Lưu Vũ dường như mơ tới sinh nhật ngày đó, khi ấy còn không có Tiểu Vũ, bịt mắt bị lấy xuống trong nháy mắt, nhìn thấy Santa, anh ôm lấy một bó hoa hồng to, nhìn vào mắt cậu, yêu thương đều muốn tràn cả ra, anh nói anh thích Lưu Vũ...
Santa nhìn người đang nằm trước mặt, không biết nằm mơ thấy gì, ngay cả trong mơ mà cũng bi thương như vậy. Cậu lặng lẽ rơi nước mắt, Santa vội vàng dùng khăn tay giúp cậu lau đi. Santa không dám tùy tiện dẫn cậu đi bệnh viện, đành phải để nhân viên công tác liên hệ bác sĩ tới, trước khi tới bác sĩ căn dặn anh cho cậu hạ nhiệt độ theo cách vật lý, Santa cũng đều làm theo, anh quen biết Lưu Vũ lâu như vậy, chưa từng thấy cậu chật vật đến mức này.
Lúc sau bác sĩ đến xem qua, cũng chỉ có thể cho cậu dùng chút thuốc, may mắn còn có một cái phòng nghỉ tạm thời. Santa không yên lòng về Lưu Vũ, liền ở lại cùng cậu, phòng nghỉ cũng chỉ có một cái giường đơn, Santa miễn cưỡng ngồi ở trên ghế sô pha.
Thời điểm Lưu Vũ mở mắt liền thấy Santa nằm lệch trên ghế sô pha, nửa cái trán dựa vào tay vịn của sô pha, cả người ngủ ở một tư thế kỳ quái. Tay anh buông thõng, nổi đầy gân xanh, khí lực anh rất lớn, tuỳ tiện cũng có thể nhấc bổng Lưu Vũ lên. Lưu Vũ không khỏi vươn tay, muốn chạm vào anh một cái.
Phòng nghỉ nhỏ, giường nhỏ, ghế sô pha nhỏ, rõ ràng chỉ có một chút khoảng cách như vậy, thế nhưng Lưu Vũ lại phát hiện mình làm sao cũng không có biện pháp chạm đến người đang ở gần trong gang tấc, Lưu Vũ dùng sức hướng phía trước đưa tay ra, nhưng mãi cũng không thể chạm tới.
Santa dường như khẽ động, Lưu Vũ vội vàng thu tay lại. Cậu không biết nên làm sao đối mặt với Santa, chỉ có thể nhắm mắt lại giả vờ còn chưa tỉnh. Quả nhiên là Santa tỉnh, còn có chút mơ mơ màng màng, xoay xoay cơ thể đau mỏi, khẽ cử động đều có thể phát ra tiếng vang kỳ quái. Trước tiên anh nhìn Lưu Vũ một chút, thấy cậu còn đang an ổn ngủ, lại đưa tay sờ lên trán của cậu, cơn sốt đã giảm, Santa lúc này mới an tâm thở phào một cái, nặng nề mà đổ lên trên ghế sô pha.
Tim Lưu Vũ đập loạn trong l*иg ngực, thời điểm Santa đến gần, cậu sợ anh sẽ nghe thấy mất, cậu cố gắng khống chế hô hấp của mình, sợ Santa nhìn ra mình đang giả vờ ngủ.
Santa mở điện thoại ra, có Tiểu Vũ gửi Wechat tới. Bởi vì cậu ta không biết nhiều chữ, cho nên hai người cơ bản đều dựa vào giọng nói để giao tiếp. Santa ấn mở từng cái một, giọng Tiểu Vũ từ điện thoại di động truyền đến, có thể nghe được rõ ràng.
"Anh không về sao?"
"Anh là đi rồi sao? Hay là không có về?"
"Xem được tin nhắn thì hồi âm lại nha."
Giọng Tiểu Vũ hơi nũng nịu, Lưu Vũ có thể tưởng tượng ra ở đầu bên kia điện thoại cậu ta có chút bĩu môi.
