Chương 33: Tiểu Hổ lên núi

Sau khi phân tích phản ứng của nấm bom “Yêu phong”, Lâm Xung phát hiện ra nguyên nhân dẫn đến sát thương yếu có thể là do rắn đỏ lớn chỉ bị "cuốn" vào, chứ không phải ở ngay điểm bùng nổ của Linh cơ.

Theo ghi chép của video, ngay khi bom nấm bị ném ra khỏi bức tường dị giới, phản ứng Linh cơ đã bắt đầu, trong vài mili giây, yêu phong đã xuất hiện, lúc đó rắn đỏ lớn cách tâm điểm vụ nổ tận vài mét.

Vì vậy, có thể nói rắn đỏ lớn chỉ bị cuốn vào.

Nếu lúc đó nó ở ngay tâm điểm vụ nổ, không biết sẽ ra sao.

Lâm Xung quyết định tiếp theo sẽ cho bom nấm thêm một lớp vỏ, thậm chí có thể thêm bộ hẹn giờ, thậm chí có thể thiết kế thêm bộ điều khiển từ xa.

Như vậy chính là lựu đạn, bom hẹn giờ và bom điều khiển từ xa.

Sau đó nhét đinh nấm vào vỏ, sẽ tạo thành mìn nhảy có sát thương lớn hơn.

Nghĩ đến thôi đã thấy hoành tráng.

Ngày chớt của rắn đỏ lớn không còn xa nữa.

Danh sách vũ khí hiện tại của Lâm Xung đã bao gồm: súng điện từ gắn đinh nấm, súng điện đang hỏng cần sửa, bom “Yêu phong”, vật tư chiến lực khá đầy đủ, chỉ thiếu vũ khí sát thương mấu chốt.

Nghĩ kỹ lại thì bom nấm “Yêu phong” là loại có tiềm năng nhất.

Đây chỉ mới là thu thập phản ứng Linh cơ của một đại yêu, nếu thu thập được nhiều loại hơn, mơ xa hơn nữa, nếu lấy được sơ đồ mạch của yêu quái cấp Vương, cấp Thánh, Lâm Xung tin hắn có thể chế tạo ra những món đồ chơi có uy lực lớn hơn nữa.

Có nấm bom mang đến hy vọng vào tương lai, Lâm Xung càng thêm hăng hái, trông đợi nhiều hơn vào “Yêu đan lợn”.

Nhưng kỹ sư trưởng đã nhận được bản vẽ "Yêu đan lợn" được mười ngày rồi, vẫn không có phản hồi gì, Lâm Xung cảm thấy ông có lẽ đang bận, cũng không dám giục giã hay làm phiền.

Hắn tin sẽ sớm có kết quả thôi.

Còn rắn đỏ lớn sau khi bị Lâm Xung dùng bom nấm “Yêu phong” oanh tạc, lập tức tiến vào thời kỳ thù địch.

Hôm nay, nấm mà Lâm Xung ném ra cũng không thèm ăn.

Mỗi ngày đều vùi mình trong ổ tuyết gặm gỗ, vừa căm hận nhìn Lâm Xung.

"Này, đừng có nhỏ mọn như vậy, chẳng qua là đi tàu lượn siêu tốc thôi mà, mày cũng đâu sao, nói nghe lời, qua đây ăn nấm đi." Lâm Xung ngồi xổm sau bức tường dị giới, ném nấm vàng cho rắn đỏ lớn.

Rắn đỏ lớn gầm gừ "hiss" với Lâm Xung, không hề lay chuyển.

"Thôi cho mày thêm vài ngày, chuyện có gì đâu mà cứ gầm gừ, hai đứa mình ở chung bao lâu rồi, đúng là thù dai." Lâm Xung vỗ tay đứng dậy, hắn không tin rắn đỏ lớn có thể gặm gỗ mãi được, năm xưa bị hắn dùng súng điện từ bắn suýt chết, chẳng phải cũng quay lại gặm nấm ngay sao?

Rắn đỏ lớn có điên đâu mà từ chối đồ ăn, nhưng nó nhạy bén cảm giác được, bom nấm có uy hϊếp rất lớn với nó, nên mới không dám ăn nấm vàng mà Lâm Xung ném cho.

