Chương 45: Hồng Cưu

Sự biến mất của Vương thái giám không gợi nên cơn sóng nào.

Kiến Chương Cung là nói không ai muốn tới hỏi thăm, ở cái nơi này dù có biến mất nhiều người, ngay cả cấm quân hay thị vệ cũng không quan tâm, thì nói chi tới người bên ngoài.

Nhưng bọn tiểu thái giám ở Kiến Chương Cung lại hoảng sợ trong một thời gian dài.

Người ta tuyên truyền rằng do Vương thái giám đi điều tra quỷ ở Kiến Chương Cung nên mới một đi không trở lại, bởi vì chuyện Kiến Chương Cung có quỷ ai cũng biết, Vương thái giám biến mất càng khiến người ta không dám đi kiểm chứng.

Nhưng không biết từ khi nào, chuyện Kiến Chương Cung có quỷ được tuyên truyền đến ồn ào huyên náo, nhưng chuyện liên quan tới quỷ lại dần dần biến mất.

Mọi người lại nói vô cùng hăng say, dường như tận mặt thấy, nhưng sau khi phát hiện chuyện này chỉ là lời đồn, quỷ không hề tồn tại, cả nhóm tiểu thái giám không nhắc tới chuyện quỷ nữa, đều kín như bưng. Cũng không nói tới chuyện này nữa, và tất nhiên khi im lặng như vậy, chuyện này không được truyền tới thiên điện.

Cấm quân đương nhiên không rảnh rỗi đi chú ý tới nhóm tiểu thái giám, bọn họ còn khịt mũi coi thường, không để bọn thái giám nhát như chuột này để trong lòng.

Nên chuyện quỷ này cũng vô hình biến mất, mà nhóm tiểu thái giám vẫn sợ không dám đi ngang qua, nên Kiến Chương Cung trong yên bình hơn không ít.

Trước đó thái y được Đoan Vương mời đến có khai mấy đơn thuốc trị thương hàn cho thiếu niên, Khương Tiểu Viên đều đặn mỗi ngày hai bữa sắp thuốc cho thiếu niên uống, dần dần thiếu niên không ho khăn nữa, có thể thấy được thái y có năng lực.

Nhưng Khương Tiểu Viên vẫn còn chút buồn bực, rõ ràng thiếu niên đều đặn uống thuốc, còn uống rất nhiều, sao giá trị khỏe mạnh mãi không qua 6.

Chuyện Trần Thu bị thương được hắn giấu rất kỹ, nên Khương Tiểu Viên không nhận ra được, vì thế mãi không tìm ra lý do để hoài nghi hắn, đành phải từ bỏ vấn đề này, tiếp tục mỗi ngày nấu thuốc cho hắn.

Tuy vậy Khương Tiểu Viên vẫn tiếp tục buồn bực, canh cánh việc trước đó thiếu niên nói trúng độc ở trong lòng.

Nên đã quấn lấy thiếu niên hỏi đông hỏi tây, muốn hỏi cho ra nhẽ chuyện trúng độc.

Người bỏ độc thiếu niên chính là Quách thái y, nhưng ở đằng sau lại là Dung phi sai khiến, hắn chỉ biết đó là độc ở ngoại vực tên là Hồng Cưu.

Người bị trúng độc sẽ bị ảnh hưởng tâm trí, ngày ngày bị đau đầu, đầu đau như muốn nứt ra, tính tình thay đổi lớn, về sau khi không được cung thuốc đầy đủ, sẽ biến một người bình thường thành một kẻ điên.

Thiếu niên không có cách tra rốt cuộc độc dược kia như thế nào, cũng không có cách tự mình đi tìm phương thức giải độc, nhưng có thể nhờ Ngũ Hoàng tử là thí dược.

Hắn bí quá hóa liều như vậy, bởi bây giờ độc dược ảnh hưởng tới hắn ngày càng lớn, hắn không còn nhiều thời gian.

Đôkc dược đó ảnh hưởng tới tinh thần vô cùng lớn, nhưng tính cách của thiếu niên vô cùng cẩn thận, ăn vào khá ít, nên hiện tại vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh.

Nhưng ngày nào đầu cũng đau như muốn nổ tung, ngày ngày ác mộng quấn lấy, theo ngày phát bệnh qua đi, bệnh đau đầu của thiếu niên cũng ngày càng mạnh hơn, tới hiện tại, mỗi đêm thiếu niên dường như không ngủ được, nhưng may thay mỗi đêm trước khi đi ngủ được nghe nàng nói chuyện, thiếu niên mới có thể dễ chịu hơn,

Còn thời gian khác, thiếu niên không thể không cắn răng, mới có thể nhịn lại cảm xúc thô bạo trong mình.

Độc này khá phức tạp, mà tình huống thì ngày càng không được.

Khương Tiểu Viên đều nhìn thấy những việc này, khiến nàng càng sốt ruột.

Thiếu niên lại không nói với Khương Tiểu Viên tình huống cụ thể khi độc dược phát tác như thế nào, mà trong nguyên tác không nói rõ về độc Hồng Cưu.

Khương Tiểu Viên muốn biết chỉ có biết từ trong miệng thiếu niên giờ phát tác của độc dược.

Ngũ hoàng tử cũng giống như vậy, tính tình ngày thường đã bị ảnh hưởng, sau khi phát độc đầu cũng đau như muốn nổ tung, một khi hắn không khống chế cảm xúc của bản thân, sẽ lại đại khai sát giới. Nên mấy ngày nay, Dung An Cung đều có thi thể bị nâng ra ngoài.