" Sư đệ, ta biết sai rồi, ta tự mình làm, tự mình chịu, chỉ cầu xin sư đệ cho ta gặp sư muội Lộ Nhi lần cuối có được không? Đây là tâm nguyện cuối cùng của sư huynh, ta cầu xin sư đệ đấy."
Dưới đài người thấy được Nhàn Tuấn như vậy cầu xin, cũng bắt đầu đồng tình kẻ yếu lên, có người hiếu kỳ hỏi.
" Lộ nhi là ai a?"
" Ta biết, Lộ nhi chính là năm trước vừa trở thành nội môn học viện, tên Lộ Lộ,ta nghe nói Lộ Lộ từng cùng Nhàn Tuấn sư huynh thổ lộ đấy."
" Vân Phong Nhã, nếu như Nhàn Tuấn sư huynh muốn gặp Lộ Lộ sư tỷ lần cuối, ngươi cũng không nên làm khó, ngươi làm như vậy là không biết tình người, ngươi như vậy xấu xa, về sau sẽ không có người dám cùng ngươi làm bạn." Thạch Trụ cả khuôn mặt tức giận hét lên.
Mọi người dưới lôi đài đều ngật đầu tán thành.
Vân Phong Nhã con ngươi lạnh như băng nhìn về hướng Thạch Trụ nở ra một nụ cười như có như không nói.
" Bổn thiếu khi nào nói không được? Còn có, nếu bổn thiếu đoán không lầm, ngoại môn Đinh Trạch cùng Nhàn Tuấn đều là ngươi xúi giục bọn họ đi tìm bổn thiếu gia khiêu chiến đi? Chặt, chặt, một tân sinh học sinh có thể đem ngoại môn lão sinh cùng nội môn học sinh xem như kẻ ngốc mà xúi giục, thật lợi hại nha, nếu như muốn cùng hạn người như ngươi làm bạn, ta xem tính, bổn thiếu nhận không nổi."
" Vân Phong Nhã, ngươi nói bậy gì đó? Ta không có." Thạch Trụ sắc mặt xanh mét hét lên.
Mọi người lúc này đều nhìn về hướng Thạch Trụ, trong mắt đều là xem thường, nhất là tân sinh, những người đứng ngần hắn cũng cố ý lui ra một bước, bọn họ cũng không muốn bị người xem như kẻ ngốc mà xúi giục đâu, trong lúc mọi người không chú ý trên lôi đài thì nghe được tiếng hét oán độc của Nhàn Tuấn vang lên.
" Vân Phong Nhã, ngươi đi chết đi."
Mọi người quai đầu lại thì thấy Nhàn Tuấn, cùng khế ước thú của hắn như một tia chớp, Linh thú cùng linh thú, người cùng người chém về hướng Vân Phong Nhã, mà lúc này Vân Phong Nhã cũng giống như bọn họ vậy, không có phòng bị, trên mặt hốt hoảng chặt vật tránh đi, Kim Bằng trên cánh lúc này phóng ra một long tơ Kim sắc xoả xuyên qua Nhàn Tuấn ngực, còn lợi chảo thì xoả xuyên qua hắc Vượn ngực.
Nhàn Tuấn không thể nào tin được nhìn xuống ngực mình, máu tươi không ngừng phun ra, trước lúc ngã xuống đất hắn nhìn đến nụ cười đầy thâm ý cùng với trong mắt Vân Phong Nhã đều là trào phúng ý tứ, giờ phút này hắn mới hiểu được thiếu niên này có bao nhiêu đáng sợ, hắn ta từ đầu đã nhìn ra kế hoạch của hắn, biết hắn sẽ đánh lén, chen tri chiếu tri mà ra lệnh cho khế ước thú của hắn ta gϊếŧ hắn, như vậy về sau mọi người nhất đến chuyện này, chỉ biểu môi nói hắn Nhàn Tuấn đáng đời, nói hắn không tự lượng sức mình, đánh lén không thành, ngược lại bị khế ước thú người ta gϊếŧ, hắn cuối cùng không cam lòng cùng hối hận mà tất thở.
Nhàn Tuấn vừa tắc thở, thì thiên địa quy tắc vòng bảo hộ cũng cùng nhau biến mất, mọi người lúc này mới hoàn hồn lại, bọn họ lúc này làm sao không hiểu được Nhàn Tuấn ý đồ, bọn họ cũng không biết nói gì cho phải, bọn họ cũng lý giải Nhàn Tuấn cách làm, nhưng cũng không đại biểu bọn họ trong lòng không trách cứ đối phương muốn lợi dụng bọn họ thực hiện ý đồ đánh lén, bọn họ trong lòng đều nghĩ loại người như vậy chết là đáng.
