Chương 7: Hồi thứ bảy: Huyết Nê Thi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoạn yêu bài bát quái lục hào,

Huyết lô điểm thái cực lưỡng nghi.

Sở Hành Vân đẩy cổng chính Lý gia ra, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, làm y buồn nôn.

Trên bậc cửa, một người hầu trẻ tuổi đầu nện lên vại nước, cả cái đầu vỡ toang.

Khẽ ngước đầu, một người đàn ông trung niên chết ngửa mặt trên bậc thang, trán bị vũ khí nặng đánh cho lõm cả vào, con ngươi lồi ra ngoài, lăn xuống trán (*).

(*) tức là nằm đầu ngả ra sau trán thấp hơn mắt đó, không biết miêu tả thế nào

Xoay người lại là một bộ thi thể đàn ông tráng niên, bụng bị rạch toang hoác, nằm dưới đất…

Khắp nơi là xương xẩu chân đứt tay lìa, trông thấy mà hãi hùng.

Mãi một lúc lâu, Sở Hành Vân vẫn cứ yên lặng đứng đó như vậy, một vụ án diệt môn, trăm sợi hồn oan ức. Nợ máu sâu mấy phần? Hằng bao tấm áo tang.

Nhưng thất vọng hoài cảm cũng chẳng thể cải tử hồi sinh, hung phạm sa lưới mới có thể an ủi được vong linh. Sở Hành Vân đi chầm chậm giữa bãi đất trống, như thể đang đo đạc gì đó. Trên bãi đất trống có tổng cộng tám bộ thi thể, nhìn dáng dấp đều là một vài người hầu ở Lý phủ, chết ở mỗi góc sân, tử trạng bi thảm.

“Có phát hiện gì không?” Tống Trường Phong tiến tới hỏi.

“Ngươi có cảm thấy không, ngay từ khi bước vào nơi này đã có cảm giác như thể từng bắt gặp ở đâu đó?” Sở Hành Vân hạ giọng trả lời.

“Ý ngươi là…”

Hành Vân không đợi hắn nói, đột nhiên đã nghĩ thông được, tranh nói trước: “Tống Trường Phong, đêm qua là mười sáu tháng ba đúng không?”

“Đúng, có điều ngày tháng này có gì… mười sáu tháng ba!”

Tống Trường Phong cũng đã phản ứng lại, bảy năm trước, đêm mười sáu tháng ba, vụ án Hầu môn Mục gia diệt tộc.

Vụ án đó hết sức thê thảm, Hầu phủ từ trên xuống dưới tổng cộng hơn hai trăm người đều chết oan chết uổng.

Tống Trường Phong và Sở Hành Vân khắc sâu ấn tượng với ngày này là bởi vì bọn họ chính là người phát hiện ra thảm án năm đó.

Ngày này bảy năm trước, Tống gia tìm Hầu gia có việc, cho nên sáng sớm Tống Trường Phong đã kéo Sở Hành Vân cùng mình tới đứng trước cửa Hầu phủ, gõ cổng mãi không có ai trả lời, vì vậy liền mạo muội đẩy cửa vào, chỉ thấy khắp nơi là chân tay cụt què, địa ngục giữa trần gian…

Lặng im một lúc lâu, Tống Trường Phong chậm rãi mở miệng: “Ngươi cảm thấy sẽ là cùng một kẻ gây ra sao?”

Sở Hành Vân đứng lặng một lúc, rồi gật đầu.

Tống Trường Phong thoáng cau mày: “Liệu có thể nào là có người muốn ngụy trang thành có liên quan tới vụ án Hầu môn năm đó rồi cố ý chọn ngày tháng giống nhau không?”

“Không có khả năng lắm, vụ án Hầu môn đã trôi qua được bảy năm, hơn nữa, vị trí của tất cả thi thể ở nơi này đều giống y như đúc bảy năm trước.”

Án diệt môn liên hoàn sau bảy năm…

“Chuyện này… sao có thể?”

Tống Trường Phong lập tức leo lên trên cao, nhìn một vòng sân trước, bộ thi thể bị rạch toác bụng trước trở nên càng khốc liệt, thế nhưng Tống Trường Phong càng xem càng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, bỗng nhiên, ký ức từ bảy năm trước chợt hiện lên trong đầu…

Hắn bỗng nhiên nói: “Không đúng, thi thể đang chết ở cổng hiện giờ nằm ngang, mà bộ thi thể chết ở cổng Hầu phủ năm đó là nằm dọc!”

