Bởi vậy khế ước sinh tử chiến là chỉ có thù hận đối phương đến cực điểm mới có thể dùng loại khế ước sinh tử tàn ác này. Mà Nhàn Tuấn cho là Vân Phong Nhã đang vả vờ chắn định, trong mắt đều là xem thường nói.
" Thế nào? Ngươi không dám? Ha ha nếu ngươi sợ thì ngươi quỳ xuống dập đầu kêu bổn thiếu gia, gia gia, bổn thiếu gia sẽ niệm tình đồng môn chỉ phế đi ngươi một tay thế nào?"
"Bổn thiếu gia tất nhiên sợ...sợ ngươi sẽ hối hận mà thôi." Nàng nở ra một nụ cười tà mị nói.
" Ngươi..."
Quản sự cũng không ngờ sự tình lại như vậy nghiêm trọng, theo lẽ hai người họ chỉ gặp chưa đến một ngày, làm sao có thể đi đến ngươi chết ta sống nông nỗi mới đúng, nhưng hắn nhìn ánh mắt của Nhàn Tuấn nhìn thiếu niên này, giống như thăm cừu đại hận vậy, nếu như chỉ là lời nói khıêυ khí©h mà chịu không nổi, Nhàn Tuấn này tâm tính cũng quá nhỏ mọn đi, nhưng hắn vẫn phải nói.
" Tiểu tử, ngươi nghĩ kỹ, nếu như ngươi đồng ý khế ước sinh tử, một khi có chuyện gì, cho dù là viện trưởng cũng không có cách nào nào cứu được ngươi." Hắn nhìn Vân Phong Nhã nói.
Vân Phong Nhã còn chưa nói gì, thì nghe được Nhàn Tuấn nói.
" Quản sự, ngươi thật lắm lời, nếu như quản sự ngươi muốn ta tha cho hắn, chỉ cần hắn quỳ xuống dập đầu xin lõi là được."
Quản sự cũng không ngờ, Nhàn Tuấn như vậy nói, hắn nhìn Vân Phong Nhã nhìn đỉnh bạc dáng người, trong mắt nào có một chút sợ hãi, hắn cũng có thể nhìn ra được thiếu niên này cho dù chết, cũng sẽ chết đứng không chết quỳ, hắn khẽ thở dài, trong tay lấy ra một miếng vải trắng và bút lông, bắt đầu viết lên nội dung khế ước sau đó đưa cho Vân Phong Nhã và Nhàn Tuấn ký tên, như vậy gia tộc của bọn họ cũng không có cách nào tri cứu, sao đó quản sự thu hồi vải trắng nhảy xuống lôi đài.
Vây xem mọi người lúc này giống như mới hoàn hồn lại, tại sao một cuộc khiêu chiến bình thường, bây giờ lại thành khế ước sinh tử đâu? Khế ước sinh tử a, như vậy có nghĩa là trong hai người họ sẽ có một người phải chết, nghĩ đến đây tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về hướng Vân Phong Nhã, vì trong lòng họ cũng đã khẩn định người chết chính là thiếu niên tuấn mỹ này, trong lòng cảm thán không thôi, thiếu niên tuấn mỹ như vậy cho dù xem cũng đủ no mắt nha, cứ như vậy chết đi thật đáng tiếc mà, phía dưới người không ngừng tiếc hận, than vãn, nhưng lại không có người nào tin tưởng Vân Phong Nhã có thể chiến thắng Nhàn Tuấn.
Nhàn Tuấn thấy Vân Phong Nhã vẫn như cũ chấn định, trong mắt không chút sợ hãi, trong con ngươi đen nhánh kia còn có một chút chế diễu, trong lòng chợt nhảy lên không tốt cảm giác, nhưng hắn rất nhanh bỏ qua cảm giác đó, hắn không tin hắn đại Linh Sư cửu cấp, còn là một Triệu Hồi Sư, lại thua cho tên tiểu tử miệng còn hôi sửa này, nghĩ đến đây hắn không chút do dự dùng trường kiếm cắt qua đầu ngón tay, tiếp theo đem trường kiếm cấm đến trước mặt giữa hắn và Vân Phong Nhã đứng, thanh âm lạnh lùng nói.
" Khế ước sinh tử chiến."
Vân Phong Nhã chỉ có thể thở dày, cũng chuẩn bị cắt ngón tay của mình thì nghe được thanh âm châm chọc của đối phương.
" Làm sao, ngươi sợ? Ha ha, nếu ngươi không muốn cùng ta khế ước sinh tử cũng có thể." Hắn một bộ cao cao tại thượng nói tiếp." Chỉ cần ngươi quỳ xuống gọi sư huynh ta ba tiếng, gia gia, thì chuyện hôm nay bổn thiếu gia ta xem như không phát sinh qua thế nào?"