Vân Phong Nhã thông dong đi xuống lôi đài, quản sự lôi đài liền đưa cho nàng một miếng ngọc bội màu xanh đại biểu nội môn học viện.
" Vân công tử, đây là nội môn học viện lệnh bài, hiện tại Vân công tử xếp hạng là 280 danh."
" Đa tạ quản sự."
Vân Phong Nhã lúc này cảm nhận được một cuồng phong đánh úp lại, nhưng không có sát khí, theo bản năng nàng chỉ né tránh đi, thì thấy được Bạch Ngạo Thành đã ôm quản sự lôi đài đầy cõi lòng, trên miệng còn nói
"Huynh đệ ngươi không sao chứ? Cái tên hỗn đản đó....."Bạch Ngạo Thành cảm giác không đúng nhìn kỹ người mình đang ôm.
" A... quản sự, ngươi tại sao lại ôm ta, a ngươi không phải là....." Hắn vừa nói vừa ôm chặt ngực mình lùi về phía sau một bộ bảo vệ trinh tuyết bộ dáng, làm người phải há hốc mồm.
Quản sự cả khuôn mặt đều đỏ, tức giận quát." Là ngươi tự nhiên nhào đến ôm ta, còn có, ta không thích nam nhân!"
" Bổn thiếu gia cũng vậy, không thích lão nam nhân." Hắn nghiêm túc nói.
Quản sự lôi đài tức muốn học máu, nhưng chỉ có thể chừng mắt rời đi không thèm nói câu gì, đây cũng không phải là lần đầu tiên Bạch Ngạo Thành độc miệng, nếu hắn còn ở đây hắn nhất định sẽ nhịn không được đem tên tiểu tử này ra đánh một đốn mới hết giận.
Vân Phong Nhã nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Ngạo Thành nói chuyện, nhịn không được cười ra tiếng tới.
Bạch Ngạo Thành nghe được tiếng cười của Vân Phong Nhã, vẻ mặt ai oán kèm theo ái nái nhìn Vân Phong Nhã hỏi.
" Huynh đệ ngươi cười cái gì? Đúng rồi, Nhàn Tuấn hắn không đã thương ngươi đi, thật xin lõi, nếu tối qua ta không quá chén thì sẽ không đến muộn rồi."
"Ta Không sao!"
Vân Phong Nhã cười nói, nàng cũng ngửi được mùi rượu trên người Bạch Ngạo Thành, nhưng nàng cũng không để ý, đối với nàng tới nói, chỉ cần không tính kế trên người nàng hoạt người thân cùng bạn bè mà nàng khẩn định là được.
" Không được, ta nhất định phải tìm Nhàn Tuấn tên hỗn đản đó tính sổ."
" Ý gì?"
" Thuộc hạ của hắn tối qua đến tìm ta, muốn cùng ta đấu rượu, còn đem một góc thảo dược quý hiếm đến làm đặc cược, cho nên ta mới.....ta mới ngủ đến bây giờ mới thức dậy."
Vân Phong Nhã lúc này còn gì không hiểu, Nhàn Tuấn hắn sợ Bạch Ngạo Thành nữa đường chạy ra ngân lại cuộc chiến, nàng cười nói.
" Rất tiếc, Ngạo Thành huynh ngươi đã không còn có cơ hội rồi." Vân Phong Nhã ý chỉ về hướng lôi đài phía trên.
Bạch Ngạo Thành theo ánh mắt ý chỉ của Vân Phong Nhã nhìn qua, lúc này mới chú ý đến lôi đài phía trên đang được hộ vệ học viện thu thập, khi nhìn đến thi thể của Nhàn Tuấn Bạch Ngạo Thành ngẩn ra, khi hắn hoàn hồn lại nhìn về hướng Vân Phong Nhã cũng đã không còn thấy người đâu.
" Chủ nhân, tiểu Hắc không hiểu, chủ nhân biết Nhàn Tuấn ý đồ đánh lén, tại sao người lại không trực tiếp gϊếŧ hắn, để hắn có cơ hội đánh lén chủ nhân, mà để Kim Bằng ra tay đâu?" Bạch Hổ trong không gian thất mắt hỏi, tiểu Lôi và Kim Bằng cũng rất tò mò không khát gì tiểu Hắc.