“Không, nếu như coi mỗi bộ thi thể thành một điểm…” Sở Hành Vân vừa nói, vừa đi xuống bậc thang, “Như vậy thì tám bộ thi thể vừa khéo sẽ nằm đúng ở tám phương vị Đông, Nam, Tây, Bắc, Đông Bắc, Tây Bắc, Đông Nam, Tây Nam. Hơn nữa ngươi xem, bộ thi thể ở cổng cùng với bộ thi thể chết ở góc Tây Bắc đều là tráng hán, thậm chí quần áo còn không khác mấy, rất có thể là hai người gác đêm.”

Sở Hành Vân đi tới góc Tây Bắc, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể: “Dựa vào vết máu để lại trên đất khi tha thi thể, hung thủ hẳn đã cắt yết hầu gϊếŧ chết bọn họ ở cùng một chỗ trước, sau đó mới chuyển thi thể này tới góc Tây Bắc. Nhưng mấu chốt nhất chính là, hầu hết thi thể trong sân đều có vết thương chết người nằm bên tay phải.”

“Hung thủ thuận tay trái?”

“Rất có thể là thế, ít nhất lúc gϊếŧ người hắn sẽ dùng tay trái cầm đao.”

Tống Trường Phong trầm ngâm một lúc lâu, rồi hỏi: “Điểm này cũng giống như bảy năm trước sao?”

Sở Hành Vân gật đầu: “Năm đó, tại sân trước Hầu phủ, thi thể góc Đông Nam và góc Tây Bắc, theo thứ tự là l*иg ngực phải và bụng phải bị đâm xuyên, vết thương trên những thi thể khác hầu như cũng đều nằm bên phải, nếu như là hung thủ thuận tay phải, theo lẽ thường, vết thương hầu như sẽ nằm bên trái.”

Tống Trường Phong cố gắng nhớ lại những chi tiết lúc đó, mà ký ức đã trở nên mơ hồ từ lâu, năm đó bước vào Hầu phủ, thấy một bộ thi thể vỡ đầu chảy máu ngay cửa, hắn vừa thấy đã nôn thốc ra, tiếp đó liền bất tỉnh nhân sự. Trầm tư trong chốc lát xong, Tống Trường Phong cuối cùng cũng từ bỏ tìm kiếm manh mối từ trong trí nhớ mình, chỉ nói:

“Hành Vân, ta thực sự bội phục lòng dũng cảm của ngươi, đang ở tình huống đó mà vẫn còn nhớ được nhiều chi tiết nhỏ như vậy!”

Sở Hành Vân mỉm cười, không trả lời, năm ấy Tống Trường Phong mười tám, mình chẳng qua cũng chỉ mười sáu, nhìn thấy thi thể đẫm máu thê thảm sao có thể không buồn nôn, chỉ là dù sao cũng không lớn lên trong danh môn quý phủ như Tống Trường Phong, năm tám tuổi trải qua nạn đói lớn, cũng còn từng cùng gia đình thúc thúc mình ăn vụng thịt người chết.

Nếu như có lựa chọn, y tình nguyện không có loại dũng cảm này. Mà khổ cực rèn người, lúc đó y phải đỡ Tống Trường Phong xuyên qua sân trước, muốn đi vào trong tìm thử xem còn có người sống sót hay không, nhưng mà vừa bước vào sảnh chính, nhìn thấy cả sảnh đầy thi thể lại không bước nổi nữa.

Sau khi trở về Tống phủ, Sở Hành Vân còn lén lút viết xuống tất cả những chi tiết nhỏ mình có khả năng nhớ kỹ, nghĩ rằng nếu như quan phủ tra án dò hỏi thì có thể sẽ dùng tới, mà không tài nào ngờ được rằng, Hầu gia bởi vì năm đó hoàng quyền thay đổi đứng nhầm đội, vụ án diệt môn hơn hai trăm mạng người này cuối cùng đã để vậy không phá, sống chết mặc bay.

Chờ đã!

Khung cảnh bảy năm trước không ngừng hiện lên, Sở Hành Vân đột nhiên nhận ra được gì đó, y sải chân bước thật nhanh về hướng cổng chính, bộ thi thể thê thảm nội tạng chảy đầy đất đập vào mắt, người này cùng với người nằm ở góc Tây Bắc đều là người gác đêm, trên cổ đều có một vết dao cắt qua yết hầu, mà một vấn đề rõ ràng hơn đã đập vào đâu Sở Hành Vân:

Nếu như người này đã bị cắt yết hầu gϊếŧ chết, như vậy thì tại sao lại phải rạch toang bụng hắn làm gì?

“Sao vậy?” Tống Trường Phong thấy Sở Hành Vân khác thường, liền vội vàng đi tới.

