Chương 4: Tôi đã chết

Xuyên việt, tuyệt đối không nằm trong kế hoạch nhân sinh của Lâm Xung.

Khi nó đột ngột xảy ra, ngoài bối rối thì anh cũng chỉ có hoang mang.

Nhưng đối với cuộc sống trở thành nhân vật chính, tu luyện thăng tiên, xưng vương xưng bá gì đó, nếu nói không ghen tị, thì cũng trái lương tâm quá.

Cứ tưởng tượng mà xem, nhún chân là bay lên trời, trường sinh bất lão, ngửa tay là mây, úp tay là mưa, một ý nghĩ cũng có thể hủy diệt cả vũ trụ...

Nhưng điều khiến Lâm Xung động tâm nhất, chính là có thể sống ung dung tự tại, hoàn toàn tự do, không vướng bất kỳ ràng buộc nào, có thể dạo chơi dưới biển sâu, có thể đi dụ lịch mặt trăng, có thể đứng ngoài, quan sát giai đoạn thăng trầm của các triều đại trong lịch sử loài người, đây là tưởng tượng mộng ảo nhất của Lâm Xung đối với cuộc sống.

Lâm Xung ngồi trên đầu giường lớn trong phòng ngủ, vào lúc 5:35 sáng, lần đầu tiên, hắn nhìn thấy mặt trời mọc ở thế giới xa lạ kia.

Nom cũng không khác gì Trái Đất, từ cuối những ngọn núi trắng xóa trùng điệp, mặt trời đỏ au chậm rãi nhô lên, phủ xuống đỉnh núi tuyết một màu cam đỏ, cũng nhuộm những đám mây trắng dưới đỉnh núi thành màu vàng cam bắt mắt, từ góc độ của Lâm Xung nhìn xuống, muôn hình vạn trạng của thế giới như thu gọn vào tầm mắt.

Ngọn núi này thật cao.

"Tôi đang ở đâu?" Lâm Xung hỏi hệ thống.

"Núi Côn Lôn." Máy tính hiển thị.

"Sao lại kẹt ngay chỗ này vậy?" Lâm Xung hỏi hệ thống: “Bên ngoài nhìn là thấy lạnh, còn cao nữa, cậu chắc tôi có thể đi ra ngoài được hả? Sẽ không bị chết cóng giữa đường chứ?"

"Có phúc lợi cho người mới, bạn tìm thử xem, một quả Kim Tiên." Máy tính hiển thị dòng chữ.

Quả Kim Tiên?

Là cái gì?

Lâm Xung vận dụng hết cỡ cặp mắt thị lực chuẩn của mình, nhìn chằm chằm núi tuyết trước mặt.

Trời đất một mảnh trắng xoá, hắn nhìn thấy trong một hốc tuyết, có một gốc cây xanh um, không hề ăn khớp chút nào với cảnh vật xung quanh, chiều cao tương đương với cây trầu bà, trên cây kết quả màu vàng ươm, to bằng nắm tay trẻ sơ sinh.

Trông có vẻ ngon - nhưng theo logic của mấy truyện xuyên việt, những thứ đẹp mắt thường hay có độc.

"Quả Kim Tiên, chỉ cần một quả là có thể bồi dưỡng tiên cơ, đạt thành tựu Tán Tiên quả vị, đồng thời có thể trợ giúp vượt qua Cửu Trọng Thiên Kiếp, có thể giúp bạn tu luyện đến Kim Tiên Cảnh." Đoạn giới thiệu sản phẩm hiện ra.

"Kim Tiên có lợi hại không?" Lâm Xung không khỏi có chút động lòng.

"Trong thế giới này, dưới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên và Đại La Kim Tiên, chính là Kim Tiên, tam hoa đỉnh bất diệt, có thể trường thọ sánh vai thiên địa." Máy tính hiển thị.

Nghe quảng cáo là biết lợi hại rồi đấy!

Lâm Xung đứng dậy.

Hắn nhìn thoáng qua, ước chừng khoáng cách, hốc tuyết nơi quả Kim Tiên đang mọc, cách hắn chưa đầy mười mét, quả nhiên là phúc lợi cho người mới, nếu như xuyên việt bình thường, có lẽ vừa tỉnh dậy, quả này đã ở ngay bên mồm hẳn rồi.

Bây giờ đãi ngộ xuyên việt đều tốt như vậy sao?

Chậc chậc.