Santa dường như cười khẽ một tiếng, trả lời cậu ta nói: "Không có về, Lưu Vũ ngã bệnh, cả hai đều không có trở về."
Tiểu Vũ hẳn đang cầm điện thoại đi, chỉ vài giây sau đã nhắn lại: "Không sao chứ? Nghiêm trọng không?"
"Không có việc gì, có lẽ do quá mệt mỏi." Santa nhìn Lưu Vũ một chút nói, "Hôm nay nếu như cậu không bận gì thì đem mấy cái video tôi lưu ở trên màn hình máy tính chỉnh sửa một chút đi, sau đó chuyển cho Riki."
"Tuân lệnh, Santa- oniisan!" Giọng nói nhẹ nhàng mà hưng phấn của Tiểu Vũ truyền vào tai Lưu Vũ, như một con dao đâm thẳng vào đáy lòng cậu.
Santa bất đắc dĩ cười lại không giấu được vẻ cưng chiều, để điện thoại di động xuống không phản hồi gì nữa. Lưu Vũ giả vờ trở mình, để mặc cho nước mắt trượt xuống, xẹt qua thái dương, ẩn vào trong mái tóc.
Santa thấy cậu cử động, đứng dậy muốn kiểm tra một chút. Ngay lúc Lưu Vũ không biết nên làm thế nào, tiếng điện thoại di động ở túi áo khoác vang lên, Santa giật mình, Lưu Vũ ngồi dậy giả bộ như bị tiếng chuông đánh thức, cậu gọi Santa giúp cậu lấy điện thoại, thừa dịp anh xoay người vội vàng lau lau nước mắt.
Điện thoại là Lưu Phong gọi tới, nghe thấy người nhận là Lưu Vũ, Lưu Phong không khỏi kinh ngạc: "Trời ạ, cậu thế mà nghe điện thoại!"
"Cậu gọi cho mình không phải là vì để cho mình nghe sao?" Lưu Vũ trả lời cậu bạn thân.
"Cậu là đại minh tinh bận bịu mà! Gọi điện thoại cho cậu tám chín phần mười đều không nghe!"
"Nếu cậu gọi đến để bày trò thì bỏ đi, lãng phí tiền điện thoại!"
"Đừng a, đã rất lâu không gặp, rất nhớ cậu, lúc nào gặp mặt ăn một bữa cơm nha. Mình có một đống chuyện muốn nói với cậu, cậu biết mình đã gặp được người nào không, là nữ thần của mình, ài, nhân vật nữ chính! Má ơi..."
Lưu Phong nhắc đến nữ thần, lập tức biến thành siêu cấp fanboy, khen ngợi không ngớt. Lưu Vũ cũng kiên nhẫn nghe Lưu Phong nói nửa ngày, mới đáp lại nói: "Biết biết, chúc mừng cậu truy tinh thành công, chờ bao giờ cậu đóng máy liền mời cậu ăn cơm."
"Mình đã sớm đóng máy rồi!"
Lưu Vũ sửng sốt một chút nói: "Cậu đóng máy rồi?"
"Mình cũng chỉ là một nam ba nam bốn, cũng không phải nhân vật nam chính gì, đã sớm đóng máy! Nhưng mà, mình nói cho cậu biết, đạo diễn kia có nói tương lai sẽ dẫn dắt mình!" Lưu Phong không giấu nổi ngữ khí vui mừng.
"Cậu đã đóng máy khi nào?"
"Tháng trước a!"
"Anh mình đâu?"
"Không phải đang ở nhà sao, chuẩn bị cho giai đoạn tuyên truyền sắp tới!"
Lưu Vũ vội vàng tìm cớ cúp điện thoại, Santa lấy ra một chút bữa sáng để cậu ăn, Lưu Vũ lắc đầu nói: "Santa, làm phiền anh có thể đi ra ngoài một chút không? Em có một ít việc riêng."
Santa vội vàng cầm áo khoác nói: "Được, anh đi trước."
