Nguyệt Vân Thành là một thành thị nhỏ cách Đế Đô rất xa, xung quanh thành nhờ có rừng rậm rạp bao phủ khá lớn, bên trong rừng rậm tồn tại rất nhiều Ma thú và Linh thú. Từ đó, thu hút vô số lính đánh thuê, kẻ thám hiểm đến lịch lãm, cho nên cũng xem như là phồn hoa.
Một phủ đệ nằm trong Nguyệt Vân Thành, nơi hoa viên có một thiếu niên một thân màu tím xiêm y đang lười biếng nằm trên núi giả, hai tay đặt sau đầu, chân bắt chéo đối diện với ánh sáng ban mai giống như một tiểu miêu lười nhác tắm mình trong nắng sớm.
Có rất nhiều tiểu nha đầu đỏ mặt mỗi lần đi ngang qua núi giả, không tự giác mà lén nhìn bóng dáng thiếu niên kia, họ không biết từ khi nào mà vị thiếu niên luôn rụt rè, thường xuyên nhốt mình trong phòng, rất ít tiếp xúc với người khác, giờ lại thai đổi nhiều như vậy.
Hồi tưởng về một tháng trước, vị tiểu thiếu gia này bị Trần gia tứ công tử đánh trọng thương, xém chút nữa thì mất mạng, sau khi thương thế từ từ khôi phục thì tiểu thiếu gia giống như biến thành một người khác vậy. Mỗi lần tiểu thiếu gia nhìn bọn họ tà mị cười, đều làm con tim bé bỏng của bọn họ đập lở một nhịp, vì Cửu thiếu gia thật sự rất đẹp, rất tuấn mỹ, có thể nói đây là người đẹp nhất mà bọn họ từng được diện kiến.
" Ai, Ta thật sự đã xuyên qua, còn xuyên vào thế giới tu tiên nữa chứ? Thật khó có thể tin a."
nhớ đến đời trước nàng là cô nhi, năm bảy tuổi thì được Triệu Trí Hùng nhận nuôi. Nàng cứ nghĩ là mình sẽ có được một cuộc sống như những người khác, có cha, có mẹ, có anh em có được một gia đình hạnh phúc, nhưng không ngờ cuộc sống của nàng lại còn cực khổ gấp trăm lần khi còn sống ở cô nhi viện. Hắn nhận nuôi nàng với mục đích đem nàng huấn luyện thành sát thủ, giúp hắn làm việc, nàng không hoàn thành huấn luyện sẽ không có cơm ăn, bởi vì thế nàng ngày đêm không ngừng tập luyện, cũng vì miếng cơm.
Năm 14 tuổi cũng là lần đầu tiên nàng xuống tay gϊếŧ người, cứ nghĩ bản thân sẽ rất sợ hãi, vậy mà không ngờ bản thân dâng trào hoàn toàn là cảm giác thống khoái vô cùng. Có thể do người nàng gϊếŧ chính là kẻ đáng chết, gã đã cưỡng bức, làm hành vi đồϊ ҍạϊ với một tỷ tỷ tốt bụng, chị ấy cũng chính là bảy năm trước cho nàng một cái bánh bao khi bản thân đối lã. Nàng từng đao, từng đao cắt trên da thịt của gã, nhìn đôi mắt tràn đầy tơ máu, miệng gã liên tục cầu xin tha mạng. Nàng không chỉ không dừng lại, nàng còn phát trực tiếp cho tỷ ấy xem. Nàng không biết tỷ ấy sẽ suy nghĩ về nàng như thế nào? Có lẽ nghĩ nàng là kẻ biếи ŧɦái chăng?
Mặc kệ nghĩ thế nào, đối với nàng tới nói đó là thỏa mãn, đối với loại cẳn bả này ngục giam chỉ làm gã cảm thấy bản thân sau khi ngồi tù, thì lỗi lầm của gã đã được xóa bỏ, và mọi chuyện sẽ trở lại như xưa. Thế nhưng người mà gã hại đời, linh hồn đã chịu thương tổn chỉ có thể sống trong bóng tối, cho nên nàng cũng sẽ lôi hắn vào địa ngục tối tăm bên trong.
