Chương 11-2

"Bọn họ không phải luôn ở bên nhau sao?" Tô Kiệt tự mình than thở, "Nói đến việc này mà sợ, mỗi lần hai người kia có hoạt động chung gì đó, trời ạ, fan CP của hai người hint đến mức nhiều lần lên cả hotsearch, anh muốn kéo xuống cũng kéo không được, hiện tại cũng tốt, đi là ổn hết mọi chuyện. Chỉ là em nên tránh xa Santa một chút, vạn nhất cậu ta thích gương mặt này của em!"

"Cái gì đi rồi? Cái gì ở bên nhau?" Lưu Vũ cảm thấy hôm nay anh họ của cậu nói một câu nghe cũng không hiểu.

Tô Kiệt giải thích: " Santa nói sẽ đưa Tiểu Vũ về nhà của mình ở Nhật Bản. Mặc dù không thể giải quyết vấn đề 100%, nhưng danh tiếng của em cũng không được người Nhật biết đến nhiều, cũng coi như là một biện pháp có ích. Tiểu Vũ là một người sống sờ sờ, anh cũng không có khả năng làm cho cậu ta biến mất tại chỗ, nếu đã quyết định rời đi vậy thì chúc bọn họ người có tình cuối cùng thành người một nhà, chỉ cần không đem đến phiền phức cho em là được."

"Không phải... không phải..." Lưu Vũ hoảng cả lên, hai tay cậu sờ loạn bốn phía, thật vất vả mới ở trong ngăn kéo tìm được điện thoại của mình, hoàn toàn không để ý mình còn mặc quần áo bệnh nhân mà muốn chạy ra ngoài.

Tô Kiệt đứng bật dậy bắt lấy người: "Em làm gì vậy?"

"Buông em ra! Buông em ra!" Lưu Vũ ra sức giãy dụa.

Tô Kiệt sợ cơ thể cậu không chịu đựng nổi, lại không dám quá kích cậu, đành phải thuận theo cậu: "Tốt xấu gì em cũng nên thay quần áo, đeo khẩu trang đã."

Không kịp thông báo cho nhóm, Tô Kiệt tự mình lái xe đưa người về. May mắn đây là bệnh viện tư nhân, ít người, nhưng Tô Kiệt vẫn có chút lo sợ. Lưu Vũ vẫn luôn gọi điện cho ai đó, thế nhưng đầu bên kia mãi không nghe, Lưu Vũ vẫn một mực gọi, Tô Kiệt lái xe cũng không dám thở mạnh.

Sau hai mươi mấy phút, rốt cuộc cũng gọi được, Lưu Vũ không kiềm chế được mà hét vào điện thoại: "Sao không nhận điện thoại của em?"

Vừa mới cầm điện thoại đã bị tiếng hét làm cho giật mình, Santa lắp bắp nói: "Anh, anh...anh..."

"Anh đang ở đâu?"

"Hôm nay có công việc, anh vừa livestream xong, điện thoại vừa mới..."

Lưu Vũ trực tiếp ngắt lời anh: "Anh đang ở cùng với ai?"

Santa vẫn không hiểu chuyện gì: "Riki a, hai người bọn anh..."

Lưu Vũ lại lần nữa đánh gãy lời nói của anh: "Em muốn gặp anh, anh ở đâu, em muốn gặp anh."

"Anh lập tức về nhà."

Lưu Vũ cúp điện thoại, hai mắt cậu đều hồng hồng, gắt gao nhìn chằm chằm con đường phía trước. Tô Kiệt cảm thấy sự việc có chút không đúng lắm, cẩn thận từng li từng tí hỏi: " Đi đâu giờ?"

"Kí túc xá." Lưu Vũ trả lời ngắn gọn lại lãnh đạm.

Tô Kiệt mơ hồ nghe được ở đầu giây bên kia giọng nói mang theo khẩu âm, lại nghĩ tới việc Lưu Vũ mất khống chế trước đề tài hai người vừa nói, lập tức cảm nhận được đại sự không ổn, vội vàng nói: " Tiểu Vũ, em cũng đừng..."

"Anh đừng quản em, mau lái xe!" Lưu Vũ ít khi cường thế như vậy, Tô Kiệt nhất thời không dám nói gì nữa.

Tô Kiệt đánh liều đưa Lưu Vũ về nhà, vốn là muốn vào cùng, lại bị Lưu Vũ trực tiếp đóng sập cửa nhốt ở trong xe. Tô Kiệt vừa tức vừa gấp nhưng cũng không dám đi, chỉ có thể ở lại trong xe chờ.

Thời điểm Lưu Vũ đi lên cầu thang đã nghe được tiếng của Tiểu Vũ, cậu ta hình như đang bập bẹ nói Katakana hay Hiragana gì đó của Nhật, đây dường như đã xác nhận lời nói của Tô Kiệt.

Lưu Vũ càng đến gần phòng của Santa, lại càng cảm thấy sợ hãi. Cậu khống chế hai tay khẽ run, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ.

