Phá đại kỵ âm dương lưỡng trọng,Cộng hồn thể linh tê nhất độ.Chắc chắn rằng tiền đồng trên người Tạ Lưu Thủy đã bị Quỷ Toán Tử khoắng sạch sành sanh, hiện giờ bụng đói cồn cào, trên người không có đồng nào ngồi ở đầu đường, trong lòng không rõ là cảm xúc ra sao.
Sở Hành Vân không ngờ rằng túi tiền của tên da^ʍ tặc này lại khó xử, nghèo túng như vậy, hôm qua lại vẫn còn nói năng hùng hồn với y rằng “Ta không cần tiền”, thực sự kỳ quái.
Nghĩ tới Bất Lạc Bình Dương hắn võ công cao cường, âm thầm nhận bừa vụ gϊếŧ người cướp của cũng đều có thể kiếm được vạn lượng bạc vào kho, tuy giang hồ đồn đại rằng Bất Lạc Bình Dương chuyên hủy thuần khiết, không dính dáng vào mạng người, mà Sở Hành Vân không ngờ hắn chỉ phá thân, đến con đường phát tài cũng không có, nghèo kiết xác đến mức này, chắc cũng xem như thiên đạo rõ ràng, báo ứng xác đáng.
Giờ khắc này, Tạ Lưu Thủy đang ngồi ở đằng đó, dáo dác nhìn những người đã mua xong bánh bao về nhà, kích động rục rịch mà chung quy vẫn không xuống tay đi trộm, chắc trong lòng cũng cảm thấy hạ giá, chỉ tự dưng ngồi xuống đó một lúc rồi lại tiếp tục đứng dậy rời đi.
Hắn đi dạo khắp nơi tản mạn không mục đích, Sở Hành Vân thì bám theo sau càng ngày càng sốt ruột, khe suối Thiên Âm, Băng Điệp Đao, không thể nào truyền tin quan trọng cho Tống Trường Phong, tên Tạ Lưu Thủy này lại cố tình thong dong thảnh thơi như vậy, khiến người ta chỉ hận không thể bóp chết hắn!
Bám theo một đoạn nữa, Sở Hành Vân bắt đầu nhận ra tên này không đúng lắm, mỗi khi thấy một cửa hàng, hắn gần như đều sẽ nói chuyện cùng chủ quán, trên đường đi nhìn thấy người già cũng sẽ dừng lại hỏi vài câu, thoạt nhìn như đang hỏi thăm chuyện gì, y nín thở ngưng thần, cẩn thận lắng nghe, dường như đang hỏi:
“Thành Lâm Thủy này, nơi nào hoa mơ nở đẹp nhất?”
Sở Hành Vân cảm thấy kỳ lạ, Tạ tặc nhân gây chuyện thị phi xong không trốn, còn thảnh thơi đi khắp thành hỏi han hoa mơ. Không lâu sau, Tạ Lưu Thủy liền quẹo vào một chợ hoa.
Lúc này đã là chạng vạng sắp tối, mấy người phụ nữ bán hoa đều đang dồn sức hò hét mong bán được nốt chỗ hoa còn lại, Tạ Lưu Thủy vừa đi vào đã bị mấy tiểu đồng tay xách giỏ hoa vây kín mít, trong giỏ là từng bó thuỵ dương hoa chưa nở.
Hoa này chính là đặc chủng của vùng xung quanh, ban ngày, nụ hoa rũ xuống, màn đêm buông xuống, hoa sẽ nở rộ, mà bên ngoài trắng trong, bên trong lại vàng xuộm, một khi nở ra sẽ như chùm sáng chiếu xuống đất, diễm lệ vô cùng, có thể trợ dương loại âm, hái về luyện hương thậm chí còn có thể khiến cho người tập võ công âm lãnh bị tạm thời phong bế công lực, có thể thấy được chút ít thần hiệu.
Tạ Lưu Thủy vừa thấy hoa này đã cảm thấy cả người khó chịu, vội vã muốn tránh, mấy tiểu đồng kia lại không buông tha, thậm chí còn giơ hoa lên nhét vào l*иg ngực Tạ Lưu Thủy, quấn lấy la hét muốn hắn mua mấy đóa, làm cho hắn khó chịu hắt xì hơi.
