Trên nóc thiên điện không còn nước, ửa sổ lọt gió đã được sửa chữa tạm thời, tuy bên ngoài gió lạnh thấu xương nhưng bên trong lại rất ấm áp.
Thoạt nhìn nàng không giống như tiểu yêu tinh trong truyền thuyết, mà tiểu động vật giúp hắn cũng rất quẫn bách, phảng phất như phải vất vả hết sức chín trâu hai hổ mới có thể giúp được…… Chỉ sợ để căn phòng rách nát này không lọt gió trong cái thời tiết như thế này, tiểu yêu tinh cũng rất khó khăn.
Đã rất lâu rồi thiếu niên không được ai đối xử tốt thật lòng, thiếu niên rũ con ngươi xuống.
Khi tiểu yêu tinh trốn đi không phát ra chút âm thanh nào, nhưng mà hắn chắc chắn rằng đối phương vẫn còn ở đây.
Hắn không thể không thừa nhận, bản thân rất tham luyến cảm giác này.
Như một con rắn độc ở cống ngầm, nó ngẫu nhiên cũng sẽ quyến luyến phản xạ tới ánh mặt trời ấm áp, tuy rằng nó hiểu rõ ràng đó chỉ là hư ảo mà thôi.
Hắn nghĩ, tuy không biết vì sao nàng lại đi theo hắn, lại vì sao giúp hắn, nhưng nếu khi nàng xác định hắn không có khả năng xoay người, chỉ cần là người biết suy nghĩ sẽ biết được tình huống hiện tại của hắn, đại khái sẽ nhanh chóng thoát khỏi nơi này; lại có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn nàng sẽ có chọn lựa tốt hơn, rồi lựa chọn phản bội.
Người là như thế, quỷ thần cũng chẳng phải là vậy sao?
Nhưng hắn vào giờ phút này không thể không thừa nhận, trong lòng hắn giống như là bị con kiến nhẹ nhàng cắn một ngụm. Chính là loại cảm giác tê ngứa không đau, nhưng rất nhanh lại bị cảm giác thất vọng thay thế, ánh mắt của thiếu niên tối xầm xuống.
Hắn sẽ cho nàng tìm lý do thật tốt, lại rất có hứng thú tính toán: Nếu nàng rời đi, hắn sẽ gϊếŧ nàng.
Chờ cho đến khi giọng ho của thiếu niên không còn vang lên liên tục nữa, thiên điện khôi phục yên tĩnh, bên cạnh chén trà ở trên bàn, đột nhiên có hai cái chân nhỏ vươn ra, màu giống với chén trà, nhẹ nhàng kéo chén trà di chuyển.
Sau khi xác định thiếu niên không còn động tĩnh gì, nàng mới ngoi lên khỏi chén trà, lộ ra một đôi mắt tròn xoe.
Sau khi phát hiện nguy cơ đã được giải trừ, nàng lau mồ hôi trên trán đi, chạy nhanh bò vào ngọc bội.
Còn may là người khá nhỏ, bằng không đã bị phát hiện.
Liền tính Khương Tiểu Viên tương đối ngu ngốc, trong khoảng thời gian này cũng nàng cũng làm đủ các trò thăm dò tính cách của thiếu niên, tiểu đáng thương không hề vô hại như vẻ bề ngoài, dù sao cũng là bạo quân tương lai, là một tiểu đáng thương mang trong mình tính cách tàn nhẫn.
Nàng hiện tại căn bản không có năng lực tự vệ, cũng chưa thành lập đucợ mối quan hệ cách mạnh hữ nghị với đối phương, nếu tiểu đáng thương có tính cảnh giác quá mức, cho rằng nàng là người xấu thì chuyện này coi như bỏ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, là một nhiệm vụ giả mang trong mình trọng trách quan trọng hướng bạo quân tới cái nhìn chân thiện mỹ, nàng hiện tại lấy hình dáng tí hon này có thích hợp à!
Viên Viên nhìn vào đôi mắt long lanh to tròn được phản chiếu lên thành ngọc bội, cả khuôn mặt tròn trĩnh, trên đầu còn búi hai bím tóc tròn nhỏ, bởi vì lúc trước có khóc, khuôn mặt còn chút ứng hồng nhìn sơ qua như quả táo.
Nàng thở ngắn than dài, nhìn cả người bánh bao nhỏ như mất đi sinh khí, mềm oặt dựa vào thành ngọc bội mà thở dài.
Nói là Tiểu Viên tử (*), đâu có oan uổng với nàng chứ.
(*) Bánh bao nhỏMặt bánh bao, má bánh bao, trên đầu còn búi hai búi tóc tròn trịa, đôi mắt đang ủ rũ cũng tròn xoe, cả nhìn thế nào cũng thấy giống bánh bao thành tinh, sao có liên hệ với ngọc bôi được chứ.
Nàng rốt cuộc đâu có giống một đạo sư thần lực cao cường có thể giúp thiếu niên cải tà quy chính chứ, Khương Tiểu Viên còn nghĩ linh tinh, một hai phải che lại lương tâm gạt người, nàng cũng không có điều kiện đó.
Nhưng có tình nhiệm vụ còn đang ở trên đầu, Khương Tiểu Viên tổng kết tình huống trước mắt một chút, vì tình huống hiện tại của bản thân tìm ra giải pháp tốt nhất —— nàng tạm thời tránh ở trong ngọc bội bên không ra, làm thiếu niên dần dần tín nhiệm nàng, còn có thể không lộ mặt, xây dựng khí thế của một đạo nhân thần bí.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chủ khác ngã xuống: Nam chủ - anh hùng cứu mỹ nhân
Viên Viên ngã xuống: Nam chủ - biển rộng tìm kim.