Nhàn Tuấn tức giận không ngừng nghiến răng, nhưng hắn không có lá gan phản bát Bạch Ngạo Thành. Nói về gia thế hai thực lực hắn đều không bằng Bạch Ngạo Thành, ở Lan Vũ Thành, hắn có thể nói là đệ nhất thiên tài, nhưng từ lúc vào bên trong Linh sư học viện thì thiên tài lớp lớp, làm hắn chịu đã kích không nhỏ. Cho dù hắn như thế nào nổ lực vẫn không có cách nào vượt lên trước được, nếu đợt khảo hạch lần lần này hắn lọt vào một trăm người trong vòng có tư cách tham gia cả nước khảo hạch, thì gia tộc của hắn sẽ xếp vào nhị lưu gia tộc. Hắn không dám làm gì Bạch Ngạo Thành, cho nên đem toàn bộ oán hận đặt trên người Vân Phong Nhã, nếu không phải tại tên tiểu tử này thì hắn sẽ không như vậy mất mặt. Nghĩ đến đây, hắn hung ác trừng Vân Phong Nhã, lúc này một thanh âm nhỏ nhẹ của Nạp Lan Kiều vang lên.
" Bạch sư huynh, chuyện này có lẽ là có hiểu lầm, Bạch sư huynh và Vân đồng học đừng trách, nếu không Nạp Lan Kiều hôm nay mời khách, xem như tạ tội, thế nào?"
" không cần." Cả hai thanh âm cùng một lúc thốt lên lúc sau cả hai nhìn nhau, trong mắt Vân Phong Nhã cũng có ý cười.
Đám người của Nhàn Tuấn thấy Vân Phong Nhã và Bạch Ngạo Thành không chút do dự từ chối, nhìn Nạp Lan Kiều vẻ mặt ủy khuất, trong mắt bọn họ đều là tức giận, cho nên ánh mắt đều trừng Vân Phong Nhã, làm Vân Phong Nhã cạn lời, đây cũng quá hiện thực đi, chẳng lẽ nhìn Vân Phong Nhã nàng rất dễ bị khi dễ người sao? Nàng trong mắt lạnh xuống, vì nàng nhìn thấy Nhàn Tuấn trong mắt sát ý, nàng nở ra một nụ cười lạnh, người muốn sát nàng người, không bị nàng sát, cũng bị tàn phế, nếu hắn biết đều thì nàng cũng sẽ không làm gì, vì trong mắt của nàng hắn như là tôm tép nhảy nhót mà thôi, nếu như hắn như vậy có lòng, nàng cũng sẽ toại nguyện cho hắn, ai bảo nàng là người tốt đâu.
Trong không gian ba con Linh thú đều trừng lớn mắt, lòng tốt của chủ nhân kiểu này, bọn họ mới không cần đâu.
Nhàn Tuấn đám người đi lướt qua Vân Phong Nhã khi, Nhàn Tuấn ánh mắt thâm trầm nói.
"Tính hôm nay ngươi may mắn, lần sau sẽ không có như vậy mai mắn đâu."
Vân Phong Nhã khoanh tay trước ngực, vân đạm phong khinh nở ra một nụ cười tà mị, lời nói tuy nhỏ nhưng có thể làm những người xung quanh có thể nghe được.
TruyenHD" Nếu như nhàn sư huynh như vậy không chờ nổi, sáng mai chúng ta lôi đài thấy."
Lúc này trước cửa phúc Hương Lâu êm lặng lạ thường, sao đó là ồn ào nghị luận lên.
"Cái gì? Học đệ này cứ nhiên khiêu chiến Nhàn Tuấn sư huynh, hắn không phải ngốc tử đi?"
" Ha ha, có lẽ chúng ta nghe lầm đi?"
" Ngươi một người có thể nghe lầm, chẳng lẽ toàn bộ chúng ta đều nghe lầm ư?"
Bọn họ đều lắc đầu, nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt suy nghĩ, uổng cho có khuôn mặt mê người, nhưng đầu óc lại không hảo xử, thật là đáng tiếc a.
Nhàn Tuấn cứ nghĩ bản thân nghe nhầm, xửng sốt qua đi là cười ha hả
nói." Ha ha, không cần chờ đến ngày mai, bây giờ là có thể, cho dù ngươi muốn tìm người trợ giúp, cũng không có cách nào thay thế cho ngươi được, cho nên ngươi yên tâm, sư huynh ta sẽ hạ thủ lưu tình." Hắn kêu ngạo nói.
Vân Phong Nhã không thèm để ý đến lời vô nghĩa của hắn, nhìn về hướng Bạch Ngạo Thành hỏi.
" Ta đối muốn mời khách, cùng nhau sao?"
Bạch Ngạo Thành ngẩn ra, sao đó cười ha hả nói.
" Hảo a."