Thoát khỏi đám tiểu đồng bán hoa, Tạ Lưu Thủy đến gần một nhà bán hoa mơ dò hỏi. Thời điểm này đã gần hoàng hôn, người đi về rộn rộn ràng ràng, giọng đồng nữ dìu dịu trong trẻo, trăm đóa mơ xuân nở rực rỡ, ngàn cành thụy dương rủ trắng phau.
Sở Hành Vân thấy vậy, không khỏi nảy ra một kế trong lòng, y đi về phía một tiểu đồng bán hoa, nhét ngân lượng vào tay nó, dặn dò vài câu.
Hoa đồng kia rất lanh lợi, lập tức đi về phía Tạ Lưu Thủy…
Đi tới bên cạnh Tạ Lưu Thủy xong cũng không nhìn vào hắn, mà nói với đại nương kia: “Đại cô! Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng chuẩn bị dọn hàng đi thôi?”
“Đồ lười biếng! Giờ mới mấy giờ, không thấy vẫn còn nhiều người như vậy à! Đi đi đi đi! Không bán hết giỏ thuỵ dương của ngươi, đêm nay đừng mở miệng xin cơm ăn!”
Tiểu đồng kia bực bội xoay người lại, sau đó mới như thể nhìn thấy Tạ Lưu Thủy, mở cặp mắt hươu con mong chờ, khẩn cầu: “Công tử, mua bó hoa đi?”
Tạ Lưu Thủy lúc này mua cũng không được đi cũng không xong, đại nương còn tưởng rằng có hi vọng buôn bán, tức thì cả người hăng hái: “Vị gia này, hoa này cũng không đắt, ngươi cũng rủ lòng thương xót Thúy Nhi nhà chúng ta đi! Chỉ cần chờ mặt trời xuống núi, thuỵ hoa sẽ nở! Bày trong nhà tuyệt đối có thể khử ẩm ướt tránh ma quỷ, bảo đảm công tử ngài dương khí xông thẳng lên trời!”
Tạ Lưu Thủy nhìn nụ hoa trắng muốt là cảm thấy thở không thông, hắn quay đầu qua hỏi: “Hoa này là hoa gì? Nhìn khó chịu vậy.”
Đại nương vội vàng nói: “Ai dà! Công tử là người từ nơi khác đến đúng không? Đây chính là trân bảo đứng đầu trong bảy thứ trân bảo của thành Lâm Thủy chúng ta! Ta nói cho công tử hay, thuỵ dương hoa này không phải vật phàm tục đâu!”
Nói xong, bà ta liền nhỏ giọng nói tiếp, “Trong thôn bên cạnh trên núi, mấy người thận hư không cương được, chính là dùng thuỵ hoa này tắm gội, ha ha, sau đó tinh thần như long hổ! Công tử ngươi cầm mấy cành trở về đi! Ngâm nước tắm, tráng dương, sau đó lên thanh lâu! Đảm bảo mấy cô nương như nước kia sẽ dán vào người ngươi gọi đại gia!”
Tạ Lưu Thủy cười khổ. Chỉ vì hắn tìm một khuôn mặt thư sinh xúi quẩy đeo lên, luôn có người động tí là khuyên hắn tráng dương, không biết phải làm sao: “Đại nương, ta chỉ muốn biết trong thành Lâm Thủy này, nơi nào hoa mơ đẹp nhất, xin ngài hãy mở miệng vàng đi!”
Đại nương này vẫn làm mặt không vui, miễn cưỡng đáp: “Nếu như muốn ngắm hoa mơ thì đi đến Hoa Bích Lâu, nhã gian góc trái là tốt nhất, chỉ là chỗ bạc ấy…” Nói xong liền bỡn cợt liếc mắt nhìn Tạ Lưu Thủy, “phải xem ngươi có bỏ ra nổi không!”
“Thưởng hoa mơ như vậy chẳng phải dung tục? Không có biển hoa mơ giữa rừng hoang núi vắng sao? À đúng rồi, hoa mơ các ngươi bán là hái từ chỗ nào?”
