Ưng Cửu Tiêu là một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi, ngũ quan nhìn qua cũng không khác đại bàng mấy, mũi khoằm, cao hơn hai mét, gầy gò, tất nhiên, hắn ta đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Lâm Xung nhìn mà cay mắt, đành ném cho hắn ta cái áo choàng ngủ.
"Cảm ơn thượng tiên." Ưng Cửu Tiêu nói với vẻ biết ơn, sắc mặt hắn ta tái nhợt, như thể bị bệnh lao mười năm, thở hổn hển, có vẻ như một đợt rắn cắn cộng với điện giật thực sự đã khiến hắn ta bị thương không nhẹ.
"Không có gì, khả năng biến đổi của ngươi có phải là do Yêu đan không?" Lâm Xung nhìn nam nhân trung niên trước mặt, cảm thấy vô cùng kỳ diệu, sinh ra Yêu đan, yêu quái có thể biến thành người? Mấu chốt cho cơ chế thay đổi này là gì?
"Bẩm thượng tiên, vâng, tất cả những ai tu luyện thành công, trong cơ thể sinh ra Yêu đan, đều có thể biến thành người." Ưng Cửu Tiêu cung kính trả lời.
"Nếu vậy, tu luyện thành tinh mất bao lâu? À từ từ đã, đội cái này lên. Nếu không muốn chết, đừng có ý tưởng làm gì đó bậy bạ đấy." Lâm Xung sửa súng điện thành vòng cổ điện giật, tức là biến miếng sắt ở đầu súng điện thành vòng cổ, ném cho Ưng Cửu Tiêu, để hắn ta đeo vào cổ.
"Nếu không có cơ duyên đặc biệt, cần phải tu luyện nghìn năm ..." Ưng Cửu Tiêu nhận lấy vòng cổ điện giật, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng, âm thầm quan sát xung quanh.
Đây là ... tiên nhân? Trông có vẻ tầm thường, không khác gì phàm nhân, chẳng lẽ là đã nắm được pháp bảo gì?
"Ngươi đã tu luyện được bao lâu?" Lâm Xung hỏi hắn ta.
"Tiểu yêu đã tu luyện hơn tám trăm năm, được Đại Bàng Vương ban thưởng Chu Quả, mới kết được Yêu đan, trên người tiểu yêu vẫn còn thừa Chu Quả, nếu thượng tiên muốn, tiểu yêu xin dâng cho thượng tiên, chỉ mong thượng tiên một điều ..."
Ưng Cửu Tiêu cúi đầu nói chuyện, giọng nói ngày càng nhỏ, hơn nữa còn đưa tay vào trong quần áo.
Lâm Xung luôn thì nửa người ra khỏi bức tường trong suốt nói chuyện với Ưng Cửu Tiêu, nghe giọng Ưng Cửu Tiêu ngày càng trầm, không khỏi nhích lại gần hơn.
Lại thấy Ưng Cửu Tiêu thò tay vào áo choàng tắm… Ể? Áo choàng tắm? Áo choàng tắm đó không phải của hắn sao? Hắn ta nói có Chu Quả gì? Nhưng lúc nãy hắn ta cởi trần? Làm sao có thể giấu Chu Quả được!
Lâm Xung nhận ra điều này, đột ngột rút người về phía sau.
Sau đó, hắn thấy ánh sáng xanh lóe lên trước mắt!
Ưng Cửu Tiêu đột nhiên rút ra một lưỡi dao nhọn hình nón màu xanh, đâm về phía ngực Lâm Xung, tốc độ cực nhanh, nếu không phải Lâm Xung nhận ra điều bất ổn trước một giây, có lẽ lúc này đã bị đâm trúng.
Và trong một giây chênh lệch đó, Ưng Cửu Tiêu chỉ có thể đâm vào bức tường trong suốt không gì có thể phá vỡ được.
Không có âm thanh nào.
Lưỡi dao gió màu xanh đâm vào bức tường trong suốt cũng không có phản ứng gì cả, bức tường đã chặn đứng mọi đòn tấn công của Ưng Cửu Tiêu.
Tệ quá!
