Thanh niên đi đến Vân Phong Nhã trước mặt kêu ngạo hỏi.
" Ngươi chính là Vân Phong Nhã tân sinh năm nay?"
"Có chuyện?"
Thanh niên thấy Vân Phong Nhã không một chút để ý trả lời, trong mắt lạnh xuống, sư phụ nói thật không sai, tên tiểu tử này rất là không biết điều, cho dù không biết hắn là ai, chẳng lẽ mắt mù không thấy hắn khí thế như vậy cường đại, không cần suy nghĩ cũng biết hắn là lão sinh rồi, một người tân sinh như hắn cũng dám như vậy kêu ngạo, từ lúc hắn đến, có rất nhiều thiếu nữ tân sinh nhìn hắn, nhưng khi các thiếu nữ nhìn thấy tên tiểu tử này, thì toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người hắn ta, hắn làm sao chịu nổi chứ, hắn kêu ngạo cố ý lớn tiếng nói.
" Ta kêu Đinh Trạch là huynh đệ kết nghĩa với Thạch Trụ, ta không cần biết ngươi trong khảo hạch dùng đê tiện thủ đoạn gì đánh trọng thương huynh đệ Thạch Trụ người nhà, hôm nay ta sẽ vì huynh đệ của ta lấy lại công đạo, ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi dám không ứng chiến?"
Vân Phong Nhã tay vuốt vuốt cầm nhìn Thạch Trụ trong mắt đều là vẻ đắc ý đứng bên cạnh thanh niên, nàng một bộ khó sử bộ dáng hỏi.
" Bổn thiếu gia có một việc khó hiểu, Không biết ngươi có thể nói rõ không?"
" Chỉ cần ngươi chịu ứng chiến, muốn hỏi gì thì cứ hỏi?"
" Thạch Trụ hắn là nữ nhân sao? Ai, dáng người cũng thật xấu quá, trước sau bằng phẳng, ai cũng thật là làm khó ngươi a."
Mọi người còn tưởng thiếu niên này muốn hỏi cái gì đâu? Nhưng khi nghe xong thiếu niên hỏi, mọi người đều há hốc mồm không khép lại được, tiếp theo là ha ha cười vang.
" Tiềm chết." Đinh Trạch và Thạch Trụ cùng quát lên.
Mọi người lại một trận cười vang, ở đây người đều hiểu được Vân Phong Nhã đây là ám chỉ, Thạch Trụ không giống nam nhân, muốn trả thù lại không dám đi khiêu chiến ý tứ.
" Tiểu tử, ngươi biết Đinh Trạch sư huynh là ai không, Đinh Trạch sư huynh là đại đệ tử của Tiền lão sư, còn là năm nay có cơ hội loạt vào 50 học sinh có tư cách trở thành nội môn học sinh đấy, ngươi như vậy bất kính với sư huynh, đúng là tìm tấu. " Đi bên cạnh Đinh Trạch một thanh niên nói.
" Vân Phong Nhã, ngươi không phải rất lợi hại sao? Sao? Bây giờ mới biết sợ rồi sao? Ngươi không dám cùng ta ứng chiến cũng được, chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lõi huynh đệ ta là được."
Đinh Trạch kêu ngạo nói, hắn rất là tự tin Vân Phong Nhã vì sợ mình nhất định sẽ quỳ xuống xin lõi, tuy sư phụ bảo hắn đi dạy cho tên tiểu tử này một bài học, còn bảo hắn chỉ cần không đánh chết người là được, nhưng tiểu tử này không tiếp thu khiêu chiến của hắn, thì hắn cũng không còn cách nào, hắn cũng chỉ có thể lăng nhục tiểu tử này, làm hắn trong học viện ngốc đầu không được.
Vân Phong Nhã lúc này cũng hiểu ra, cái tên Tiền lão sư trong miệng bọn họ là ai rồi, lão ta muốn đại đệ tử của mình dạy cho nàng một bài học, nhân tiện cho Thạch gia công đạo đi, Vân Phong Nhã vẫn chấn định không chút sợ hãi hai tức giận, nàng vẫn khoanh tay trước ngực, đôi mắt lóe ra sự tính kế, nụ cười như có như không, thanh âm có chút lười biến nói.
" Bổn thiếu, tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, nhưng...."
Đinh Trạch đám người và người xung quanh, cũng không ngờ được Vân Phong Nhã sẽ tiếp nhận khiêu chiến, thì nghe được nàng nói tiếp.
" Bổn thiếu gia có một điều kiện, nếu ngươi thua, thì toàn bộ tích phân của người và Thạch Trụ sẽ thuộc về bổn thiếu gia ta thế nào?"
Đinh Trạch nghe Vân Phong Nhã nói xong, liền cười ha ha.