“Rất kỳ quái, đêm khuya diệt môn, làm việc cực kỳ gọn gàng, bất kể là vụ án bảy năm trước hay là hiện tại, mặc dù tử trạng của thi thể đều rất thảm, nhưng cũng đều là một đòn mất mạng, chỉ có đúng một người này lại bỗng nhiên bị gϊếŧ hai lần, điều này không giống với tác phong của hung thủ.”

“Vậy… ngươi cảm thấy hung thủ sẽ là người như thế nào?”

Sở Hành Vân thoáng suy tư, phỏng đoán: “Kiêu ngạo mà cũng cẩn thận, cố chấp mà lại đáng sợ.”

“Nói thử lý do xem?”

“Bảy năm trước dám diệt Hầu môn, bây giờ lại dám xuống tay với mệnh quan triều đình, đó là to gan; trong một đêm đã diệt khẩu cả phủ chừng trăm người không bỏ sót một ai, không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào về mình, đây là cẩn thận; gϊếŧ người xong không lập tức bỏ trốn, trái lại còn ung dung thong thả sắp xếp thi thể ra, đây là cố chấp. Mà bảy năm qua đi hắn mới làm ra vụ án Lý gia này, chứng tỏ rằng hắn chưa bao giờ quên một mục đích nào đó, cho dù có phải chờ thời gian bao lâu, ăn bao nhiêu đắng, hắn đều thề sẽ không từ bỏ, đây mới là điểm đáng sợ, một con ma gϊếŧ người như vậy sao có thể bỗng dưng nhiều chuyện, gϊếŧ một người gác đêm bình thường tới hai lần?”

Tống Trường Phong ngồi xổm người xuống, cẩn thận tra xét thi thể này, ruột vàng chảy giữa đất, vỡ nát khó tả, muốn đâm người thành được như vậy cần ít nhất mười nhát, nếu như không có lý do nào đó, hung thủ chắc chắn sẽ không lãng phí tốn thời gian vàng bạc vào việc vô nghĩa.

Khó làm rõ được ngay, Tống Trường Phong bảo vị quan binh thân hình vững chãi lại đây, ghi chép tỉ mỉ về bộ thi thể này, đồng thời đứng dậy, nhìn Sở Hành Vân đang đi từng bước vào sảnh chính thì xoay người đuổi theo, hỏi: “Hành Vân, ngươi có ấn tượng gì về thi thể trong thính đường bảy năm trước nữa không?”

“Ấn tượng còn sâu hơn cả tám bộ thi thể ở sân trước, lúc đó ta chỉ đi tới đó đã không đi nữa, mà kéo ngươi chạy trốn, nếu như ta không đoán sai, dựa theo phong cách của hung thủ, lần này trong sảnh chính cũng sẽ phải bày biện giống như bảy năm trước, cũng có sáu bộ thi thể, xếp thành một hàng dọc, năm bộ thi thể phía trước bị chém ngang lưng.”

Tống Trường Phong nghe vậy thì lập tức dừng bước lại, tiếp đó nói từ sau lưng Sở Hành Vân:

“Không, lần này chỉ có một bộ.”

Sở Hành Vân sững sờ, đẩy cửa đi vào ——

Đập vào mắt chính là sáu bộ thi thể, đều nằm ngang, xếp thành một hàng dọc.

Sở Hành Vân nhìn qua một lúc, sáu người chết đều bị đâm vào tim rồi chết, hung thủ sắp xếp sáu bộ thi thể xong thì chém ngang bộ thi thể thứ hai trong đó.

Lý do? Sở Hành Vân chìm vào suy tư rối ren, không tìm ra được động cơ chính khiến hung thủ làm việc này, không tìm được sợi dây móc nối tất cả những điều này. Y nhanh chóng rời khỏi sảnh chính, vừa đi vào phòng trong, vừa hỏi:

“Thi thể gia chủ Lý gia ở đâu?”

Nhắc tới Lý Ngự sử đại nhân, sắc mặt Tống Trường Phong lập tức xám xịt như tro:

“Thứ đó… chỉ e đã không thể gọi là thi thể nữa.“

Sở Hành Vân bất an kinh hoàng trong lòng.

Khoảnh khắc thực sự đứng bên ngoài cửa phòng trong Lý gia, đẩy cửa đi vào, y mới chính thức hiểu được câu nói này.

Mặt đất trong phòng hết sức sạch sẽ, không có lấy một chút bụi bẩn hay vết máu dư thừa nào, chỉ có một vũng máu thịt như một vũng bùn đỏ lòm cùng với một cái đầu lâu chết không nhắm mắt.

