Chương 5-1

Trong căn phòng cực kì lớn có 12 chiếc giường đơn, cửa sổ nơi đây đều chỉ có thể mở một khe nhỏ, bên ngoài thì dày đặc lưới sắt. Mỗi ngày đúng giờ rời giường, một ngày ba bữa. Nơi này không có giao lưu không có câu thông, càng không có hi vọng. Hàng ngày có hai tiếng để xem ti vi, nhưng kỳ thật cũng chẳng có mấy người xem, mà có người xem cũng chỉ là ngồi ngây người ra nhìn chằm chằm xuống đất.

Giường ngủ của Santa gần cửa sổ, khi tiễn anh đi Riki khóc ôm anh không chịu buông tay, Santa chưa từng thấy qua một Riki từ trước đến nay đều không tranh đoạt, không nhiều lời lại có thể quá khích đến như vậy.

Santa nhìn ra ngoài cửa sổ, đây cũng là ngày thứ mười anh tới đây, mỗi ngày đều không có việc gì làm, thực sự chịu không nổi nữa, Santa liền nhảy, không có tiết tấu cũng không sao, dù sao trong lòng bản thân anh tự có tiết tấu, cơ thể anh liền cứ thế mà nhảy.

Ở chỗ này làm cái gì cũng sẽ không có ai cảm thấy kì quái, thậm chí không ai thèm để ý bạn, nơi này thứ không thiếu nhất chính là người kì quái.

"Uno Santa!" Ai đó kêu lên.

Santa cả người sửng sốt kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh, chính là vị dược sĩ hàng ngày đến phát thuốc cho họ.

Ở trong này không có tên, chỉ có số hiệu, số hiệu của Santa là 710238, phòng 238 khu 10 tòa nhà 7...

"Đừng nhìn tôi!" Vị dược sĩ liên tục phát mấy chục viên thuốc trong tay đi, nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy.

Santa vội vàng quay đầu đi, cảnh giác nhìn xung quanh, may cũng không người nào chú ý đến họ.

"Uno Santa," Vị dược sĩ nói tiếp," Anh biết đây là đâu không?"

"Viện điều dưỡng." Santa khẽ đáp lại.

"Họ lừa anh, đây không phải viện điều dưỡng gì cả, đây là trung tâm điều trị tâm thần, hay còn gọi là... nhà thương điên."

Tay Santa khẽ run lên, anh dùng sức nắm chặt ga giường, không nói lời nào.

Vị dược sĩ giả vờ giúp anh đo đạc huyết áp một lần nữa, ghé tai anh khẽ nói:" Anh được chuẩn đoán lâm sàng là tâm thần phân liệt, bên trong gặp chướng ngại tâm lý, cùng hoang tưởng nhẹ. Anh bị đưa vào đây vì anh một mực nhận định một người căn bản không tồn tại trên đời này..."

"Em ấy tồn tại." Santa mắt sáng như đuốc, ngữ khí kiên định nói.

"Người đó không tồn tại."

"Em ấy tồn tại!"

"Uno Santa, nếu như anh kiên trì nói người đó tồn tại vậy thì anh sẽ không bao giờ có khả năng ra khỏi nơi này. Nếu như anh không thể rời khỏi này, vậy thì không có ai có thể chứng minh người đó tồn tại."

Santa thoáng bừng tỉnh, trong lúc nhất thời vậy mà toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Khi máy đo huyết áp thông báo huyết áp và nhịp tim bất thường, vị dược sĩ tiếp tục nói:

" Đừng căng thẳng, tôi có thể giúp anh ra khỏi đây."

Santa không nói gì, anh không tin người phụ nữ này lắm.

Vị dược sĩ dường như nhìn thấu tâm tư của Santa, nói tiếp:" Khoa tâm thần kê thuốc cho bệnh nhân đa phần sẽ có tác dụng là an thần. Anh xem, người ở đây đều chậm chạp, không có sức sống, không biết một người bình thường uống những thuốc này sẽ có tác dụng phụ gì hay không."

Santa vẫn là không nói chuyện, chỉ nắm chặt tấm ga giường hơn.

"Tôi có thể đem thuốc mỗi ngày của anh đổi thành vitamin C, cũng sẽ giảm đi lượng thuốc thực tế so với trên báo cáo. Nếu như anh chịu phối hợp, nhiều nhất ba tháng anh liền có thể rời khỏi nơi này."

Santa rốt cuộc cũng nói chuyện:" Có thể sớm hơn một chút không?"

Vị dược sĩ lộ ra khuôn mặt tươi cười:" Vậy phải xem anh có phối hợp hay không?"

"Làm sao phối hợp?"

Vị dược sĩ cầm bát thuốc trong tay đưa đến trước mặt Santa, nói từng câu từng chữ một:" Từ giờ phút này trở đi, không có ai là Lưu Vũ, hiểu chưa?"