“Ngươi được lắm! Vốn tưởng rằng ngươi là du khách, không ngờ là tới dò hỏi tin tức! Hoa mơ của ta tuyệt nhất cả thành Lâm Thủy! Há có thể cho ngươi biết đơn giản như vậy, biến đi, đừng làm phiền việc làm ăn của ta!”
Đại nương mất kiên nhẫn đuổi người, Tạ Lưu Thủy đành phải rời đi, đi được mấy bước, không ngờ Thúy Nhi trước đó lại đứng bên cạnh nhỏ giọng mở miệng nói: “Nếu như là rừng hoa mơ, thì trên núi sau phủ Vương gia vẫn là đẹp nhất.”
Tạ Lưu Thủy nhìn sang dò hỏi, nghe thấy tiểu cô nương nói tiếp: “Lúc ta cùng đại cô lên núi có đứng từ xa liếc mắt một cái, cực kỳ đẹp! Đáng tiếc lại là trọng địa của vương phủ, chúng ta đều không dám đi.”
“Tới đó phải đi như thế nào?”
“Đường gần thì chính là từ con đường trước cổng chính Lý phủ lên núi, nhưng bây giờ Lý phủ lại… Nếu như công tử muốn đi thì chỉ có thể đi vòng vèo, từ chỗ rẽ Thiên Nhai này đi lên, mà chỉ e công tử sẽ không đi được.”
“Vì sao?”
“Ban ngày Tiết vương gia đều phái người trông coi cánh rừng, chỉ đúng ban đêm mới không có người.”
“Vậy thì chi bằng đêm thăm rừng mơ, bên hoa dưới trăng, chẳng phải mỹ mãn?”
“Công tử không biết điều này thôi, nghe đâu rừng hoa mơ này càng đến tối càng đỏ, đến nửa đêm, từng đoá hoa mơ sẽ nhỏ máu, là bởi vì có hạnh hoa yêu quấy phá! Thư sinh nho nhã như công tử không nên đi tới nơi đó!”
Tạ Lưu Thủy bật cười, cả đời lần đầu tiên được khen nho nhã, thực sự thấy lạ lùng không thôi. Hắn cảm tạ Thúy Nhi rồi nhanh chân rời đi.
Sở Hành Vân đi theo phía sau, nhìn Tạ Lưu Thủy bước từng bước tiến vào ngã ba mới cảm giác kế này sắp thành, bèn quay người đi thẳng đến Lý gia.
Lúc này, hoàng hôn chiếu trường nhai yến ảnh, ánh chiều tà ấm đường đá xanh, thiên vân lóng lánh núi lặng ngắt, bên bờ xuân thủy hoa mơ lạnh. Cảnh sông nước Giang Nam nhuộm màu ráng chiều, cực kỳ động lòng người, mà Sở Hành Vân lại không rảnh thưởng thức, y kín đáo đưa mẩu giấy cho thuộc hạ của Tống Trường Phong, bảo hắn đi mật báo.
Sở Hành Vân chạy nhanh cả đường, gió bên tai phần phật, đi dọc theo con đường trước cổng Lý phủ đi lên sẽ có thể hội hợp với ngã ba Thiên Nhai tại gần núi, đi tiếp lên trên núi sẽ chính là một cánh rừng hoa mơ, mà phía trước rừng mơ, bên cạnh con đường mòn lên núi lại là một vùng thuỵ hoa!
Nhìn từ phản ứng của Tạ Lưu Thủy, tên này không biết về thuỵ hoa, có lẽ càng không biết về vùng thuỵ hoa này, Sở Hành Vân thấy hắn sốt ruột tìm hoa mơ, liền dùng hoa đồng dẫn hắn vào bẫy, vừa có thể đưa tin cho Tống Trường Phong, vừa có thể lợi dụng mảnh thuỵ hoa, tóm gọn tên tặc nhân này trong một chiêu!
