Chương 2

Bọn họ ăn món Pháp, mọi người ăn thịt bò, Chu Tịch Vũ sau khi ngồi xuống đã gọi một con cá và rượu trắng, khi mọi người cụng ly, cô gái kia nhẹ giọng hỏi Trần Hạc: "Người đẹp kia uống gì vậy?"

Trần Hạc cũng nhẹ giọng nói với cô ta: "Rượu trắng, ăn cá nhất định phải uống rượu trắng."

"Chúng ta chỉ có thể uống rượu vang đỏ khi ăn thịt bò sao?"

"Phải."

Chu Tịch Vũ đặt ly rượu xuống, cảm thấy rượu hôm nay thực sự khó uống.

Lúc họ tán gẫu về công việc, Trần Hạc thỉnh thoảng lại mở miệng, Chu Tịch Vũ phát hiện ra hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều trong mấy năm nay, và tầm nhìn của hắn cũng trở nên xa rộng hơn — trước đây cô cũng từng đưa hắn đến đây hai lần khi bọn họ ăn liên hoan cùng với nhóm người này, hắn rất ít khi lên tiếng.

Một người vừa mới vào nghề làm sao có thể trò chuyện rôm rả với các tiền bối trong ngành được?

Món chính nhanh chóng được dọn lên, cô gái kia vụng về cắt hai miếng, sau đó liếc nhìn Trần Hạc, Trần Hạc rất thông minh, lập tức đặt miếng thịt bò vừa cắt tới trước mặt cô ta.

Chu Tịch Vũ đặt dao nĩa xuống, cảm thấy món cá hôm này cũng không ngon lắm.

Sau bữa tối như thường lệ bọn họ sẽ có tăng hai, Trần Hạc nói muốn đưa cô gái nhỏ kia về nhà, cho nên không tham gia.

Hắn không đi, Chu Tịch Vũ tất nhiên là cũng không có hứng thú, liền trực tiếp trở về nhà.

Chu Tịch Vũ càu nhàu ngồi dậy và hỏi: Tại sao hắn ta lại đi? Cô bạn trả lời: Anh ta không đến gặp chúng tôi. Anh ta có hẹn với bạn của mình, chơi ở bàn cách vách. Cậu có đến không? Quên đi, Chu Tịch Vũ đã gặp cô gái mà hắn dẫn theo vì thế quyết định bỏ cuộc.

Nhưng cô bạn lại nói: Anh ta không dẫn cô gái đó đi cùng. Ơ... Chu Tịch Vũ do dự một lúc, nhưng thôi đi, cô không có hứng thú làm kẻ thứ ba. Cô bạn tiếp tục nhắn: A Khâm vừa đi hỏi, cô gái kia chỉ là đối tượng xem mắt của anh ta, không phải bạn gái thật sự.

Sao không nói sớm, nói sớm thì cô đã không đắp mặt nạ…

Chu Tịch Vũ vội vàng đứng dậy rửa mặt trang điểm, thậm chí còn không lái xe, liền trực tiếp bắt một chiếc taxi đến đó.

Trước khi vào cửa, cô đã gửi một tin nhắn cho cô bạn của mình, cô bạn này rất tốt bụng, đã ngay lập tức bắt Trần Hạc đến chơi ở bàn của bọn họ trước. Đáng tiếc vừa bước vào đã bị một vị khách hàng bắt gặp, Chu Tịch Vũ tất nhiên không thể từ chối, đành phải ngồi xuống uống vài ly mới xã giao. Khi cô có thể đi tìm cô bạn kia thì Trần Hạc đã đi khỏi. Mẹ kiếp, tán trai không được còn phải uống vào một bụng rượu…

Chu Tịch Vũ cảm thấy mình thực sự quá xui xẻo. Cô chỉ ngồi một lúc rồi cũng tạm biệt mà ra về cùng với cô bạn mình, ai ngờ rằng cô lại nhìn thấy Trần Hạc ở bãi đậu xe.