Santa tiếp nhận thuốc, giống như cũ ngoan ngoãn uống, cuối cùng mới hỏi:" Vì sao giúp tôi?"

"Vì tiền." Vị dược sĩ bắt đầu thu dọn đồ chuẩn bị cho bệnh nhân tiếp theo uống thuốc, cô ta khôi phục biểu cảm lạnh lùng nói:" Tôi biết anh, anh là idol, tôi chẳng qua là muốn kiếm chút tiền từ anh."

Những ngày sau đó không có gì thay đổi, vẫn là mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, đi ngủ, uống thuốc, nhưng là đã bị đổi thành vitamin C. Các đồng đội đến thăm Santa mấy lần, xác thực Santa không nhắc đến hai chữ "Lưu Vũ" nữa, điều này khiến tất cả mọi người an tâm không ít, việc quét sóng não và kiểm tra tâm lí mỗi tuần Santa đều hoàn thành rất tốt, không giống người có bệnh về tâm thần.

Lượng thuốc từng tuần cũng giảm đi, về sau dược sĩ còn cho anh ngừng thuốc để quan sát, bác sĩ điều trị cũng không có phản đối mà còn cảm thán:" Bệnh nhân này thực sự là phát bệnh nhanh mà khỏi cũng nhanh a!"

Vị dược sĩ cười nói:" Đó cũng là do anh xem bệnh chuẩn, tôi dùng thuốc đúng!"

"Khen người còn tiện thể khen mình nữa chứ, cô được lắm."

Ngày đó Santa xuất viện, người đại diện cùng Riki đến đón anh, lúc hai người đó đi xuống xử lí thủ tục viện phí, Santa đi tới phòng các dược sĩ làm việc, đúng lúc vị dược sĩ kia cũng đang chờ anh. Cô ta là một người phụ nữ cao ráo, mang một chiếc kính không tròng, cười lên có hai núm đồng tiền, dáng vẻ vô hại. Santa nhìn kĩ thẻ công tác của cô ta, phía trên có ghi tên cô ta, tên Hứa Manh. Cô ta biết Santa đang nhìn tên mình cũng không thèm quan tâm, chỉ đem một chồng giấy đưa cho Santa:" Đây là những lưu ý và hướng dẫn dùng thuốc, anh yên tâm, dùng một khoảng thời gian sẽ rất có lợi cho anh."

Santa tùy ý lật hai trang, ở giữa kẹp một tờ giấy viết tay ghi địa chỉ nơi nào đó. Santa không biểu cảm gì đem đồ cất kĩ, chào tạm biệt bác sĩ, dược sĩ, y tá phụ trách rồi rời đi.

Hứa Manh nhìn bóng lưng Santa rời đi, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Theo lí thuyết anh chàng cao to đẹp trai như vậy, đi tới đâu cũng sẽ gây náo loạn. Thế nhưng ở chỗ này, đừng nói là soái ca, mọi người thậm chí còn không thèm quan tâm xem có phải người hay không.

Trên đường trở về, không khí trên xe trầm mặc đến đáng sợ, Riki mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng vẫn là người đại diện gợi ra chủ đề:" Chúng ta đều là người một nhà nên mọi chuyện đều phải nói cho rõ đúng không?"

Santa trầm mặc khẽ gật đầu.

Người đại diện sợ nói nặng lại kích động đến anh, chỉ có thể vừa lái xe vừa nói, nói nhảm một vòng lớn cuối cùng mới nói đến vấn đề chính:" Cái nhóm này từ khi xuất đạo tới nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu là bình thường anh nhất định sẽ bị vứt bỏ, cũng là số anh tốt, Thẩm Khải kia xảy ra chuyện trước anh, vốn là thiếu cánh tay giờ không thể ít đi một chân nữa, công ty vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài anh bị chấn thương eo đi bệnh viện điều trị, anh yên tâm, tôi vẫn luôn để ý dư luận, không có tin tức xấu gì cả."

Santa vẫn khẽ gật đầu, không nói chuyện.

Người đại diện biết anh đang nghe, ý vị sâu xa nói:" Chúng tôi đều biết anh nhất định là do áp lực quá lớn, không sao, không phải hiện tại mọi chuyện đều tốt rồi sao, sau này có thể đi hát, nhảy, có tài nguyên... Tôi không thể nói dối anh, trải qua chuyện như này, trước mắt công ty nhất định sẽ không cho anh tài nguyên tốt nữa, nhưng không sao, chúng ta có thực lực mà, ở ẩn một thời gian cũng không phải chuyện xấu, đúng không?"

"Ừm." Santa thờ ơ lên tiếng, không có cảm xúc gì lớn.