Lâm Xung thử đưa tay xuyên qua lớp tường ngăn cách phòng ngủ và thế giới nọ.

Bức tường này hoàn toàn khác với bức tường trong suốt ở cửa chính căn hộ, bức tường ở cửa chính cứng rắn như bê tông cốt thép, nhưng không thể ngăn cản âm thanh.

Còn bức tường này mềm như xuyên qua một lớp nước, nhưng tất cả những âm thanh, thậm chí nhiệt độ của thế giới bên ngoài đều không thể lọt vào phòng ngủ của Lâm Xung, lúc Lâm Xung ngồi đầu giường nhìn qua bên đó, giống như đang xem một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng, mỗi tội bị tắt tiếng mà thôi.

Khi Lâm Xung đưa tay vượt qua ranh giới, ngay lập tức cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Tay gần như tê cóng.

"Lạnh thế!"

Lâm Xung rụt tay lại, da trên mu bàn tay đã bắt đầu tái xanh tím, bên ngoài rốt cuộc lạnh đến mức nào chứ?

Để kiểm tra nhiệt độ, Lâm Xung lấy nhiệt kế điện tử, treo trên móc áo, cẩn thận đưa ra ngoài.

Một phút sau rụt về, trên mặt kính tinh thể lỏng của nhiệt kế điện tử đã phủ đầy sương giá. Màn hình nhiệt kế hiển thị con số chấn động: âm bốn mươi độ.

"Tuyệt con mẹ nó vời chưa!"

Lâm Xung lục tung tủ đồ tìm áo lông vũ, mùa đông Thượng Hải không cần áo lông vũ quá dày, nhưng may mắn, Lâm Xung là người lo xa, đầy ý thức nguy cơ nên vẫn sắm cho mình cái áo lông vũ chuyên dụng để leo núi, đề phòng thảm họa tận thế giống phim "The Day After Tomorrow" ập đến.

Áo lông vũ, găng tay trượt tuyết, giày leo núi, kính trượt tuyết, khăn quàng cổ... Sau khi vũ trang chống lạnh xong, Lâm Xung cũng toát cả mồ hôi.

Trước khi đi, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"Hệ thống, nếu tôi ra ngoài, có thể quay lại được không?"

"Một khi đã bước vào thế giới đó, mọi thứ ở đây sẽ biến mất." Máy tính hiển thị chữ.

À... quả nhiên là vậy.

Lâm Xung bắt đầu thu dọn đồ đạc, những thứ cần mang theo khi xuyên việt bao gồm máy tính chứa đầy tài liệu, thức ăn, lều bạt, quần áo, dụng cụ, các loại vật tư, v.v., nhét đầy cái ba lô khổng lồ, nhiều hơn nữa có thể ảnh hưởng đến việc di chuyển.

Hai giờ sau, Lâm Xung nhìn quanh phòng, máy tính để bàn, XBOX và PS4 trong phòng khách, rất nhiều truyện tranh và phim ảnh, không cần mang theo.

"Tôi có cần mang cậu theo không?" Lâm Xung lại hỏi.

"Tôi sẽ không biến mất." Máy tính hiển thị.

Vậy thì tốt.

Lâm Xung hít một hơi thật sâu.

Nhìn thế giới rộng lớn, vô tận, đầy rẫy những điều bí ẩn đối diện, thế giới mà anh sắp sửa xuyên việt để lập nên sự nghiệp vĩ đại, Lâm Xung đến đây!

Lâm Xung bước chân phải qua trước, vì trang bị tốt nên không đến mức ngay lập tức đóng băng.

Ngay lúc này, mục tiêu mà Lâm Xung luôn theo dõi, nơi có quả Kim Tiên, bỗng dựng lên một bóng đỏ như máu.

Tuyết trắng bóng đỏ tương phản, hiệu ứng thị giác vô cùng mạnh mẽ, Lâm Xung có muốn làm lơ cũng khó.

Cái gì vậy?

Lâm Xung nhìn kỹ, thì thấy đó là một con... rắn? Một con rắn nhỏ, đuôi chống đất, ngẩng đầy, trên đầu rắn có mào, vị trí ở dưới đầu, như thể đeo khăn choàng hoa văn, mào trên đầu nó đang mở ra, phản xạ ánh sáng bảy màu.

Con hàng gì đây...