" Ha ha, Vân Phong Nhã ngươi không phải là chưa tỉnh ngủ đi, ta ngọc bài bên trong có hơn ba trăm tích phân, còn ngươi, ta xem bên trong còn chưa đến 60 tích phân đâu, như vậy đi, nếu ngươi thua thì chỉ cần chui qua hán các huynh đệ của ta là được, thế nào? Không thiệt thòi đi."
" Không được." Thanh âm của hai thiếu nữ đồng thời vang lên.
Vân Phong Nhã thấy đám người Vân Mộng Cầm từ đám người xung quanh xen qua, mà hai thanh âm cùng một lúc kia là Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi.
" Các ngươi thật không biết xấu hổ mà, một đám lão sinh lại đi khiêu chiến với tân sinh, các ngươi còn muốn mặt mũi không?" Vân Mộng Cầm tức giận nói.
" Ha ha, Vân Phong Nhã, ngươi không phải nói ta đứng sau lưng nam nhân sao? Còn ngươi đâu, hiện tại không phải đứng sau lưng nữ nhân, để nữ nhân che chở, ngươi còn là nam nhân sao?" Thạch Trung khinh thường nói.
"Ha ha, bổn thiếu gia là nam nhân hai không, bổn thiếu gia không biết, nhưng nếu có nữ nhân che chở, bổn thiếu gia thật không ngại, ai bảo bổn thiếu gia như vậy anh tuấn làm gì? Còn ngươi thì lại như vậy làm người mắt đau, cho dù ngen ngét cũng không có gì dùng."
Những người đứng xung quanh, lúc này đều hóa đá rồi, nói thật bọn họ cũng rất kinh diễm với khuôn mặt tuấn mỹ của Vân Phong Nhã, nhưng như vậy nói bản thân có phải nam nhân hai không cũng không biết, còn không biết xấu hổ thừa nhận mình được nữ nhân che chở, da mặt cũng thật dầy a, mà đám người của Chương Băng Nhi thì có chút xấu hổ rồi, bọn họ bên trong khảo hạch cũng biết Vân Phong Nhã không có gì không dám nói, không có gì không dám làm, cho nên cũng không thấy có gì lạ, nhưng những người khác thì không a.
" Ngươi... Ngươi..."
Thạch Trụ tức giận đến mặt đều đỏ, hắn chưa từng thấy người nào mà lại như vậy không biết xấu hổ, hắn chỉ có thể nói, ngươi, ngươi, nữa ngày cũng không biết phải nói cái gì.
" Vân Phong Nhã, ngươi nếu là nam nhân, thì nên cùng ta ứng chiến." Đinh Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.
" Hảo a."
Vân Mộng Cầm đám người, thấy Vân Phong Nhã đáp ứng, trong lòng có chút lo lắng, nhưng bọn họ cũng biết được tính cách của Vân Phong Nhã, nếu đã quyết định thì không có người nào có thể ngăn cản được.
Mà lúc này Sở Tư Hàm đang đứng ngoài viện ở phía sau học viện, hắn mấy ngày nay đều đến đây, không vì cái gì khác, chỉ vì viện trưởng nữa tháng trước, bảo hắn chừng nào đệ tử bảo bối của lão nhân đến thì đi thông báo, nhưng lão nhân đó lại quên đóng trận pháp, bảo hắn làm sao đi vào bên trong được, nghĩ đến lão nhân đó vì sợ có người làm phiền mình luyện đan, cho nên trong viện làm ra trận pháp, cũng thật là.
Sở Tư Hàm còn đang than thở, thì cảm giác được có hai hơi thở ngấp ngáp chạy đến, khi Sở Tư Hàm nhìn thấy người đến là Lưu Đông và mập mạp Đoàn Du, cũng chính là người giúp Vân Phong Nhã trắc nghiệm thiên phú hai người.
Sở Tư Hàm thấy hai người họ, mài nhíu lại, vì hắn đã phân phó cho hai người này, dám sát Tiền Thịnh Lương hành động, nếu có chuyện quan trọng hãi đến tìm hắn, vì hắn biết theo như tính tình ít kỹ của Tiền Thịnh Lương, và ánh mắt nhìn Vân Phong Nhã không hảo y của hắn, nhất định không bỏ qua cho Vân Phong Nhã, Sở Tư Hàm với quyền lợi trên tay, chỉ cần hắn ra mặt cảnh cáo Tiền Thịnh Lương, thì hắn ít nhất cũng không nhanh trắng trợn ra tay, nhưng hắn biết, muốn đi trên con đường cường giả, chỉ có thể tự mình đi, có khó khăn mới có tiến bộ, có nguy hiểm mới có quyết tâm, hắn tin tưởng con mắt nhìn người của viện trưởng, nếu không trong học viện có nhiều như vậy thiên tài, tại sao không có một người lọt vào mắt xanh của lão nhân chứ.
