Chương 4

"Vậy giờ chúng ta phải làm sao?" Lưu Vũ không khỏi lại nhìn thiếu niên kia một chút," Cậu ta là người không phải thú cưng, chúng ta có thể giữ cậu ta mãi sao?"

"Chí ít anh đã thuê cậu ta hai năm." Tô Kiệt lợi dụng việc cậu thiếu niên kia không rành sự đời mà ký với cậu ta hợp đồng kỳ hạn hai năm. Tô Kiệt đương nhiên sẽ không nâng đỡ cậu ta, ký hợp đồng chẳng qua là để cậu ta không cản đường em trai mình. Vì Lưu Vũ Tô Kiệt không thể không ra hạ sách này.

"Vậy thì sao? Anh có thể canh chừng cậu ta bên người suốt sao?"

Tô Kiệt ngược lại thực sự muốn làm như vậy, dù sao anh cũng trả tiền đàng hoàng mà, chỉ là..Tô Kiệt thở dài nói:"Tiểu Vũ, em biết đấy, anh ngoại trừ em thì trong tay cũng chỉ có Lưu Phong. Em bây giờ đã không còn thuộc quản lý của anh, dù sao WJJW cũng là công ty lớn, em giờ ít nhất cũng là idol, nhưng Tiểu Phong thì không, anh kí với em ấy liền phải lo cho em ấy."

Ai biết được Tô Kiệt chó ngáp phải ruồi, vốn chỉ là nhận được vai phụ của một bộ phim mạng, không ngờ nam ba bỏ diễn, đạo diễn vừa ý Lưu Phong nên trực tiếp cho làm nam ba.

"Tiểu Phong không có kinh nghiệm, cần sớm vào đoàn phim để nghiên cứu trước, nói thật anh cũng không có kinh nghiệm, nhưng anh phải đi trợ giúp em ấy."

Lưu Vũ bị anh họ làm cho ngây người:" Anh có ý gì? Anh muốn... giao người cho em chắc?"

"Em đừng lo quá, không phải là đang thảo luận cùng em sao." Tô Kiệt an ủi Lưu Vũ nói, "Anh cũng vừa mới nói chuyện với bên công ty các em, Long tổng cũng đồng ý, chỉ cần cậu ta biết chừng mực không đi lung tung khắp nơi, luôn có biện pháp."

"Nhưng mà..." Lưu Vũ muốn nói lại thôi, không biết vì cái gì từ khi bắt đầu nhìn thấy cậu thiếu niên kia, Lưu Vũ trong lòng liền hiện lên một tia bất an.

" Thật đáng sợ, giống với em quá..." Tô Kiệt vô thức nói một câu.

Lưu Vũ nhìn mặt người thiếu niên, hơi nhíu mày:" Cậu ta giống em trước kia... giống em lúc tham gia Sáng Tạo Doanh."

Người thiếu niên dường như cảm nhận được ánh mắt Lưu Vũ, cậu ta cũng nhìn lại, nhưng khi bốn mắt chạm nhau, cậu ta liền hoảng sợ tránh đi, thậm chí còn lùi về phía sau một chút.

"Ấy, cậu tên là gì?" Trương Gia Nguyên ngẩng đầu hướng người kia hỏi.

Thiếu niên đó nhìn Trương Gia Nguyên một chút, lại nhìn tất cả mọi người xung quanh, một hồi lâu với nhẹ giọng nói:" Tôi...tôi, tôi tên Tiểu Vũ..."

"Tiểu Vũ?" Trương Gia Nguyên suýt cười ra tiếng, bị Châu Kha Vũ đứng bên cạnh trừng mắt mới miễn cưỡng nhịn xuống được.

Người thiếu niên vô cùng căng thẳng, không ngừng nhìn từng người, lại càng không ngừng trốn tránh ánh mắt của mọi người, cho đến khi nhìn đến một người. Thiếu niên không biết người đó là ai, nhưng ánh mắt người đó nhìn cậu ta không có sự dò xét, không có sự bài xích, chỉ đơn thuần là nhìn, thậm chí còn mang theo chút ôn nhu.