Sau tất cả, điều mà nàng không ngờ đến nhất là tỷ ấy đã nhắn gửi nàng hai chữ." Cám ơn."... Một tháng sau, nàng nhìn thấy người con gái kia phong thái tự tin cấp sách vở chuẩn bị thi đại học.
Nhớ đến một tháng trước Triệu Trí Hùng cũng là cha nuôi của nàng - Vân Phong Nhã này. Hắn hạ độc muốn gϊếŧ chết nàng vì nàng không phục tùng theo mệnh lệnh hắn đưa ra, nàng không muốn giúp hắn đoạt đi sinh mạng người đang là đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong lần đấu giá khu đất ngoài thành kia. Nguyên do sao? Bởi vì nàng biết người đó vừa mới làm cha, nàng không muốn đứa bé vừa mới ra đời đã mất cha trở thành trẻ mồ côi như nàng, nên cương quyết không chấp nhận yêu cầu của hắn.
Triệu Trí Hùng có lẽ cảm thấy không khống chế được nàng nữa, liền đối với nàng hạ độc, do trúng độc nên bản thân không có sức lực chống cự. Đứa con trai háo sắc của hắn còn muốn làm nhục nàng trước khi chết, bọn hắn nghĩ cũng thật đẹp, có chết nàng cũng để bọn hắn làm đệm lưng. Có chết cha con Triệu Trí Hùng cũng không ngờ được trong văn phòng của nàng có cài đặt thuốc nổ.
Tất nhiên, chỉ có nàng mới có thể âm thầm đặt thuốc nổ trong văn phòng của bản thân mà không ai hay biết, tất cả chỉ chuẩn bị trước cho ngày hôm nay mà thôi. Nhìn đến vẻ mặt khϊếp sợ của hai cha con hắn khi thấy điều khiển trong tay của nàng, hình ảnh bọn họ quỳ xuống cầu xin nàng đừng ấn nút kích nổ, khiến nàng tâm tình sung sướиɠ chết đi được. Bọn họ đúng là ngu ngốc, làm sao nàng có thể tha cho kẻ muốn gϊếŧ mình chứ, tốt nhất là tất cả cùng chết.
Thế mà điều kì dịu đã xảy ra, nàng thật sự đã xuyên không, linh hồn của nàng lại xuyên vào thân thể của thiếu nữ vừa tắc thở này. Theo trong trí nhớ của nguyên thân cho biết, mảnh đại lục này gọi là: [ Linh Phong Đại Lục ] được phân chia thành bốn Quốc gia, ( Đông Lân Quốc, Nam Lân Quốc, Tây Lân Quốc, Bắc Chiến Quốc.)
Thế giới này con người có thể hấp thu linh khí tu luyện, tu luyện có hai loại một là Linh sư, hai là Võ sư. Để trở thành Linh sư thì bản thân phải hấp thụ thành công một hệ nào đó, ví dụ như phong, hỏa, thủy, mộc... thì mới có thể tu luyện Linh sư. Còn ngược lại, họ chỉ có thể trở thành Võ sư, bình thường Linh sư cấp một có thể đối chiến với Võ sư cấp hai, cho nên người có thể tu luyện Linh sư thì không ai đi tu luyện Võ sư cả. Một điều quan trọng nhất đó là Linh sư có cơ hội trở thành Triệu hồi sư, khi trở thành Triệu Hồi sư thì có thể cùng Linh thú lập khế ước, cùng nhau đối chiến kẻ địch.
Theo trong trí nhớ thì thân thể này gọi là Thương Phong Hoa năm nay 13 tuổi là con cháu của đại gia tộc Thương gia ở Nam Lân Quốc. Phụ thân của nguyên thân là con thứ trong đại gia tộc, một thiên tài dị bẩm, hắn khí chất bất phàm lại vô cùng tuấn tú. Mười tám năm trước hắn đi lịch lãm bị người ám toán trọng thương, nhờ có mẫu thân nguyên thân cứu giúp nên mới sống sót. Tuy gia tộc mẫu thân là gia tộc nhỏ ở Đông Lân Quốc, lại có rất nhiều thiếu gia sinh ra trong đại gia tộc vì mỹ mạo kiều diễm mà muốn nạp làm thϊếp.