Hiển nhiên, gia chủ Lý gia đã bị chặt đầu, những bộ phận còn lại bị băm nát thành một vũng máu thịt, xếp gọn ghẽ dưới đất thành một hình Thái Cực (*).

(*) hình Thái Cực:Hành Vân Lưu Thủy - Chương 7: Hồi thứ bảy: Huyết Nê ThiSở Hành Vân đi xung quanh một vòng, máu thịt đại diện bộ phận màu đen trong thái cực, chính giữa còn có một khoảng trắng hình tròn, đầu lâu thì đại diện mắt đen bên trong thái cực, hung thủ làm rất cẩn thận, tô mép chỉnh tề, viền tròn trôi chảy.

Y ngồi xổm xuống quan sát, máu đã không còn nhiều nữa, phần lớn là thịt, mà trong thịt lại không có xương. Hung thủ hẳn đã chặt đầu gia chủ Lý gia ở nơi nào đó trước, sau đó lấy máu róc xương rồi mới mang về nơi này, tạo nên hình vẽ này, bằng không máu me chảy khắp nơi, xương cốt lộ ra bên ngoài đống thịt băm sẽ phá hỏng “kiệt tác” của hung thủ.

Sở Hành Vân đột nhiên nhớ đến một từ, Bào Đinh mổ bò (*), hung thủ này giống như đầu bếp trong điển cố, lưỡi dao mỏng men theo tầng da, lột da mổ bụng, rút gân chặt cốt, máu thịt rớt xuống chất thành đống, chặt nát gϊếŧ sạch, nhấc dao bốn bề, dựa vào đó thoả thuê mãn nguyện.

(*) Bào Đinh mổ bò: điển cố về đầu bếp Đinh mổ bò thay Lương Huệ Vương, người khác dùng con mắt để nhìn, đầu bếp Đinh lại dùng tinh thần để cảm nhận, dùng một con dao mười chín năm, kỹ thuật cao minh, mỗi một lần mổ xong đều thấy mỹ mãn.

Nguyên nhân gì đã khiến hung thủ phát điên như vậy? Đặt tám bộ thi thể ở tám phương vị trong sân trước, rồi lại bày sáu bộ thi thể thành một hàng dọc, chỉ chém đứt thắt lưng thi thể thứ hai, băm vụn thi thể thành hình vẽ Thái Cực…

Tám bộ, sáu bộ, Thái Cực…

Thái Cực bát quái lục hào (*)!

(*) Thái Cực bát quái đồ:Hành Vân Lưu Thủy - Chương 7: Hồi thứ bảy: Huyết Nê ThiSở Hành Vân chấn động mạnh trong lòng, lập tức nắm chặt lấy đầu mối dây thừng. Hình vẽ Thái Cực ở đây là một ám chỉ, tám bộ thi thể ngoài sân trước thì lại tượng trưng cho tám phương vị, lần lượt là Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoái, mà bất kể là bảy năm trước hay là hiện tại, thứ mà hung thủ thực sự muốn truyền đạt cũng đều là quái tượng lục hào do sáu bộ thi thể trong sảnh chính tạo thành!

Y nhanh chóng chạy tới sảnh chỉnh, tỉ mỉ kiểm tra sáu bộ thi thể, Tống Trường Phong chạy từ phòng trong ra, sáu bộ thi thể nằm giữa hai người, bốn mắt nhìn nhau, Tống Trường Phong thấy Sở Hành Vân hơi nhếch khóe môi lên, liền cười nói:

“Ngươi nghĩ rõ hết rồi sao?”

“Ta chỉ mới hiểu sơ sơ, vẫn còn cách phá án rất xa. Đầu tiên, tám bộ thi thể đại diện cho bát quái, thịt băm và đầu lâu đại diện cho Thái Cực, bát quái Thái Cực ám chỉ sáu bộ thi thể trong sảnh chính là lục hào quái tượng, hung thủ mượn thi thể để xếp quẻ, truyền tin tức.”

Sở Hành Vân lại nói: “Bát quái dùng vạch liền để biểu thị dương hào, vạch đứt đoạn để biểu thị âm hào. Sáu hào tạo thành một quái tượng, trong Kinh Dịch có sáu mươi tư quẻ, quái tượng khác nhau tương ứng ngụ ý khác nhau.”

Sáu bộ thi thể nằm dưới đất, bộ thứ nhất chết toàn thây, tức là dương hào “—”, bộ thứ hai bị chém ngang lưng, tức âm hào “- -“, bốn bộ còn lại đều là toàn thây, cũng chính là bốn dương hào “—”. Sáu hào từ trên xuống dưới, dựng thẳng thành một quái tượng.