Người thiếu niên lấy lại chút dũng khí, lần nữa ngửng đầu nói:" Tôi lớn lên ở cô nhi viện, nhưng tôi không thích tên họ đặt cho tôi, cho nên sau khi rời đi liền sửa lại tên, dù sao cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi. Tôi rất thích bài " Sứ Thanh Hoa", trời xanh sắc chờ cơn mưa phùn như ta đang chờ đợi người, cho nên mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Vũ là được rồi."

(Bản gốc 小雨: cơn mưa nhỏ. Tuy khác nhau về ý nghĩa nhưng đồng âm với 小宇, đều là xiaoyu)

Cách đó không xa Lưu Vũ nghe được lời kia cậu ta nói không khỏi hai mắt tối sầm, nỗi bất an thật vất vả mới nhịn xuống được lại lần nữa trào dâng.

Người ôn nhu nhìn cậu thiếu niên kia chính là Santa. Từ nãy đến giờ anh vẫn chưa từng lên tiếng, giờ lại bật cười, lặp lại: " Trời xanh sắc chờ cơn mưa phùn, như ta đang chờ đợi người."

Thiếu niên kia không khỏi nhìn anh, mang theo vài phần vui mừng:" Anh cũng thích bài đó sao?"

Santa thành thật lắc đầu, nhưng nghĩ gì đó rồi lại gật đầu một cái:" Hiện tại thích."

Thiếu niên kia bình tĩnh trở lại, nguyện ý nói chuyện, mang theo ngữ khí xin lỗi nói:" Tôi trước kia thật sự không biết Lưu Vũ, tôi không quá để ý tới ngành giải trí, tôi cũng không muốn đem lại phiền phức cho mọi người."

Santa buông một câu:" Tiểu Vũ, cậu không phiền phức..." Bị Riki đứng sau lưng đẩy một cái, Santa không hiểu quay lại nhìn, giống như đang hỏi Riki vì sao đẩy mình.

Santa gọi Tiểu Vũ một cách tự nhiên và trìu mến, như thể cậu ta chỉ là một thiếu niên bình thường, chứ không phải người mang một gương mặt giống Lưu Vũ y như đúc.

"Song sinh cũng không thể giống nhau đến như vậy được...Má, sao cứ đánh người ta hoài vậy!" Lại bị Châu Kha Vũ đứng cạnh đánh, Trương Gia Nguyên đã không nhịn được nữa," Mọi người không dám nói, chẳng lẽ không để em được nói?"

Châu Kha Vũ trợn mắt nhìn Trương Gia Nguyên:" Im lặng!"

Tình huống quá đột ngột, thời gian lại gấp rút, Tô Kiệt không cách nào khác phải đi thẳng vào vấn đề, đem dự tính nói qua một lần. Đây cũng là đã cùng Long tổng thảo luận qua, tạm thời đem cái cậu thiếu niên tên Tiểu Vũ này để lại bên người bọn họ. Bá Viễn, người từ trước đến nay vẫn tương đối chững chạc, cũng đồng ý, dù sao hiện tại biện pháp này cũng là biện pháp an toàn nhất rồi, những người khác đương nhiên cũng không phản đối gì.

Thấy đã thông qua được tất cả mọi người, Châu Kha Vũ nói ra một vấn đề không thể thực tế hơn: "Vậy cậu ta ở chỗ nào?"

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Gia Nguyên, xác thực ngoại trừ phòng đôi, phòng của Trương Gia Nguyên là lớn nhất rồi, Trương Gia Nguyên cười xòa:" Em không có ý kiến, cậu ta nguyện ý là được."