Lưu Vũ nhìn Santa rời đi, cẩn thận đi tới khóa trái cửa, lúc này mới một lần nữa cầm điện thoại lên, bấm số của Tô Kiệt. Nhịp tim cậu nặng như nhịp trống, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, sau mấy tiếng đổ chuông, bên kia rốt cục cũng nhận điện thoại, Lưu Vũ không đợi Tô Kiệt nói chuyện, liền trực tiếp hỏi: "Anh đã về rồi?"
Tô Kiệt hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột của cậu: "Hả? Cái gì?"
"Anh trở về rồi? Đúng không? Lưu Phong đã đóng máy! Đúng không?" Cuối cùng, Lưu Vũ gần như hét lên với người bên kia điện thoại.
Tô Kiệt ý thức được Lưu Vũ đang tức giận, vội vàng nói: "Đúng, Tiểu Phong đã đóng máy, biểu hiện em ấy cũng không tệ lắm..."
Lưu Vũ không muốn cùng Tô Kiệt nói chuyện phiếm khác, cậu lạnh lùng hỏi: " Chừng nào thì anh đem cậu ta đi?"
"Tiểu Vũ, anh..."
"Tại sao?" Lưu Vũ không thể tin, "Sao anh đã trở về rồi mà không dẫn cậu ta đi?"
"Không phải, Tiểu Vũ, " Tô Kiệt do dự một chút, nhưng vẫn nói, "Anh là nghĩ như này, cậu ta đi theo em cũng rất tốt, còn có thể giúp em chia sẻ một chút gánh nặng."
"Giúp em? Anh cảm thấy đó là giúp em?" Lưu Vũ bất giác nở nụ cười trào phúng, một nụ cười vừa thương tâm vừa bi ai, "Ngay cả anh cũng cảm thấy cậu ta có thể thay thế em sao?"
Tô Kiệt vội vàng giải thích nói: "Anh làm sao lại nghĩ như vậy được chứ. Tiểu Vũ, em là một tay anh nuôi lớn, cậu ta có là gì, chẳng qua anh cảm thấy chuyện này, lợi nhiều hơn hại..."
Tròng mắt đã ướt sũng hơi nước, Lưu Vũ nuốt xuống đảo mắt mấy vòng, cố gắng không để nước mắt chảy ra, cắn răng chịu đựng nỗi chua xót trong lòng.
Tô Kiệt cũng không phát hiện Lưu Vũ khác thường, chỉ cho là cậu đang đợi mình giải thích, nói tiếp: "Tiểu Vũ, em không phải mới ngày một ngày hai tiến vào cái vòng này, em hẳn là minh bạch, cái vòng này tuyệt đối không có đúng sai, cũng tuyệt đối không có nguyên tắc, ở chỗ này, bạo mới là tất cả, càng được công chúng để mắt đến càng có lợi, lấy điểm mạnh của cậu ta bù vào điểm yếu của em mới có thể tiến xa hơn được, hiểu chưa?"
"Đây chính là tính toán của anh sao?" Lưu Vũ lạnh lùng hỏi, "Anh cho rằng đây chính là con đường hiện giờ em nên đi sao? Anh có nghĩ qua một khi sự việc bại lộ em sẽ như thế nào không? Anh để ý đến em sao? Hay anh chỉ cần một người nghệ sĩ bạo hồng, chứ căn bản cũng không để ý người đó sẽ là ai?"
"Tiểu Vũ, anh thừa nhận chuyện này là không hoàn mỹ, anh cũng đang đàm phán với công ty của em, chúng ta sẽ đưa ra một cái phương án thích hợp, em đừng lo lắng được không?"
"Tại sao? Vì cái gì?" Lưu Vũ rốt cục không cách nào khống chế, cậu không thể không hét lớn lần nữa mới có thể thoáng làm dịu nội tâm như bị xé rách, đang đau đớn không thể nào chịu nổi của cậu, "Tại sao mọi người đều muốn phản bội em? Tại sao cậu ta tùy tiện liền có thể thay thế em? Em đã làm gì có lỗi với mọi người rồi sao?"