Tiếp theo là thời gian trinh sát hàng ngày.

Bây giờ mỗi ngày Lâm Xung đều dành nửa tiếng cho máy bay không người lái ra trận, thăm dò môi trường xung quanh.

Tiếng vo ve của máy bay không người lái đã phá vỡ sự yên tĩnh của lớp băng tuyết vĩnh cửu trên Côn Luân Thần Sơn.

Trong ống kính của máy bay không người lái, Lâm Xung nhìn thấy dưới vách tuyết, có một... bóng người?

Đó là bóng người sao?

Lâm Xung lập tức điều khiển máy bay không người lái bay xuống, kéo gần ống kính, quả nhiên là bóng người, nhỏ nhắn, quần áo mặc trên người Lâm Xung chỉ liếc cái đã nhận ra, đó là áo Canada Goose của hắn.

Mà nghe thấy tiếng máy bay không người lái lượn trên đỉnh đầu, bóng người đó ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thiếu niên mang theo vài phần kiên nghị.

Không phải là con trai của Hứa Nhị Cẩu, Tiểu Hổ sao?

Lâm Xung bỗng nhiên nhận ra, bấm bấm ngón tay, kể từ lúc đại quân của Hứa gia thôn lên Côn Luân Thần Sơn đến giờ đã hơn nửa năm.

Thật sự là trong núi không biết ngày tháng, chớp mắt đã qua được từng đó thời gian.

Nhưng lần này, sao chỉ có một mình Tiểu Hổ?

Lâm Xung thấy Tiểu Hổ trong ống kính, đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào máy bay không người lái một lúc, sau đó đột nhiên quỳ xuống bái lạy máy bay không người lái.

Cái này chắc là phát hiện máy bay không người lái là đồ của Lâm Xung đúng không? Lâm Xung cảm thấy Tiểu Hổ khá thông minh, nhanh nhạy

Rất nhanh, Tiểu Hổ đã leo lên vách tuyết.

Đi ngang qua vùng cấm của rắn đỏ lớn, Tiểu Hổ nhìn thấy thân hình của rắn đỏ lớn phình to hơn hẳn so với lần trước, rất sợ hãi, sau đó nhảy múa tế lễ, "vượt qua" địa bàn của rắn đỏ lớn, chọc cho rắn đỏ lớn dùng ánh mắt "đây là thằng ngốc nào" lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Hổ.

“Bái kiến Thượng tiên!” Tiểu Hổ đứng cách bức tường dị giới ba mét, đây là vị trí mà trước đó Lâm Xung đã quy định cho bọn họ, quỳ rạp xuống nền tuyết hành lễ.

“Ngươi đến rồi à.” Lâm Xung cũng không còn bận tâm đến việc quỳ hay không quỳ nữa, tùy mấy người đó muốn làm gì thì làm.

“Vâng, Tiểu Hổ không làm phiền Thượng tiên tu luyện chứ?” Tiểu Hổ ngẩng đầu lên.

Lâm Xung quan sát Tiểu Hổ từ trên xuống dưới, thấy nó mặc áo lông vũ, thắt lưng da, trên thắt lưng cắm cây gậy thần do Lâm Xung tự chế.

Lúc này, Lâm Xung đột nhiên cảm thấy khí chất của Tiểu Hổ có chút khác biệt, đặc biệt là ánh mắt, dường như linh hoạt hơn, có sức sống hơn, đây không phải là biểu hiện bên ngoài, mà là một loại bên trong… tựa như Linh tính?

Ngoài ra, vốn từ vựng của Tiểu Hổ cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều, nửa năm trước đến đây vẫn là một đứa trẻ ngây ngô, bây giờ đã biết nói những từ như "làm phiền" "tu luyện" rồi.

“Không sao đâu.” Lâm Xung cười lắc đầu: "Ngươi lần này đến đây có chuyện gì sao?”