Mọi người lại quay ra nhìn cậu thiếu niên, như chờ đợi câu trả lời từ cậu ta. Người thiếu niên cụp mắt, không từ chối nhưng cũng không đồng ý, cắn môi dưới, mũi chân đá đá mặt đất. Cậu ta biết mình xuất hiện ở đây đã quấy rầy đám người này, nhưng đây không phải do cậu ta muốn vậy. Người thiếu niên cũng hiểu bản thân đã rơi vào tình huống mà bản thân không thể phản kháng. Rốt cuộc, cậu ta một lần nữa lại nhìn về phía Santa, người duy nhất khiến cậu ta an tâm.

Santa dường như nhìn ra ánh mắt xin giúp đỡ từ thiếu niên kia, lập tức đứng dậy nói:" Cậu có thể ở phòng của tôi."

Người thiếu niên bất giác lộ ra biểu cảm yên tâm, miệng có chút nhếch lên. Cậu ta cảm thấy mình có chút thất thố, liền nhanh chóng mím chặt miệng lại.

Khi Santa dẫn người thiếu niên lên lầu, bởi vì trên người mặc Hán phục, cậu ta không thể không nghẹ nhàng vén vạt váy mà đi. Được vài bước, cậu ta đột nhiên quay người nhìn về phía Lưu Vũ, nhỏ giọng nói một câu:" Thật xin lỗi."

Lưu Vũ một mực nhìn bóng lưng cậu ta mãi cho đến lúc không thể nhìn thấy nữa. Tô Kiệt vỗ vỗ bả vai Lưu Vũ, thầm an ủi đứa em đã cùng mình lớn lên. Lưu Vũ trầm mặc, nhỏ giọng hỏi:" Anh điều tra cậu ta chưa?"

"Đã sai người đều tra."

Trên lầu, Santa chỉ vào giường ngượng ngùng nói:" Rất xin lỗi, bừa bộn quá."

Người thiếu niên lắc đầu, hướng Santa nở một nụ cười không phòng bị. Không biết vì cái gì, cậu ta có chút tín nhiệm và ỷ lại với Santa.

Santa gãi đầu nói:" Vậy cậu tạm thời ngủ ở đây nhé? Cậu không mang hành lý sao?"

Thiếu niên kia không nói lời nào. Kỳ thật cậu ta cũng không có hành lý gì, lúc trước cũng là bị Tô Kiệt vội vàng mang đi. Cậu ta mặc dù bản tính lương thiện nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết đề phòng người khác, sự tình đến bước này, cậu ta đã đoán được trước đó khi Tô Kiệt mang cậu ta đi cũng là có mục đích, nhưng cái này không làm tổn hại gì đến cậu ta, cậu ta vốn cũng chỉ là phận bèo dạt trôi nổi khắp, nên giờ cậu ta ngược lại không bận tâm lắm.

Santa muốn cầm quần áo ngủ của mình đưa cho người thiếu niên, nhưng cậu ta không chỉ giống Lưu Vũ ở khuôn mặt mà còn ở cả thân hình, quần áo của Santa khẳng định là bị lớn, đi mượn Lưu Vũ lại có chút không thích hợp. Santa nghĩ nghĩ hẳn là có thể vừa quần áo của Riki, liền nói:" Cậu mặc như thế không cách nào ngủ, tôi đi mượn cho cậu chút quần áo được không?"

Cậu thiếu niên nhìn Santa, nhỏ giọng hỏi:" Anh tên là gì?"

"Santa, Uno Santa."

Cậu thiếu niên cười cười:" Anh là người Nhật sao?"

"Đúng."

"Cảm ơn anh, Santa..."

Santa cười cười với cậu thiếu niên, rồi đi ra ngoài mượn quần áo. Căn phòng thoáng chốc yên tĩnh trở lại, thiếu niên nhìn thấy trên chiếc tủ ở đầu giường có đặt rất nhiều ảnh được l*иg khung, không ít ảnh chụp chung với Lưu Vũ, thiếu niên nhìn người giống mình y đúc trong tấm ảnh, không khỏi rơi vào trầm tư.