Lâm Xung lúc này đã bước vào thế giới khác, áo lông vũ leo núi chất lượng cao rất xứng đáng với số tiền bỏ ra khi mua nó, hắn đang định đeo kính để chống tuyết mù, thì thấy ánh đỏ lóe lên, con rắn nhỏ có mào kia đã biến mất.

Vυ"t!

Con rắn nhỏ lóe lên.

Xuất hiện dưới chân Lâm Xung.

Tốc độ nhanh đến mức khó tin.

Lâm Xung cúi đầu, còn chưa biết nên biểu lộ cảm xúc và hành động gì, con rắn đã cắn thật mạnh vào chân Lâm Xung.

Cạch!

Hắn cảm giác bị đinh thép đóng vào xương chân.

Một dòng điện thế cao áp chạy thẳng lên trung khu thần kinh.

Lâm Xung phát ra một tiếng hét thảm thiết.

"A a a a a a a!"

Đau! Đau quá! Cái đau đó như bị người ta lật nắp sọ ra, đổ đinh vào! Hoặc là dùng ngón chân cái đá thẳng vào tường cho đến khi xương chân vỡ vụn!

Lâm Xung ngã ngồi xuống đất, cơn đau ập đến như thủy triều nhấn chìm hắn, đồng hồ thông minh luôn theo dõi nhịp tim phát ra tiếng báo động, Lâm Xung nhân lúc còn tỉnh táo liếc nhìn, con mẹ nó nhịp tim bị ép nhảy vọt lên tận 120, còn đang không ngừng tăng lên!

Mình, mình, mình… Sẽ chết mất.

Lâm Xung kinh hãi đến mức nảy ra suy nghĩ chết còn sướиɠ hơn.

Sự sống của hắn như một sợi dây căng đến cực hạn, sắp đứt gãy.

Lâm Xung trợn trắng mắt ngã xuống tuyết, một nửa cơ thể hắn ở trong phòng, một nửa ở lại ngoài thế giới xa lạ kia.

...

Không biết đã bao lâu.

Lâm Xung tỉnh lại.

Vẫn giữ nguyên tư thế nửa người trong phòng, nửa người bên ngoài.

Mà bầu trời ngoài thế giới kia đã tối đen như mực.

Lâm Xung cảm thấy nửa người dưới sắp tê cóng, vội vàng bò vào trong, trong quá trình bò, hắn cảm thấy cơ thể mình không sao, ngoại trừ sắp chết lạnh, thì tay chân rất khoẻ, tim đập cũng bình thường, nhưng con rắn đỏ kia?

Nhớ đến con hàng màu đỏ đáng sợ kia, Lâm Xung giật thót cả người.

Vội vàng nhìn về phía quả Kim Tiên, trời tối mịt, hắn phải nhìn rất kỹ mới thấy một chút bóng đỏ chôn vùi trong đống tuyết, nếu không từng bị nó cắn, hắn sẽ tưởng đó là một phần của cây Kim Tiên.

"Mình không chết?"

Lâm Xung nghi hoặc, cơn đau xé tim ban nãy vẫn còn trong ký ức, vậy mà hắn còn thở được à?

Nhìn lại ghi chép nhịp tim trên đồng hồ thông minh, quả nhiên có một khoảng thời gian đã nhảy lên con số 300, sau đó là khoảng trống ngắn ngủi, kỳ lạ, rồi lại trở về bình thường.

"Hệ thống, vừa rồi là sao vậy!?" Chuyện không hiểu thì cứ hỏi hệ thống.

"Bạn đã chết, kích hoạt bảo vệ người mới nên bạn sống lại." Hệ thống trả lời.

"Bảo vệ người mới là gì?" Trong lòng Lâm Xung khẽ động.

"Là trạng thái không thể bị công kích, trước khi bước vào con đường tu luyện, một khi bị thương nặng, sẽ kích hoạt loại bảo vệ này, cho nên, bạn hoàn toàn không cần lo lắng, mau đi lấy quả Kim Tiên, thống trị tam giới đi." Hệ thống dụ dỗ Lâm Xung.

"Nhưng tôi cảm thấy mình đã chết rồi đó!” Lâm Xung vặn lại.

"Thì cũng sống lại còn gì." Hệ thống qua loa.

"Con rắn kia..."

"Chỉ là một chướng ngại nhỏ trên con đường thống trị tam giới thôi, xông ra ngoài! Chiến thắng nó!"

"Biến mẹ mày đi!"