Tiểu Vũ nghe được tiếng động quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Vũ cũng đang nhìn cậu ta.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ở riêng với nhau.

Tiểu Vũ bật cười: "Có chút đáng sợ, giống như đang soi gương vậy."

Còn Lưu Vũ thì cười không nổi, cậu đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"

Tiểu Vũ đứng lên, nhưng cậu ta cũng không đến gần Lưu Vũ, chỉ dựa vào bàn nói: "Có đôi khi tôi có một loại cảm giác kỳ quái, thật giống như tôi không phải lớn lên trông giống cậu, mà là một cậu khác. Cho nên lúc trước tạo ra rắc rối cho cậu, tôi thành thật xin lỗi, về sau sẽ không có chuyện đó nữa."

"Cậu muốn đến Nhật Bản?" Lưu Vũ hỏi.

Có lẽ nghĩ đến Santa, Tiểu Vũ khẽ cười một cái: "Đúng vậy."

Thế nhưng nụ cười của cậu ta làm tim Lưu Vũ đau đớn, Lưu Vũ tiến lên một bước: "Cậu chính là Lưu Vũ đúng không? Tôi đã điều tra về cậu, cậu tên là Lưu Vũ, đúng không?"

Tiểu Vũ hình như hơi kinh ngạc, nhưng cậu ta cũng không phản ứng gì nhiều: "Không sao, không cần gọi tôi là Lưu Vũ, gọi tôi là Tiểu Vũ cũng được.". TruyenHD

"Tại sao muốn đi Nhật Bản?"

"Tôi phải đến đó. Đó là nhà của Santa." Có lẽ Tiểu Vũ cũng đã phát giác ra tâm ý của Lưu Vũ, cố ý nói toạc điều này ra.

Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười và thảm hại. Cái gì tôn nghiêm cái gì kiêu ngạo đều không quan trọng, cậu nói với người trước mặt gần như van xin: " Tôi thứ gì cũng không cần, tôi đều cho cậu, cậu có thể làm Lưu Vũ, cậu có thể làm mọi việc cậu muốn, cậu có thể nổi tiếng, cậu... trả lại Santa cho tôi được không?"

Đó là lần đầu tiên Tiểu Vũ thực sự cảm thấy, bọn họ thật giống nhau như vốn chỉ cùng là một người. Bởi vì người trước mặt này, tâm ý vậy mà giống mình, thậm chí, Lưu Vũ rõ ràng càng yêu Santa nhiều hơn, cậu cùng mình không giống, Lưu Vũ vốn có thể đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời, thế nhưng cậu lại nguyện ý để lại cho mình tất cả, đổi lấy người cậu yêu.

Trước nay vẫn luôn là Lưu Vũ sợ hãi trước Tiểu Vũ, giờ khắc này, lại là Tiểu Vũ sợ cậu, sợ cậu liều lĩnh, Tiểu Vũ tàn nhẫn nói nặng lời: "Lưu Vũ, cậu quen biết anh ấy sớm hơn tôi, cậu cái gì cũng tốt hơn tôi, anh ấy lại chọn tôi, cậu có biết vì sao không? Bởi vì người anh ấy yêu là tôi!"

Không phải, không phải... Lưu Vũ liên tục lùi bước, cậu chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực như vậy, cậu muốn hét lớn lên " Người anh ấy yêu là tôi, rõ ràng anh ấy thổ lộ với tôi trước", thế nhưng cậu lại không thể nói ra được lời nào.

Santa cùng Riki trở về, còn có cả Tô Kiệt, ba người nhìn cục diện trước mặt không rõ tình huống ra làm sao. Tiểu Vũ nhìn thấy Santa thì vọt thẳng chạy tới, cậu ta nắm thật chặt cánh tay Santa, cảnh giác quay đầu nhìn Lưu Vũ.

"Sao vậy?" Santa nhỏ giọng hỏi.

"Đi! Đi! Đi mau!" Tiểu Vũ dùng sức đẩy Santa ra ngoài, cậu ta dùng hết khí lực toàn thân, giống như một giây sau Lưu Vũ sẽ xông tới cướp người lại.

Nhưng Lưu Vũ không hề động đậy, cậu chỉ quay đầu nhìn một chút, cậu nhìn thấy rõ, Santa chật vật bị đẩy về sau, lảo đảo xém vấp ngã mấy lần thế nhưng vẫn như cũ che chở người trong ngực, anh một tay đỡ vai cậu ta, một tay ôm cả eo cậu ta, ánh mắt của anh chưa hề rời khỏi cái người đang ra sức đẩy mình một giây nào cả.

" Anh không phải là anh ấy, anh nhất định không phải anh ấy..." Lưu Vũ trong cơn mê man tự lẩm bẩm một mình " Nếu là Santa, anh ấy sẽ không bao giờ đối xử với mình như vậy..."