Vân Phong Nhã cùng Bạch Ngạo Thành không thèm xem khuôn mặt vận vẹo của Nhàn Tuấn bước vào bên trong tửu lâu, mọi người xung quanh nhịn không được cười vang nói.
" Ngọa tàu, ta còn tưởng hắn muốn sáng may tỷ thí là vì muốn tìm người giúp đỡ đâu? Thì ra là người ta đối bụng, ha ha."
" Ha ha, học đệ này cũng thật kêu ngạo quá đi?"
" Ai, ta nói, các ngươi có chú ý đến Bạch sư huynh sao? Bình thường Chu Chiêu sư huynh muốn mời Bạch Ngạo Thành sư huynh dùng cơm, nhưng đều bị cự tuyệt, hôm nay thiếu niên này cứ nhiên chỉ một câu nói, là có thể mời được rồi, thật không đơn giản a."
Mọi người lúc này bình tĩnh suy nghĩ, thật là có như vậy sự, Bạch Ngạo Thành tánh tình kêu ngạo, lại ương ngạch, nếu nhận định ai là bạn thì sẽ hết mình giúp đỡ, còn không muốn kết bạn với ai, cho dù ngày nào cũng mời dùng cơm cũng không có hiệu quả.
Nhàn Tuấn nhìn thiếu niên bóng lưng, trong mắt hiện lên sát ý, đôi tay xiết thành nắm đấm, ngày mai hắn không phế đi tên tiểu tử này, thì không cách nào ngẩng cao đầu trước mặt những người ở nội môn, cho nên có trách thì trách tên tiểu tử này quá kêu ngạo mà thôi, đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội hắn.
Tinh tức tân sinh khiêu chiến nội môn học sinh lấy nhanh tốc độ truyền ra, làm cho nội môn hai ngoại môn đều nỗ tung nồi, vì đây là lần đầu tiên có tân sinh dám khiêu chiến nội môn học sinh, nội môn người nghe được chỉ cười mỉa nói một câu." Không tự lượng sức mình." ngoại môn người suy nghĩ cũng không sai biệt lắm, nhưng chỉ có tân sinh là hưng phấn, vì không lâu phía trước thiếu niên chỉ một chiêu là đánh thắng Đinh Trạch. Đại Linh Sư ngũ cấp nha, cho nên bọn họ rất chờ mong thiếu niên biểu hiện.
Mà người làm ra chuyện này thì đang nhã nhặn dùng bữa cơm thịnh soạn trên lầu hai cùng với Bạch Ngạo Thành, Vân Phong Nhã là lần đầu tiên gặp Bạch Ngạo Thành, nhưng vẫn có thể nhìn ra được người này sảng khoái tính cách, nhìn hắn vổ ngực nói về sau sẽ che chở cho mình bộ dáng cũng không tồi.
(Nhưng Vân Phong Nhã cũng không ngờ đến là, vị bạn hữu lớn hơn mình mười tuổi này về sau lại kêu mình, cô dượng, còn lắp ba lắp bắp nữa, nhưng đó là về sau.)
____ ____ ____
Sáng hôm sau vây quanh võ đài, đại bộ phận là tân sinh, lão sinh chỉ có vài người, nội môn thì không có hứng thú, bọn họ nghĩ đến Nhàn Tuấn chỉ một chiêu là có thể đánh bai đối phương xuống lôi đài rồi, thì có gì hấp dẫn mà xem.
Nhàn Tuấn ung dung đứng trên lôi đài, với khuôn mặt tuấn tú làm không ít thiếu nữ ngưỡng mộ, nhất là những tân sinh thiếu nữ, làm Nhàn Tuấn rất là hưởng thụ những ánh mắt sùng bái, ái mộ này, nhưng đã qua nữa canh giờ mà tên tiểu tử đó vẫn không đến, làm những người vây xem cũng bắt đầu chán nản, có lẽ bọn họ bị người hố rồi, có tân sinh nào lại đi khiêu chiến nội môn còn xếp hạng không thấp đâu.
Lúc Nhàn Tuấn chịu không nổi muốn xuống lôi đài đi tìm Vân Phong Nhã tính sổ, thì nghe được thanh âm lười biến còn mang theo một chút buồn ngủ vang lên.
" Xin lõi, ta mới ngủ dậy, Nhàn sư huynh tại sao ngươi lại đến sớm vậy?"
Mọi người theo thanh âm nhìn qua, thì thấy một thiếu niên một thân áo bào trắng viền thiêu xanh, còn một bộ ta còn chưa ngủ đủ bộ dáng, làm những người ở đây đều liếu lưỡi không thôi, bọn họ còn đang suy nghĩ thiếu niên này có phải là sợ, nên không dám đến, ai ngờ người ta còn đang trong mộng đẹp, còn mấy người họ thì đứng đây chờ, con mẹ nó ủy khuất a.