Thật là liễu ám hoa minh lại một thôn - nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm… Đối phương đứng cạnh xe, đang nghe điện thoại, Chu Tịch Vũ vừa nhìn thấy anh ta, lập tức vòng tay ôm cô bạn mình, giả vờ say.

Cô bạn kia đỡ cô tới và chào hỏi Trần Hạc, "Tôi tưởng cậu đã về rồi chứ…"

"Vừa định đi," Trần Hạc nói.

Cô bạn không khách sáo với hắn chút nào, trực tiếp vứt Chu Tịch Vũ ra như vứt một củ khoai tây nóng, nhưng hắn lại không nhặt lên, vì vậy cô bạn đành phải đặt cô dựa vào xe trước, "Vậy thì đưa Vũ Vũ về giúp tôi, tôi trở vào uống rượu tiếp đây..."

Trần Hạc mở miệng định nói gì đó, Chu Tịch Vũ đã đoán trước hắn sẽ từ chối, vì vậy cô bạn kia không để hắn nói, đã tiếp tục, "Vậy tôi vào đây, cậu ta thì làm phiền cậu nhé!", sau đó đi như chạy trốn ra khỏi bãi đậu xe.

Hiện tại chỉ còn lại Chu Tịch Vũ đang giả chết, và Trần Hạc đang cau mày.

Đùa sao, bọn họ không chỉ là chuyên gia trong ngành, mà còn có thâm niên trong việc hỗ trợ nhau, lúc tán trai, sự ăn ý của họ đã vượt xa tất cả các bảng xếp hạng.

Cô bạn kia bỏ chạy quá nhanh, Trần Hạc cũng không có cách nào, chỉ có thể mở cửa chỗ ghế lái phụ, sau đó hất cằm ra hiệu, nói: “Tự ngồi lên đi.”

Chu Tịch Vũ nghe vậy liền sửng sốt, liếc mắt nhìn hắn với một nụ cười như có như không, rồi sau đó ngồi xuống một bên.

Mãi cho đến khi Trần Hạc đóng cửa và quay trở lại ghế lái, hắn mới chợt nhận ra câu nói vừa rồi có gì không ổn... Hắn cố gắng không nhìn cô, nhưng cái miệng của cô há có thể tha cho hắn?!

"Ngồi lên rồi sao nữa?" Chu Tịch Vũ hỏi.

Trần Hạc nhìn thẳng, khởi động xe, nhắc nhở cô: "Thắt dây an toàn."

Cô ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào.

Hắn lái xe ra khỏi quán bar, lại theo bản năng bẻ lái sang trái lái về hướng nhà cô, chạy được mười mét, hắn mới định thần lại, hỏi cô: "Em ở đâu?"

Chu Tịch Vũ tiếp tục giả chết, không trả lời.

Trần Hạc không muốn cô biết hắn vẫn còn nhớ địa chỉ nhà cô, vì vậy liền lái xe sang một con phố khác.

Chu Tịch Vũ vẫn nhắm mắt cho đến khi xe dừng lại và hắn xuống xe, cô mới mở mắt và lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Ôi mẹ ơi, hắn đã thực sự lái xe đến khách sạn.

Nhưng hắn đã nhanh chóng trở lại xe, Chu Tịch Vũ vội vàng nhắm mắt, tiếp tục giả chết.

Trần Hạc mở cửa xe, sờ sờ bả vai cô, "Anh không mang theo chứng minh, em có mang theo không?"

Cô đương nhiên biết không có chứng minh, thì không thể thuê phòng, nhưng mà đương nhiên là cô cũng không mang theo, đi uống rượu thì sao có thể mang theo chứng minh thư được?

Trần Hạc cũng không lục túi xách của cô, chỉ đứng trước mặt cô một lúc rồi thở dài quay xe ra ngoài.

Bây giờ hắn không thể làm gì được, khi chiếc xe dừng lại, nó đã ở trong ga ra.

Trần Hạc đỡ cô lên lầu, khi cửa mở ra, cô nghe thấy tiếng meo meo.

Ôi, hắn thực sự đã đưa cô về nhà hắn.