thủ với IQ cao, đối với người có tâm lý vận vẹo thì nàng càng làm cho nó trở nên vận vẹo thêm, vì nàng cũng thuộc loại người hắc ám này. Nàng trên cao nhìn xuống, khoé môi nở ra một nụ cười đầy thâm ý, thanh âm càng trở nên tà mị.
" Ngươi biết trên đời này đáng sợ nhất chính là cái gì không?"
Đại Cường nở ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt hung ác làm người sợ hãi nhìn trầm trầm Vân Phong Nhã nói.
" Chết ư? hai là sống không bằng chết? ha ha ha ta rất chờ mong."
Hắn muốn xem thiếu niên trong mắt biến hóa, tức giận lập tức gϊếŧ hắn hoặc là trong mắt lóe ra một chút không thể tin. Nhưng không có gì cả, thiếu niên đôi mắt đen như vực sâu không đáy, làm người không nhìn ra được hắn đang suy nghĩ bất cứ cái gì. Đây là thiếu niên 15-16 tuổi có thể như vậy trầm ổn sao?
Vân Phong Nhã ngật đầu, không đầu không đuôi ghét bỏ bộ dáng nói.
" Nga, ngươi biết thì tốt rồi! còn có... ngươi về sau tốt nhất đừng cười, thật sự rất xấu, thật chướng mắt."
Đại Cường cả khuôn mặt đều vận vẹo lên, lòng ngực càng trở nên đau nhói, nhịn không được lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Nụ cười quỷ dị cũng biến mất chỉ còn lại đôi mắt hung ác thù hận.
" Nga, hãi thật học máu nha. ngươi cũng quá không chịu được bị người nói sự thật đi? Haizzz... Giang Thành Liệt cũng thật là, hắn vốn biết tiểu gia ta có cường đại Thánh thú. Hắn không dám đối tiểu gia ta ra tay, lại để các ngươi đưa lên cửa làm tiểu gia bao cát, bị người nhục nhã cũng thật là... Giang Thành Liệt hắn không phải người mà." Nói xong nàng đem Ngọc bài ném xuống trước mặt Đại Cường, sau đó nhảy lên lưng Bạch Hổ, rồi nằm xuống." Trở lại nói với Giang Thành Liệt một tiếng, muốn gì thì đến tìm tiểu gia, đừng như lão thử như vậy..."
Nếu Giang Thành Liệt nghe được Vân Phong Nhã vô sỉ lời nói, có lẽ cũng phải học máu rồi. Hắn khi nào biết được Vân Phong Nhã có được ba con khế ước thú như vậy lợi hại đâu.
_________________________________