" VÂN... PHONG.. NHÃ......"
Tiếng hét tức giận của Nhàn Tuấn vang lên.
Vân Phong Nhã vừa đi lên lôi đài vừa xoa xoa lỗ tai, nói." Mới sáng sớm, ngươi hưng phấn cái gì a?"
" Tìm chết...."
Tiếng nói vừa dứt, Nhàn Tuấn trên tay xuất hiện một thanh Huyền khí, thực lực đại Linh Sư cửu cấp bộc phát ra, hỏa nguyên tố bao trù trường kiếm đánh về hướng Vân Phong Nhã, hắn không chút do dự dùng sát chiêu, đánh về yếu hại của đối thủ, trong học viện không được hạ sát thủ, nhưng chỉ cần để lại một hơi là được, trong mắt ngoan độc kèm theo hưng phấn của hắn không chút che giấu hiện ra.
Những tân sinh thấy một màn này, có người còn nhấm mắt lại không dám nhìn, dường như bọn họ có thể đoán được cảnh tượng cánh tay của thiếu niên sẽ bị chặt đứt.
" Xẹt.."
Mọi người nhìn thấy trường kiếm chém xuống cánh tay của thiếu niên ra, Nhàn Tuấn trên môi ý cười chưa kịp mở ra thì thân ảnh của thiếu niên đã từ từ tiêu tán theo gió.
" Tàn..... tàn ảnh." Có người kêu lên.
" Tàn ảnh, sao có thể?"
Lúc này Nhàn Tuấn cảm nhận được phía sau nguy hiểm, theo bản năng nhanh chóng xoai người lại, trường kiếm đở ở trước mặt, hai thanh kiếm ma sát vào nhau phát ra thanh âm sắc bén chối tai, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.
" Keng...keng..."
Sức mạnh va chạm của hai lực lượng, làm cho Nhàn Tuấn phải lui về sau mấy bước, mà Vân Phong Nhã thì vẫn như cũ đứng đó không chút sơ dịch bước nào, thiếu niên áo bào bay trong gió, trên tay cầm trường kiếm, đứng dưới ánh mặt trời mới mọc, hơi thở tà mị, cùng với nụ cười như có như không, làm người không dám chớp mắt, sợ một khi chớp mắt thiếu niên này sẽ biến mất vậy.
" Cái gì? Đại Linh Sư lục cấp." Nhàn Tuấn không thể nào tin được kêu lên.
Nghe được tiếng nói của Nhàn Tuấn, những người vây xem lúc này mới hoàn hồn lại, cũng cả kinh kêu lên.
" A, thật sự là đại Linh sư lục cấp a."
" Ta ai, nhìn thiếu niên này chưa đến 15 tuổi đi, đã là đại Linh Sư lục cấp rồi, cũng quá biếи ŧɦái đi?"
Nếu những người này biết được Vân Phong Nhã không phải là đại Linh Sư lục cấp mà là thất cấp, sẽ như thế nào nữa.
" Dừng tay, hai người các ngươi chẳng lẽ đã quên quy định của học viện rồi sao?
Quản sự lôi đài lúc đầu cũng không để ý đến, vì ngày nào cũng có người khiêu chiến cho nên rất bình thường, nhưng hắn không ngờ hai người này vừa ra tay đã là sát chiêu, hắn nhảy lên chặn ngang ở giữa hai người, lớn tiếng nói.
" Tránh ra."
Nhàn Tuấn hét lên, trong mắt đều là hung ác, hắn không cách nào tin được chiêu đầu tiên hắn cứ như vậy chặt vật, mà làm hắn không cách nào tiếp thu được là đối phương chỉ là Đại Linh Sư lục cấp, còn hắn đã là cửu cấp, hắn làm sao không tức giận cho được, trong đầu của hắn bây giờ chỉ có một ý niệm là phải gϊếŧ chết tên tiểu tử này.
Quản sự tức giận không thôi, hắn vừa định quát thì nghe được Nhàn Tuấn nói.
" Ngươi có dám cùng ta khế ước sinh tử chiến không? Hắn âm trầm hỏi.
" Ngươi khẩn định, muốn cùng ta khế ước sinh tử chiến, mà không phải là sinh tử chiến?" Vân Phong Nhã lười biến hỏi, một bộ không sao cả, làm Nhàn Tuấn tức xanh mặc.
Khế ước sinh tử chiến, sẽ bị khế ước nguyên tắc chối buộc hình thành một kết giới, đem hai người họ bao trong kết giới cho đến một trong hai người có người chết đi kết giới mới theo đó biến mất. Còn bình thường sinh tử chiến, hai người chỉ cần trên giấy ký tên để gia tộc đối phương không được truy cứu, nếu như gặp chơi xấu gia tộc, nữa đường cứu đi người cũng có.