Nhiều lần ép buộc gây khó dễ Vân gia, nhưng ngoại công có chết cũng không đồng ý cho nữ nhi mình làm thϊếp, cho đến khi mẫu thân gặp gỡ phụ thân. Hai người tình đầu ý hợp, phụ thân mặc kệ gia tộc phản đối nhất định phải cưới mẫu thân làm thê. Gia tộc nhà họ Thương không còn cách nào khác vì thiên phú phụ thân có thể nói là đứng đầu Nam Lân Quốc, họ không thể để mất trắng huyết mạch có thiên phú cao như vậy nên đành phải xuống nước trước, chấp nhận tác thành cho hai người.
Một năm sau mẫu thân sinh ra đại ca kêu Thương Phong Hào, cũng là một thiên tài. Qua thêm 4 năm, mẫu thân sinh ra long phụng thai chính là nguyên thân cùng song bào thai ca ca kêu Thương Phong Nhã, còn muội muội gọi là Thương Phong Hoa, phụ thân cảm thấy ba hài tử của mình ghép lại chính là Hào Hoa Phong Nhã.
Năm Thương Phong Hoa được năm tuổi thì không hiểu sao phụ thân trong một lần lịch lãm bị mất tích. Sáu tuổi khi nguyên thân cùng song bao thai ca ca trắc nghiệm thiên phú cả hai đều là hạ linh thiên phú, là loại thấp nhất trong thiên phú. Có thể nói chỉ hơn người bình thường là có thể tu luyện, đối với người tu luyện mà nói thì đây chính là phế vật trong phế vật.
Cấp bậc thiên phú.
1- Hạ linh.
2- Trung linh.
3- Cao linh.
4- Thượng linh.
5- Địa linh.
6- Thiên linh.
( Cấp bậc tu luyện phân chia.)
(1: Linh sư.
2: Đại Linh sư
3: Linh Vương.
4: Linh Huyền
5: Linh Hoàng.
Phân chia từ cấp một đến cấp chín.
6: Linh Thánh.
7: Linh Tông.
8: Linh Tôn.
Phân chia thành: sơ kỳ, trung kỳ, cao kỳ, thượng kỳ và đỉnh phong.
9: bán thần.
10: thần cấp.)
Năm thân thể này vừa tròn 9 tuổi ngày đó, Thương Phong Hoa cùng song bào thai ca ca ra sau núi đã phát sinh sự tình gì? Trong trí nhớ của nguyên thân không có cách nào hồi ức ra, chỉ nhớ ngày đó ca ca cùng bản thân ra sau núi.... Khi bản thân tỉnh lại thì thấy mẫu thân ngồi cạnh bên giường mà khóc, nghe mẫu thân nói ba ngày trước ca ca trượt chân té xuống vách núi sâu, bên dưới là dòng nước chảy xiết, nên không tìm thấy ca ca ngay cả là thi thể cũng biệt lai vô dạng. Mẫu thân hy vọng nàng giả thành song bào thai ca ca chờ đến lúc tìm được ca ca thì sẽ tính sau. Còn đưa cho nàng một vòng tay màu tím về sau có thể che giấu thân phận nữ nhi của mình. Mẫu thân bắt nàng phải hứa nếu chưa tìm được nhị ca thì không được cho bất cứ ai biết thân phận nữ nhi này của nàng, kể cả đại ca. Bản thân nàng thật không hiểu vì sao mẫu thân muốn mình trở thành nhị ca, nhưng nàng biết mẫu thân là vì tốt cho nàng, nên nàng đã gật đầu đáp ứng mẫu thân.