Sở Hành Vân lấy tay miêu tả hình vẽ, rồi nói: “Đây là quẻ thứ mười bốn trong số sáu mươi tư quẻ trong kinh dịch, hỏa thiên đại hữu. Quẻ này, hạ quẻ là Càn – tức trời, thượng quẻ là Ly – tức lửa, lửa ở trên trời, chiếu rọi vạn vật, quân tử trừng trị cái ác đề cao cái thiện, thuận lòng trời, sẽ có thành tựu lớn.“

Tống Trường Phong: “Ý của ngươi là… hung thủ dùng quái tượng để nói với người đến sau rằng, trước đây Lý gia đã từng làm chuyện xấu, hắn diệt môn là trừng trị ác đề cao thiện?”

Sở Hành Vân gật đầu: “Còn bảy năm trước, án diệt môn của Hầu gia Mục gia, năm bộ thi thể đầu tiên trong trong sảnh chính đều là thi thể chém ngang người, bộ cuối cùng là toàn thây, hắn sắp xếp quẻ thứ hai mươi tư, địa lôi phục.”

Y vừa nói, vừa dùng ngón tay trỏ vẽ ra hình ảnh quái tượng: “Quẻ này, nội quẻ là Chấn – tức sấm, ngoại quẻ là Khôn – tức đất, ý là sấm động từ trong lòng đất, dẫn xuân về với đại địa, khởi nguồn cho vạn vật, khai vận có thể hanh thông, song lại kỵ nóng lòng cầu thành.”

Tống Trường Phong nói: “Cho nên, có khả năng ngay từ ban đầu hung thủ đã có kế hoạch diệt môn liên hoàn, cho nên vào vụ án Hầu môn mới sắp xếp ra quẻ “địa lôi phục”, ám chỉ đó chính là bắt đầu của tất cả, mà hắn đã im ắng bảy năm, vừa khéo đối ứng với không thể nóng lòng cầu thành?”

“Không sai, thú vị nhất chính là hắn còn xếp quẻ cho quỷ xem.”

“… Người chết?”

“Đúng. Ngươi xem, bất kể là “hỏa thiên đại hữu” hiện tại hay là “địa lôi phục” của bảy năm trước, đều phải xem từ vị trí ta đang đứng. Ta đi từ ngoài cửa vào, còn ngươi lại đi từ giữa phòng ra, vừa khéo đứng đối diện ta, quẻ nhìn thấy đều sẽ ngược lại. Ngẫm lại xem, ở tình huống không có người ngoài tiến vào, có thể đi từ giữa phòng ra sẽ là ai?”

Tống Trường Phong: “Quỷ hồn của người chết?”

Sở Hành Vân gật nhẹ đầu: “Quái tượng trong vụ diệt môn của Hầu gia bảy năm trước, nhìn từ vị trí của ta, năm bộ đầu tiên chém ngang, bộ thứ sáu toàn thây, đây là quẻ thứ hai mươi tư địa lôi phục, mà nhìn từ hướng của ngươi, thì lại biến thành bộ thứ nhất toàn thây, năm bộ còn lại chém ngang, như vậy thì sẽ thành quẻ thứ hai mươi ba, sơn địa bác: núi cao nghiêng đổ, mưa gió bào mòn, mọi việc đều bất lợi, khốn đốn cô độc suy vong, đây là dành cho Hầu gia.

Mà hiện tại, ở Lý gia, bộ thứ hai chém ngang, còn lại toàn thây, hung thủ xếp quẻ thứ mười bốn, hỏa thiên đại hữu, nhìn từ chỗ của người sẽ ngược lại, thành bộ thứ năm chém ngang, biến thành quẻ thứ mười ba, thiên hỏa đồng nhân…”

“Chờ đã, quẻ thiên hỏa đồng nhân…” Tống Trường Phong nói, “Ta nhớ là tượng trưng cho kết giao tình thâm, đồng tâm đồng lòng, cùng người hợp tác, trôi chảy thuận lợi, chẳng lẽ… là ám chỉ hung thủ không chỉ có một người?”

Sở Hành Vân: “Hiện giờ vẫn chưa thể kết luận hung thủ có đồng lõa hay không, có lẽ là ám chỉ bên trong Lý gia có nội gián, thế nhưng, trong Kinh Dịch, quẻ thiên hỏa đồng nhân vốn còn có một câu là lợi thiệp đại xuyên.”

“Lợi cho qua sông?”

“Đúng, bản thân hung thủ vốn không hề tin chuyện hồn linh quỷ thần, hắn đang chiêu cáo với mọi vong linh rằng lão tử đi đường sông, có oán, cứ việc làm thủy quỷ đến báo!”