" Sở lão sư." Hai người thở hỗn hển chào hỏi.
" Ân, có chuyện gì?"
" Sở lão sư, người không phải bảo chúng ta dám sát Tiền lão sư sao? Tối qua chúng ta thấy một tân sinh tên... đúng rồi, tên Thạch Trụ, đi vào phòng Tiền lão sư, thực lực chúng ta thấp, không dám đến gần sợ Tiền lão sư phát hiện, cho nên không nghe được bọn họ nói gì? Hắn ta vào bên trong chưa đến một tách trà nóng thì có một đệ tử đi ra ngoài, một lát sau chúng ta thấy Tiền lão sư đại đệ tử kêu Đinh Trạch đi vào phòng, chưa đến nữa canh giờ thì ra đến, sáng nay khoảng một chung trà phía trước, Đinh Trạch đã khiêu chiến một tân sinh, chính là thiếu niên kêu Vân Phong Nhã." hắn đem toàn bộ chuyện phát sinh nói ra.
Sở Tư Hàm lúc này cũng hiểu được Tiền Thịnh Lương muốn làm cái gì rồi, Sở Tư Hàm cười lạnh, Tiền Thịnh Lương cho rằng đại đệ tử của hắn có thể đánh thắng được tiểu tử biếи ŧɦái kia sao? Ở Hồng Diệp Trấn với Linh sư thất cấp hắn, có thể gϊếŧ chết Đại Linh Sư tam cấp, thì những tôm tép nhảy nhót này có thể là đối thủ của tên tiểu tử biếи ŧɦái đó sao?
" Ai, xem ra có người gặp họa rồi, đi, chúng ta cũng đi xem kịch vui đi." Sở Tư Hàm hiện tại rất là vui vẻ khi người gặp họa đâu.
Lưu Đông và Đoàn Du cũng không biết, Sở lão sư tại sao lại như vậy vui vẻ đâu, không phải là nên tức giận vì tân sinh vừa vào học viện đã bị lão sinh 5_6 năm ức hϊếp sau?
Mà lúc này ở sân đấu võ đài đã tập hợp rất nhiều người, lão sinh và tân sinh phân thành hai bên, lão sinh là muốn xem tân sinh bị giáo huấn, còn tân sinh thì muốn xem lão sinh lợi hại đến mức độ nào, có lão sinh đi theo Đinh Trạch bất đầu đánh cược lên, mua một phẩy năm, nhưng chỉ có vài tân sinh dùng một hai tích phân muốn thử xem vận khí của mình, mà mua Vân Phong Nhã thắng, Chương Băng Nhi và Vân Mộng Cầm đám người không chút do dự dùng toàn bộ tích phân của mình đi mua Vân Phong Nhã thắng.
Đinh Trạch vẽ mặt kêu ngạo đứng trên lôi đài nhìn Vân Phong Nhã, một bộ cao cao tại thượng ngữ khí nói.
" Vân Phong Nhã, sư huynh ta cho ngươi một lần nữa cơ hội, nếu ngươi hiện tại quỳ xuống xin lõi, sư huynh ta sẽ tha cho ngươi, nếu không thì đừng trách sư huynh ta ra tay độc ác."
Vân Phong Nhã không thèm để ý đến lời nói của hắn, nàng thấy đám người Vân Mộng Cầm cũng đã đánh cược xong, nàng cũng không chần chờ, lười biến nói.
" Ngươi thật ồn, nhanh lên, bổn thiếu gia còn chưa ăn sáng đâu."
Đinh Trạch còn đang đắc ý, thì nghe được Vân Phong Nhã không mặn không nhạt một câu, hắn mặt biến sắc, cả khuôn mặt tuấn tú cũng vặn vẹo lên, đôi tay xiết thành nắm đấm, hắn còn lòng tốt chỉ bắt hắn quỳ xin lõi, nếu tên tiểu tử này không biết điều, trong mắt của hắn hiện lên vẻ âm lãnh, khoé miệng nở ra một nụ cười tàn nhẫn, như vậy thì đừng trách hắn ra tay độc ác, trên tay nắm đấm có mang theo linh lực, lấy nhanh tốc độ đánh lên trên mặt Vân Phong Nhã.
" Vù....."
Nắm đấm có mang kình lực đánh trên mặt Vân Phong Nhã, làm cả khuôn mặt của nàng đều biến dạng, ở lúc hắn muốn ngửa mặt lên trời cười to, thì phát hiện bóng dáng của thiếu niên trở nên mơ hồ rồi tiêu tán trong không khí, hắn cả kinh kêu lên.
" Tàn ảnh, là tàn ảnh, sao có thể?"
_________________________________