Quả nhiên, bóng người Tạ Lưu Thủy đã ló ra từ giao lộ, lúc này hoàng hôn mênh mông, bốn bề tối tăm, tới khi Tạ Lưu Thủy đi dọc theo đường mòn vòng vèo qua mấy ngã rẽ, đột nhiên nhận ra có một mảng lớn thuỵ hoa phía trước thì đã quá muộn!
Giữa rừng đêm, thuỵ hoa nở, vạn ngàn tia vàng như ánh sáng chiếu thẳng vào mắt. Hương hoa dâng lên tức khắc đã khiến cho Tạ Lưu Thủy buồn nôn, chợt cảm thấy cả người đều không lấy sức nổi…
Chỉ một thoáng, từ bên trong ruộng thuỵ hoa đã vụt ra một bóng người trắng xóa, phi thân nhào tới, hất Tạ Lưu Thủy ngã xuống đất, tay phải trong nháy mắt đã đè lên cuống họng hắn, tay trái đột nhiên nắm lại dội thẳng xuống mặt, đấm một cú như trời giáng!
Sở Hành Vân đấm một cú hả dạ, đấm cho cả tấm mặt nạ da người của Tạ Lưu Thủy đều lõm xuống, đối phương tiện tay xé bỏ, lộ ra khuôn mặt sẹo, như thể bị người nắm lấy cuống họng cũng chẳng hề hấn gì, hắn vẫn cứ lưu manh cười nói:
“Xem ra ta đây chưa mời được hạnh hoa yêu, lại chọc phải thuỵ hoa tinh tới dụ người trước.”
Sở Hành Vân giờ đã chế ngự trên người Tạ Lưu Thủy, cũng không để ý tới câu nói này nữa, tay phải không hề buông lỏng, tay trái lần mò lên thắt lưng hắn.
Tạ Lưu Thủy cảm nhận được động tác của người bên trên, bèn cười châm chọc: “Làm sao? Đêm qua chúng ta cùng nhau phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, Sở hiệp khách chẳng nhẽ nếm một lần đã nhớ, bây giờ muốn thử hoa lê áp hoa hải đường?”
Sở Hành Vân trở tay rút con dao ngắn bên hông Tạ Lưu Thủy ra, chĩa vào sườn bụng hắn.
Người dưới thân lại không hề sợ hãi: “A, tiểu hoa tinh này là chuẩn bị hút máu người trước, hay hút dương khí trước đây?”
Sở Hành Vân cười lạnh: “Khí thận hư, hút có tác dụng gì.”
Câu này làm mặt Tạ Lưu Thủy cứng đờ lại, song hắn vẫn tiếp tục cười: “Câu này sai rồi, ta thận hư hay không, miệng bên trên của Sở hiệp khách không biết, mà cái miệng nhỏ phía dưới hẳn phải rõ chứ!”
Sở Hành Vân không buồn chớp mắt, giơ tay đâm một nhát đao vào bụng Tạ Lưu Thủy.
Máu ấm nóng thoáng chốc đã lan ra.
Tạ Lưu Thủy cắn răng, bụng phải đau nhức làm cho hắn phải há to miệng thở dốc, thế nhưng càng hít thở, hương thuỵ hoa sẽ càng thổi vào, khiến cho đầu óc hắn đau đớn, âm thầm vận công, đan điền lại không thông, gần như bị tạm phế bỏ võ công.
Hiện tại hắn bị người bên trên áp chế, bụng trúng một đao, đau đầu mất máu, chật vật vô cùng.
Sở Hành Vân thấy người dưới thân không giãy giụa được nữa, mới hơi thả lỏng lực cầm dao, mở miệng ra nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện, đêm hôm trước lúc đi vào Lý phủ, ngươi có phát hiện ra tình huống khác thường nào không?”
Tạ Lưu Thủy nở nụ cười trầm thấp: “Nếu như ta nói không biết thì sao?”
Sở Hành Vân thoáng ngừng rồi lạnh nhạt nói: “Nghe đâu ruột cảm nhận đau đớn từ cắt chém không nhạy, mà lại nhạy cảm với giằng kéo hơn.” Nói rồi tay trái vẫn nắm lấy chuôi đao như trước:
“Cần ta khuấy thử không?”