" Không có gì, ai bảo đám người Thạch gia giống như ruồi bọ vậy, cho nên tìm chút việc cho bọn họ làm mà thôi." Vân Phong Nhã nhìn ba con khế ước vẻ mặt mộng bức không hiểu nói tiếp." Nhàn gia ở Đế Đô cũng là gia tộc hạng ba, Nhàn Tuấn tuổi còn trẻ cũng đã là đại Linh sư cửu cấp, như vậy trong gia tộc của hắn có thể là đứng đầu thiên tài, mà hắn lại bị ta gϊếŧ, mà người khıêυ khí©h hắn đi cùng chủ nhân ta khiêu chiến lại là Thạch gia thiếu gia, chủ nhân ta ở trong mắt Nhàn gia chỉ là một con kiến, chỉ cần ta rời khỏi Linh sư học viện, là bọn họ có cơ hội ra tay lấy mạng ta, cho nên hiện tại oán khí cũng phải tìm người chút, vả lại cả nước tuyển chọn thiên tài cũng sắp đến, mà tham dự chỉ có từ nhị lưu gia tộc trở lên mới có tư cách, Phượng Nhã Các lại thêm chút lửa thì...hi hi, càng nhộn nhịp không phải sao?"
Vân Phong Nhã không cần nói rõ, ba con khế ước thú cũng đã hiểu, bọn họ nhìn nụ cười tà mị của chủ nhân, long tơ đều phải dựng lên, bọn họ nói mà, với tính cách nước xong không phạm nước giếng, còn có lòng dạ hẹp hòi của chủ nhân bọn họ làm sao có thể bỏ qua cho Thạch gia đám người.
" ai, nhân loại thật là đáng sợ, có lúc chết như thế nào cũng không biết a." Miệng tuy nói như vậy, nhưng trong mắt bọn chúng lại rất hưng phấn, vì người giảo hoạt này chính là chủ nhân của bọn nó nha.
Vân Phong Nhã không về phòng trụ, mà trực tiếp đi tụ linh tháp tu luyện, với tích phân hiện tại của nàng ở tần cao nhất của tụ linh tháp nữa tháng cũng không thành vấn đề, nơi đó linh khí còn cao hơn không gian vòng tay của nàng một bật đâu, chỉ cần nàng tăng cấp đến Linh Vương cấp bậc thì vòng tay không gian của nàng linh khí cũng không thua gì tần thứ năm, về sau nàng cũng không cần hoa tích phân đi tụ linh tháp, trong không gian tu luyện là được rồi, trước lúc vào tụ linh tháp, Vân Phong Nhã ra lệnh cho Kim Bằng đưa tin cho Hàn Tử Mộc về kế hoạch của mình.
Vân Phong Nhã vào tụ linh tháp mấy ngày sao, học viện ngoại môn chỉ xôn xao vài ngày cũng êm lặng xuống, vì nội môn còn chưa đến mười ngày là khảo hạch lớn, khảo hạch lớn một năm có một lần, nhưng khảo hạch năm nay là khảo hạch đặc biệt để chọn ra người có tư cách tham gia cả nước khảo hạch hạch một lần, nội môn học sinh không ai không biết, bọn họ cũng biết lần khảo hạch này sẽ như thế nào kịch liệt, cho nên mấy tháng trước cũng đã bắt đầu bế quan tu luyện, hoạt đi làm nhiệm vụ vừa có tích phân lại có thể rèn luyện, cho nên trận chiến giữa Vân Phong Nhã và Nhàn Tuấn giống như một hạt bụi bay qua trong nội môn học viện không người biết.
Nhưng ở đế đô lại sảy ra một trận huyên náo không nhỏ, tam lưu gia tộc Nhàn gia cứ nhiên khiêu chiến nhị lưu gia tộc Thạch gia, đế đô người cũng không thấy có cái gì lạ, vì những chuyện như vậy vẫn thường xảy ra trong mỗi thành thị, thế giới này chỉ xem quyền đầu ai mạnh mà thôi, nhưng đều bọn họ không ngờ đến là gia tộc Nhàn gia thực lực cứ nhiên không thua gì Thạch gia, không lâu phía trước Thạch gia bọn họ đã bồi thường một số tiền không nhỏ do Thạch Trung ngây ra, gia chủ tức giận cũng đã đem Thạch Trung trình phạt theo gia pháp, Thạch gia vì không muốn ra quá nhiều máu, cho nên chỉ bồi thường cho một ít gia tộc có chút thực lực, còn những gia tộc bình thường trong mắt Thạch gia thì chỉ đưa qua một ít dược liệu mà thôi, bình thường cũng không có gì, nhưng Nhàn gia lại dùng khe hở này thu mua những gia tộc tầm thường đó đứng về phía mình, làm cho Thạch gia bọn họ cũng sức đầu mẻ trán, mà người làm ra chuyện này thì bên trong Tụ Linh Tháp tu luyện đang chờ ngày khảo hạch đến.
Trong một căn phòng không lớn, nhưng linh khí vô cùng nồng đậm, trên một chiếc giường đá lớn có một thiếu niên tuấn mỹ đang nhíu chặt mày đẹp, linh khí bốn phía như thủy triều hùng hậu không ngừng đi vào thân thể của thiếu niên, đại biểu cho thiếu niên này bắt đầu tăng cấp.