Chương 2: Thiếu niên

Một ngày sau, Khương Tiểu Viên bị lừa dối đặt mông ngồi ở trong không gian xanh biếc của ngọc bội , chảy xuống từng giọt nước mắt hối hận.

Ở trước mặt nàng là một một hàng chữ —— hệ thống cứu vớt bạo quân.

Theo lý thuyết tên hệ thống này còn mang ý nghĩa là cứu vớt, cho đến khi Khương Tiểu Viên thấy được đề phụ: 《 luận cách dưỡng thành một minh quân 》.

Khương Tiểu Viên:......

Đem kẻ trong nguyên tác gϊếŧ người không chớp mắt, thích nhất đem thi thể treo ở cửa thành một tháng hong gió, có thú vui là xiên đầu người thành kẹo hồ, đào tim đào mắt đều không nháy mắt, bồi dưỡng thành ngũ giảng tứ mỹ(*) một thế hệ minh quân?

(*): ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.

Khương Tiểu Viên: Mất đi du͙ƈ vọиɠ thế tục.jpg

Trong lúc nàng hốt hoảng, ngoài không gian ngọc bội đột nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào.

Lãnh đạo nói vì tiếp xúc gần gũi bạo quân, liền đem Khương Tiểu Viên và hệ thống cùng nhau nhét vào ngọc bội của bạo quân tương lai, để tuỳ thời trợ giúp.

Lúc này nửa trong suốt tường ngọc biến thành hơi mỏng một mảnh, lộ ra bên ngoài ảm đạm đêm đông.

Đêm khuya ở Biện Kinh, tuyết vừa rơi, không khí lạnh buốt, gió lạnh vù vù thổi qua, làm gãy mấy cành cây khô héo.

Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh giá, trên hồ Thái Bình đã hình thành một lớp băng mỏng, nửa người thiếu niên nằm trên bờ, máu nhuộm đỏ nửa ống tay áo, nơi băng giá này đã kết thành những phiến băng màu đỏ như máu.

Đau đớn kịch liệt khiến cho cái trán tái nhợt của hắn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, thiếu niên khó nhọc nhắm mắt lại, tựa hồ muốn giảm bớt choáng váng do mất máu, nhưng hồi lâu vẫn không mở mắt ra.

Hai chân hắn nửa năm trước bị ngã ngựa mà phế đi, giữa trời đông như vậy, hắn đã dùng hết toàn lực kéo đôi chân gãy bơi vào bờ ao Thái Bình, rõ ràng biết đi vài bước nữa tiến đến lùm cây, thể ẩn thân nhưng do thời gian dài ngâm trong nước đá đã sớm làm thân thể hắn mất đi sức lực.

Mang theo vụn băng từ hồ nước lan tràn đến phần eo,nhiệt độ thấp khiến sinh cơ của hắn không ngừng tiêu hao.

Hắn biết rõ, nếu tiếp tục không được cứu trị, có thể bị chết cóng trước khi mất quá nhiều máu và chết.

Trong lúc ý thức mơ hồ, cách đó không xa truyền đến động tĩnh, có người thô bạo túm hắn lên.

Người tới chính là bọn thái giám tìm hắn tìm hơn nửa đêm.

Lưu Kỳ - Lưu công công là người dẫn đầu đàn tiểu thái giám này. Nhưng khi hắn thấy phế thái tử xuất hiện ở bên hồ, không những không vui vẻ, ngược lại thô bạo mà đem người túm lên, lại nhấc chân đạp hai cái rồi kéo thiếu niên như là kéo một xác một con chó đi đến bên ngoài hồ.

Hắn hùng hùng hổ hổ nói, "Thế nhưng trốn được thời gian dài như vậy, làm hại chúng ta lãng phí nhiều thời gian như vậy!"

Hôm nay phế thái tử đi Thái Y Viện, ai biết đi hết buổi chiều lại không trở về.

Vừa lúc hôm nay Lưu Kỳ bị Dung phi nương nương hỏi, đi một hồi liền phát hiện không thấy phế thái tử ...... Tuy rằng không ai để ý phế thái tử sống chết, nhưng cũng là người được bệ hạ hạ lệnh trong giữ nghiêm ngặt.

Nếu không phải lúc ấy Lưu Kỳ lừa gạt Dung phi nương nương đi nơi khác thì đầu tất cả bọn họ đã đầu lìa khỏi xác.

Nghĩ đến khi nhìn đến phế thái tử biến mất, hắn sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, Lưu Kỳ một bên hùng hùng hổ hổ, nhấc chân liền đá vào hai chân phế thái tử đang hôn mê, còn ác ý nghiền nghiền.

Tểu thái giám khác đều nhịn không được phát ra kinh hô.

Lại nghe đến Lưu Kỳ kia vạn phần khinh thường mà cười nhạo một tiếng, ý bảo bọn họ mang người đi.

Nếu là ở ngày thường hắn nhiều nhất cũng chỉ dám bất kính một ít, cũng không dám đối hoàng tử động thủ, nhưng lúc này người không phải hôn mê sao?

"Dám trộm chạy ra, hơn nửa đêm còn tới hồ này, không chừng lại làm cái gì mờ ám không cho ai biết, uổng công bệ hạ đối hắn hạ lưu tình......"

"Nhanh nhanh đem người đi, quý nhân nếu là hỏi tới phát hiện không thấy hắn lâu như vậy mỗi người chúng ta đề gặp hoạ!"

......