Năm 10 tuổi nàng bị đuổi khỏi gia tộc còn khai trừ khỏi dòng họ vì tội bất kính trưởng bối, cộng thêm trộm cắp đan dược, theo như gia quy thì phải phế đi linh căn đuổi khỏi gia tộc, nhưng nể tình phụ thân vì gia tộc cống hiến, nên nàng chỉ bị đuổi ra gia tộc và về sau không được lấy chữ Thương để làm họ nữa. Cũng may nhờ có ngoại công không ngại đường xa đến Nam Lân Quốc đón nàng trở về, ba năm nay ngoại công cùng các vị biểu huynh muội đều đối xử rất tốt với nguyên thân, còn hạ lệnh từ đây nàng chính là cửu thiếu gia của gia tộc Vân gia, tên Vân Phong Nhã.
Nghĩ đến đây khoé miệng của Vân Phong Nhã cười lạnh."Thương gia phải không? phải rồi còn có Trần gia nhiều lần chèn ép Vân gia ý đồ muốn thu tóm Vân gia, còn đánh chết chủ nhân của thân thể này, ngươi yên tâm, sớm hay muộn gì thì ta cũng sẽ đồi lại công đạo cho ngươi."
Đời trước nàng là cô nhi, tuy gọi là được người ta nhận nuôi, nhưng mà thật ra chẳng khác gì một món vũ khí của bọn họ. Kể từ lúc bản thân thừa nhận ký ức của thân thể này lại có một cảm giác rất kỳ diệu, cảm thấy một loại ấm áp khi nghĩ về phụ mẫu, đại ca và nhị ca, kể cả ngoại công và vài vị biểu huynh biểu muội. Nếu nàng đã chiếm đoạt thân thể này thì sẽ thay thế nàng ấy bảo vệ những người thân yêu kia. Nghĩ đến đây Vân Phong Nhã nhìn vào vòng tay màu tím có khắc hoa văn cổ xưa, có rất nhiều nghi vấn vì sao mẫu thân lại có vòng tay này? Đây là Linh khí? Huyền khí? Hay là Thượng khí? Mỗi đại gia tộc nhiều nhất cũng chỉ có vài món thượng khí, mẫu thân làm sao có thể có được nó.
[ Linh khí phân chia]
1- Linh khí.
2- Huyền khí.
3- Thượng khí.
4- Thánh khí.
5- Thần khí.
6- Siêu thần khí chỉ có trong truyền thuyết.
Đang lúc nàng phân vân, một cái đầu nhỏ xuất hiện, chớp cặp mắt hạnh to tròn nhìn nàng. Thiếu nữ có khuôn mặt trái xoan đôi mắt tròn xoe nhìn rất khả ái, lại làm ra vẻ nghiêm túc càng trông rất đáng yêu. Có lẽ là vì tìm kiếm nàng đã lâu, nên thiếu nữ trên mặt có chút đỏ ửng vì tốn không ít hơi sức đi.
" Ai, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi... Ta nói biểu đệ, ngươi thương thế vừa mới lành không lâu, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, khiến ta chạy đi tìm một hồi lâu."
Nhìn thấy người đến là Vân Mộng Cầm, là tiểu nữ nhi của đại cửu cửu, lớn hơn thân thể này một tuổi, cũng là người thân cận với nàng ấy nhiều nhất, thường xuyên bảo vệ nguyên thân mỗi khi bị người khác ức hϊếp.
" Mộng Cầm tìm ta có việc ư?" Vân Phong Nhã lưới biếng hỏi.
" Tiểu tử thúi, không lớn không nhỏ, ngươi nên gọi ta là biểu tỷ biết chưa??,." Mộng Cầm nhéo nhéo khuôn mặt nàng, giọng điệu hơi bất mãn, nàng lớn hơn Phong Nhã một tuổi, đây là động tác mà ba năm nay Mộng Cầm thường làm. Mỗi khi như vậy thì Phong Nhã sẽ thẹn thùng giống như tiểu tức phụ bị người ức hϊếp vậy, nhìn rất đáng yêu.
_________________________________
Vì để truyện được hay hơn, mình đã nhờ một bạn tác giả trợ giúp chỉnh sửa từ ngữ và chính tả, truyện bạn ấy viết rất tốt, các bạn có thể thử tìm đọc.
Cảm ơn bạn ( halarm122017.)