Dưới lôi đài mọi người đều hồ nghi nhìn về phía Vân Phong Nhã, trong mắt đều là xem thường, nhưng cũng không nói gì, vì bọn họ cũng hiểu được không có gì quan trọng hơn tánh mạng của bản thân, nếu đổi là bọn họ cũng sẽ làm như vậy, mặt mũi về sau có thể tìm lại, nhưng nếu mất mạng thì cái gì cũng không còn.
Vân Phong Nhã trợn trắng mắt, người này đầu không có vấn đề đi, từ đâu nhìn thấy nàng là đang sợ hãi a, nàng là không vui là vì mỗi lần khế ước cái gì đều phải tự mình cắt tay lấy máu, cho nên mới không vui, nàng nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của Nhàn Tuấn nàng thở dài nói.
" ngươi nghĩ nhiều, bổn thiếu gia máu như vậy chân quý, phải dùng làm chuyện này, cũng quá thiệt thòi rồi." Nàng nói cũng không sai nha, máu của nàng thật sự rất chân quý nha, ai bảo máu của nàng có thể luyện ra càng tốt Đan Dược đâu.
Dưới lôi đài mỗi người nghe được câu nói của Vân Phong Nhã điều há hốc mồm, đầu óc có chút theo không kịp a, đây là cái gì với cái gì nha, chẳng lẽ trong mắt thiếu niên này một giọt máu còn quan trọng hơn cả tánh mạng sao? Đầu óc hắn không có bệnh đi, khẩn định là có bệnh rồi, quản sự lôi đài cũng nhịn không được khoé môi trù trù, nếu trên tay hắn không phải còn đang cầm tờ giấy sinh tử, thì hắn sẽ cho rằng đây chỉ là một cuộc chiến bình thường mà thôi.
Vân Phong Nhã tiếng nói vừa dứt, kiếm cũng cắt qua ngón tay lúc sau đem trường kiếm phóng đến thanh kiếm của Nhàn Tuấn, làm thành chữ X hình dạng rồi nói."Ta ứng chiến."ba chữ thì trên hai thanh kiếm phát ra một luồn bạch quang bay thẳng lên trời, tiếp theo mất thường có thể thấy được luồn sáng đó giống như dồi nước đang phun ra, đem toàn bộ lôi đài bao phủ lên, hình thành vòng bảo hộ, đem Vân Phong Nhã và Nhàn Tuấn bao phủ bên trong lúc sau thì quang mang mới tiêu tán đi, nó hiện tại giống như bức tường trong suốt, có thể làm người bên trong hai bên ngoài đều có thể nhìn thấy đối phương, nhưng lá chắn trong suốt có thiên địa quy tắc hơi thở như chứng minh cuộc chiến khế ước sinh tử bất đầu, nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, chưa đến một phút thì Thiên Địa quy tắc đã hoàn thành.
Nhàn Tuấn vừa muốn phát giận trước câu nói của Vân Phong Nhã, nhưng hắn còn chưa thốt ra thì khế ước đã hình thành, lúc này trong mắt âm độc không chút nào che giấu nhìn Vân Phong Nhã như nhìn một sát chết, hắn thu về trường kiếm vào tay, trên người hắn bọc phát ra đại Linh Sư cửu cấp khí thế, tiếp theo hắn cũng triệu hồi ra khế ước linh thú thánh thú nhất giai, là một con Vượn màu đen to lớn nhe ra răng nanh sắc bén, (có thể nói là một con kinh công) đang dùng hai cái tay thô dày dổ vào ngực nó mà kêu, như để chứng minh nó là mạnh nhất, thanh âm âm lãnh lại đắc ý của Nhàn Tuấn vang lên.
"Ha ha, ta xem ngươi lần này làm sao chạy thoát? Ngày này năm sau chín là ngày dổ của ngươi."
" Ngu xuẩn."dứt lời Vân Phong Nhã lúc này hơi thở cũng đột biến, không chút che giấu thực lực, đại Linh Sư thất cấp cũng bộc phát mà ra, nó giống như một cơn gió lốc cuồng bạo lại sắc bén làm người da đầu tê dại, khác với trường bào màu trắng phần phật sinh phong, nàng lúc này giống như biến đổi thành một người hoàn toàn khác vậy, không còn cà lơ phất phơi công tử ca bộ dáng, nàng lúc này giống như một chiến thần vậy, tuy khuôn mặt vẫn còn non nớt, nhưng khi thế trên người phát ra, không một ai cho rằng đây là một thiếu niên mười mấy tuổi, Vân Phong Nhã nàng từ trước đến nay chưa từng xem nhẹ bất cứ đối thủ nào, cho dù người đó có yếu hơn nàng cũng vậy, cũng giống như nàng cũng gϊếŧ chết không ít người mạnh hơn nàng, đây cũng có lẽ là bản tính của một sát thủ đi, nàng đôi tay hình thành sao năm cánh triệu hồi ra triệu hoán thư.