Ưng Cửu Tiêu quyết định rất nhanh, quay người bỏ chạy. Khi chạy áo choàng tung bay, dáng người khỏe mạnh, có phần tiêu sái và dứt khoát, khá giống khoảnh khắc khi nhân vật chính trong phim "Tà không áp chính" cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chạy trên mái nhà.
Vù! Vù! Vù!
Lúc yêu cầu Ưng Cửu Tiêu biến thành người, Lâm Xung cũng đã đề phòng hơn hẳn, vì có những động tác lén lút mà chỉ người mới có thể làm được, Lâm Xung không chần chừ, kích hoạt súng điện từ, ba quả đạn nấm bắn ra khỏi bức tường trong suốt, hóa thành đinh thần, trong nháy mắt đã xuyên thủng hai chân của Ưng Cửu Tiêu.
Lâm Xung cố ý nhắm vào hai chân, Ưng Cửu Tiêu trong mắt hắn là vật thí nghiệm quý giá, không thể chết được.
Ưng Cửu Tiêu kêu lên một tiếng thảm thiết, hai chân bị trúng đạn, nhưng quán tính vẫn còn, cả người nhất thời không thể dừng lại được, lao về phía trước.
Lâm Xung nhìn thấy vị trí hắn ngã, không khỏi há hốc mồm: "Đừng ..."
Chưa kịp dứt câu, Ưng Cửu Tiêu đã ngã vào vùng cấm của rắn đỏ lớn, chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên, Ưng Cửu Tiêu lại kêu lên một tiếng xé lòng, cao vứt đến mức đủ để xé toạc bầu trời xanh, co giật ngã xuống, sau khi nằm trên tuyết vẫn không ngừng co giật, khoé miệng không ngừng sùi bọt mép.
Rắn đỏ lớn vẫn cắn chặt vào bắp chân Ưng Cửu Tiêu không buông.
"Được rồi, được rồi, cắn nữa là chết người đó, mau buông ra đi ..." Lâm Xung nhìn cảnh này từ xa, không khỏi nóng lòng như lửa đốt, hắn biết lúc này Ưng Cửu Tiêu đang ở bên bờ vực sống chết.
Lâm Xung khuyên can vài câu, rắn đỏ lớn vẫn không chịu buông miệng, Lâm Xung sợ Ưng Cửu Tiêu sắp biến thành cái xác không hồn, vội vàng lấy nấm vàng ném vào chỗ rắn đỏ lớn, rắn đỏ lớn ngửi thấy mùi thơm của nấm vàng, mới từ từ buông miệng, ngậm nấm về tổ gặm nhấm.
"Cửu Tiêu? Cửu Tiêu? Ngươi còn sống không?" Lâm Xung gọi Ưng Cửu Tiêu từ xa.
Không có phản ứng gì.
Lâm Xung cầm cần câu buộc dây, vung lên xuống rất nhiều lần, mới móc vào chân Ưng Cửu Tiêu, từ từ kéo hắn ta về trước bức tường trong suốt.
Nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt tên này đã tái xanh, đồng tử giãn nở, không có chút hơi thở nào, chắc là đã hẹo…
"Ôi, ngươi xem ngươi đi, phản kháng làm gì, sống không tốt sao?" Lâm Xung thở dài, cần gì chứ? Tội gì chứ?
Xem ra sau khi yêu quái biến thành người, theo thể tích thu nhỏ, khả năng phòng ngự, sức sống cũng kém đi rất nhiều.
Có thể chứng minh được điều này bằng luận điểm vô cùng xác thực, lúc trước khi là đại bàng, rắn đỏ lớn cắn tận mấy cái, Ưng Cửu Tiêu vẫn còn một hơi thở, biến thành người thì một ngụm là chết, con người, quả thật là mong manh.
"Tao đã bảo mày đừng cắn, mày còn cắn!" Lâm Xung nổi giận với rắn đỏ lớn.
Vật liệu thí nghiệm tốt như vậy, cứ thế mà chết không nhắm mắt.
Lâm Xung chỉ chụp được phản ứng chuỗi cơ chế Linh cơ khi phát động tấn công của Ưng Cửu Tiêu, Linh cơ khi hoá thành người vẫn chưa kịp ghi lại…
Hiss~
Rắn đỏ lớn đắc ý, ngúng nguẩy đầu với Lâm Xung.