“Vâng…” Tiểu Hổ lộ ra vẻ e thẹn: "Thượng tiên đại nhân, ta hỏi một chuyện… cái kia… ta có được coi là đệ tử của ngài không…”

Đệ tử? Lâm Xung sửng sốt, hỏi cái này làm gì? Nhưng hắn vẫn trả lời: "Chắc là không.”

“Ầy…” Tiểu Hổ rõ ràng có chút thất vọng, nhưng cũng có ý tứ thở phào nhẹ nhõm: "Ta biết ta không xứng.”

Cũng không thể nói như vậy, mấu chốt là hắn không có gì để dạy… Lâm Xung không biết nên giải thích như thế nào.

“Nhưng mà, trưởng thôn của ta nói, chuyện này cũng phải được Thượng tiên cho phép.” Tiểu Hổ nghiêm túc nói: "Có một nơi gọi là Vạn Pháp Tiên Tông, muốn thu ta nhập môn, nói là tư chất của ta rất tốt, ta có thể đi không?”

“Vạn Pháp Tiên Tông?” Lâm Xung dường như đã nghe qua cái tên này, hắn lục lại trong ký ức, mới nhớ ra đây là một trong hai mươi bốn chi đạo truyền thừa được nhắc đến trong Hồ Trung Thủ Ký, không phải tà môn ngoại đạo gì.

“Cứ đi đi, ở đó hẳn là không tệ đâu.” Lâm Xung nói.

“Vâng…” Tiểu Hổ có chút buồn bực: "Bọn họ còn nhìn thấy cây gậy thần do Thượng tiên ban tặng, nói là chất liệu tốt, là phôi của tiên khí, chỉ là gia công quá kém, phải luyện chế lại…”

Cái gì gọi là gia công quá kém! Không biết câu chuyện về bức tranh quả trứng của Da Vinci sao? Lúc đó kỹ thuật của hắn còn chưa thuần thục! Lâm Xung lộ vẻ không vui.

Thấy vẻ mặt của Lâm Xung không tốt, Tiểu Hổ giật mình: "Ta không nói là do Thượng tiên ban tặng, ta nói là nhặt được ở gần Côn Luân Thần Sơn!”

“Ta không trách ngươi, đừng sợ.” Lâm Xung an ủi Tiểu Hổ: "Vừa nãy ngươi nhắc đến tu luyện, vậy là ngươi đã bắt đầu tu luyện rồi sao?”

“Vâng! Ta tu luyện tâm pháp mà bọn họ truyền thừa, ba ngày là tiến vào Luyện Khí kỳ, bọn họ nói ta là thiên tài!” Vẻ mặt Tiểu Hổ kiêu ngạo.

"Ngươi cũng khá giỏi đấy, ta xem thử ngươi lợi hại đến mức nào." Lâm Xung nổi lên hứng thú, lấy ra một cây nấm đen, hóa thành bột rắc lên người Tiểu Hổ.

Chỉ thấy chỗ bụng dưới của Tiểu Hổ, có từng sợi tơ li ti như mưa xuân, Linh cơ xuất hiện có màu xanh nhạt.

So với Linh cơ của rắn đỏ lớn, trư yêu, Ưng Cửu Tiêu thì thật sự rất yếu ớt, nhưng loại linh cơ màu xanh này lại sở hữu sức sống mãnh liệt.

Cảm giác đó rất kỳ diệu, Linh cơ của yêu quái là thô bạo, phô trương, còn tu sĩ như Tiểu Hổ thì lại như hòa làm một với thiên địa, đây là sự khác biệt giữa hai tộc nhân yêu sao?

Đây là lần đầu tiên Lâm Xung nhìn thấy tu sĩ sống sờ sờ.

Mặc dù mới chỉ là gà mờ đang ở Luyện Khí kỳ.

"Tâm pháp ngươi tu luyện gọi là gì?"

"Ta không biết, ta chỉ biết là hít vào thở ra, phải nhớ rất nhiều."

Xem ra là tâm pháp nhập môn sơ sài của Vạn Pháp Tiên Tông, Lâm Xung suy nghĩ.

"Ta muốn cầu thượng tiên một việc." Tiểu Hổ đột nhiên có chút ngượng ngùng nói.