" Kim Bằng, ra tới!"
Lời nói vừa dứt, một luồn sáng bên trong Triệu Hoán Thư bay lên không, trên không trung dưới ánh mặt trời, sức hiện một con to lớn Kim sắc đại Bàng quang mang, nó giống cổ lên trời kêu một tiếng thật to." Cu..." Khí thế của Thánh thú vương giả không phải Thánh thú nào cũng có thể so, thánh thú uy áp không ngừng khuếch tán mà ra, làm cho Nhàn Tuấn bên chân hắc Vượn không cách nào đứng vững mà xụi lơ trên mặt đất, cho dù Nhàn Tuấn như thế nào vì nó đưa vào linh khí cũng vô dụng, nó vẫn cứ như vậy rung rẩy không cách nào đứng được.
" Triệu.... Triệu hồi sư, thiên lạp, là Kim sắc đại Bàng có cánh thánh thú thất giai a, có còn để người sống không?." Có một nội môn đệ tử hét lên.
"Hắn là... Là Đại Linh Sư thất cấp, không phải lục cấp a, tên tiểu t.....khụ khụ, sư đệ này cũng quá lợi hại đi, ha ha."
Mọi người phía dưới trong lòng đều khϊếp sợ nhìn trân trối, bên trong khế ước trận một người một thú, sở hữu tư duy đều đình trệ, có người không ngừng nghị luận, không ngừng há hốc mồm, cũng có người trong mắt hiện lên tham lam, ví dụ như, Chu Thường đám người, cho nên không một ai chú ý đến sắc mặt trắng bệch không còn chút máu của Nhàn Tuấn, trong mắt đều là sợ hãi cùng không thể tin, hắn không cách nào tin được thiếu niên trước mặt nhà quê này cũng là Triệu Hồi Sư, mà triệu hoán thú của hắn cấp bậc còn cao như vậy, hắn đến cùng đã làm ra cái gì ngu xuẩn việc, hắn lúc này cũng không có cách nào đứng vững được nữa, ngã ngồi trên lôi đài đầu không ngừng lắc, miệng thì lẩm bẩm nói.
" Không, không, không thể nào, sao có thể, ngươi sao có thể là Triệu Hồi Sư? Đây không phải là sự thật?" Hắn như nhớ ra cái gì hét lên." Vân Phong Nhã ngươi ngạt ta! Tên hổn đản nhà ngươi tại sao lại ngạt ta? Ta...ta muốn hủy bỏ khế ước sinh tử, ta muốn hủy bỏ khế ước sinh tử.." hắn không chút hình tượng nào mà ngào khóc, cho dù tâm tính có như thế nào ổn định người, đứng trước cái chết phía trước cũng sẽ khó lòng mà không sợ hãi, nói chi Nhàn Tuấn tâm tính lại không như vậy ổn định.
Vân Phong Nhã cười lạnh trào phúng nói. "Nếu ta nhớ không lầm, khế ước sinh tử là ngươi tự mình nói, không phải ta? Ngươi nói ta ngạc ngươi, nhưng trước khi ngươi muốn cùng ta khế ước sinh tử chiến, ngươi có từng nghĩ qua ta là một tân sinh, thực lực thấp hơn ngươi, nếu ta không phải Triệu hồi sư, không có Kim Bằng, ngươi sẽ tha cho ta sao?" Vân Phong Nhã khoé môi cong lên, thanh âm lạnh lùng nói." Vả lại, ta từ trước đến nay cũng sẽ không nhân từ đến mức đi tha cho người muốn gϊếŧ ta người."
Nhàn Tuấn ngây ngẩn cả người, Vân Phong Nhã nói không sai, hắn từ đầu là muốn gϊếŧ chết Vân Phong Nhã, nhưng hắn cố kỵ học viện quy tắc nên mới muốn cùng Vân Phong Nhã khế ước sinh tử chiến, mà không phải sinh tử chiến, hắn không muốn nữa đường có người cứu đi Vân Phong Nhã nên mới dùng đến thiên địa quy tắc, nhưng bây giờ tự mình đập đá vào chân mình, hắn không muốn chết, hắn phải làm sao bây giờ? Trong mắt lóe qua tia sáng âm lạnh, rất nhanh rồi biến mất, thay vào đó là hoảng sợ, hắn quỳ gối dập đầu xuống nền lôi đài cầu xin.