Nó có thể không hiểu Lâm Xung đang nói gì, nhưng nó có thể cảm nhận được cảm xúc của Lâm Xung, chỉ cần Lâm Xung không vui, nó sẽ rất vui.
"Moẹ mày!" Lâm Xung nhổ một bãi nước bọt vào rắn đỏ lớn.
Nhìn lại xác chết trước mặt, Lâm Xung khá hối hận khi để Ưng Cửu Tiêu biến thành người, nếu trước mặt là một con đại bàng chết, Lâm Xung sẽ không chút do dự lấy Yêu đan của nó. Bây giờ trước mặt là một cái xác người, việc rạch ngực lấy đan này, quả thực có phần vượt quá giới hạn đạo đức của Lâm Xung.
"Thôi, dù sao Yêu đan của trư yêu trước đó cũng chưa hoàn thành, để sau rồi tính." Lâm Xung đào một cái hố tuyết ở góc tường, nơi mà bão tuyết không thể chạm tới, chôn Ưng Cửu Tiêu xuống đó.
"Hãy yên nghỉ." Lâm Xung lại cắm một chiếc lông vũ lên trên.
Sau đó, Lâm Xung bắt đầu tổng hợp các thông tin thu được từ Ưng Cửu Tiêu.
Đầu tiên, yêu quái là một chủng tộc lớn, có chín mươi chín vị được phong hào Đại Thánh, cấp cao nhất phàm trần, những vị Đại Thánh này, có phải tương đương với tiên nhân trong loài người không? Cái này Lâm Xung chưa chứng thực được. Sau đó, sự biến mất của những vị Đại Thánh này cũng khiến yêu quái cấp bậc lão đại trong giới yêu quái hoàn toàn biến mất.
Vì vậy, năm trăm anh em yêu quái đã tổ chức Vạn Yêu Đại Hội để phân chia lại phạm vi thế lực.
Còn nhân gian không còn tiên nhân và Đại Thánh, thực lực của yêu quái dường như mạnh hơn con người, điều này dẫn đến yêu ma hoành hành, lấy con người làm thức ăn chăn nuôi, thảm kịch của Hứa Gia thôn, có lẽ sẽ lan rộng ra khắp Đại Đường.
Đây là tình hình đối đầu giữa người và yêu vô cùng khẩn cấp hiện nay của Đại Đường.
Ưng Cửu Tiêu lại nói về sự đặc biệt của rắn đỏ lớn một là trên người có vảy rồng, nghi là Long chủng, hai là chất độc của nó tên là gì? Đào Mã Thung? Cái tên này nghe thật quê mùa.
Kết quả tra cứu mới biết, chất độc này có nguồn gốc rất lớn.
"Quả thực là thế giới Tây Du Ký."
Lâm Xung sau khi tra xong không khỏi lẩm bẩm.
Độc Đào Mã Thung xuất phát từ phần Bọ Cạp Tinh trong "Tây Du Ký", từng khiến Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới lăn lộn khắp nơi, nghe nói con bọ cạp này từng cuộn mình trong đèn của Phật Tổ, ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng từng bị nó độc, làm cho đau đớn không chịu nổi.
Nói chất độc này ngay cả Quan Thế Âm Bồ Tát cũng không chịu nổi, không dám ra tay chế ngự, cuối cùng vẫn phải nhờ đến vũ khí âm thanh tầm xa của Mão Nhật Tinh Quân - một tiếng gà gáy, gáy chết con bọ cạp.
Phải nói rằng trong cả bộ "Tây Du Ký", chất độc cực mạnh trên đời, độc đến mức Phật Tổ Bồ Tát không dám chịu đựng, chính là thứ này, xứng danh tam giới đệ nhất độc!!
“Mày có quan hệ gì với Bọ Cạp? Không đúng, rõ ràng mày là rắn, sao lại liên quan đến bọ cạp? Chẳng lẽ..." Lâm Xung nhìn chằm chằm rắn đỏ lớn, nhận ra chuyện này không đơn giản như vậy: "Là cha mẹ mày có tình yêu vượt qua chủng loài?"