Chương 20: Thịt đầu trư yêu

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Xung, nhóm người kéo từ dưới vách núi lên một thứ khổng lồ... đầu lợn?

Cái đầu lợn này to đến mức cần hai người kéo lê trên tuyết, kích thước gần bằng bàn máy tính nhỏ.

Này!

Lâm Xung không khỏi nhíu mày.

Đây là trư yêu, Hứa Nhị Cẩu giữ lời hứa, thật sự mang "thịt đầu trư yêu" đến.

Vậy là diệt yêu thành công rồi?

Lâm Xung cầm ống nhòm, muốn phân biệt Hứa Nhị Cẩu trong đám người, nhưng không thành công, tất cả mọi người đều mặc da thú, dùng mũ che mặt, không thể phân biệt ai là ai.

Nhóm người hò hét kéo đầu lợn đến gần.

Lâm Xung định nhắc nhở họ về khu vực cấm "màu đỏ", thì thấy người dẫn đầu đột nhiên giơ hai tay lên, lắc lư cơ thể, bước những bước rời rạc, di chuyển ngang vài chục bước, lại tiến về phía trước vài chục bước, khéo léo tránh khỏi khu vực tấn công của rắn đỏ lớn.

Tiếp theo, không chỉ một người, mà mỗi người đều giơ tay, lắc lư cơ thể, di chuyển ngang dọc, nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp, Lâm Xung sẽ tưởng mình vừa lạc vào club nào đó, những người này đang nhảy sao?

Lâm Xung đang nghi hoặc, người đầu tiên đến gần, đã cách hắnchưa đầy mười bước, không dám ngẩng đầu lên: "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, dường như muốn nói gì đó, nhưng không nghe thấy tiếng, Lâm Xung thò nủa người trên ra khỏi bức tường trong suốt, mới nghe thấy người đó run rẩy nói:

"... Trưởng thôn Hứa Gia Sinh bái kiến tiên trưởng!"

Người thứ hai, thứ ba lần lượt đến gần, quỳ xuống, lộn xộn, giọng nói không đồng đều, cùng nhau hô "bái kiến thần tiên": "bái kiến thần tiên", v.v.

Lâm Xung đếm một chút, tổng cộng tám người, phía sau kéo theo một cái đầu lợn to, đến gần, đầu lợn này trông càng khổng lồ hơn, có thể tưởng tượng khi trư yêu còn sống, có lẽ cao đến hai ba mét, yêu quái to lớn, mặt xanh nanh vàng như vậy đứng trước mặt, cảnh tượng sẽ kinh hoàng như thế nào.

Hứa Nhị Cẩu có thể diệt yêu thành công, cũng thật lợi hại.

"Đứng lên đi, Hứa lão gia." Lâm Xung đánh giá người dẫn đầu, tóc bạc trắng, thân hình gầy gò, mặt đầy nếp nhăn, trông như bảy tám mươi tuổi, theo tỷ lệ trẻ hóa một nửa mà hắn đã thấy ở Hứa Nhị Cẩu, tuổi thật của trưởng thôn có lẽ khoảng bốn mươi?

"Vâng, vâng." Trưởng thôn thở hổn hển đứng dậy, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lâm Xung, rồi nhìn những đồ trang trí trong nhà Lâm Xung, không khỏi lộ vẻ hâm mộ: "Quả nhiên như Nhị Cẩu đã nói, nhà của tiên trưởng, tường như vỏ sò, trần treo châu ngọc, giường như mây, có phong thái tiên gia! Nhìn tiên trưởng mà xem, phong thần tuấn tú, sáng ngời như trăng trên cao, soi sáng muôn vàn thế tục, khiến chúng ta ngưỡng mộ!"

"... Nói hay nói hay." Lâm Xung bị khen đến đỏ mặt, người có học thức đến, giao tiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cơ mà: "Hứa Nhị Cẩu đâu?"

Đến gần, Lâm Xung cũng không thấy Hứa Nhị Cẩu, cái này không khỏi khiến hắn ngạc nhiên, đồng thời một suy đoán hiện lên trong đầu, chẳng lẽ...?

"Để diệt trư yêu, Nhị Cẩu đã hy sinh thân mình." Trưởng thôn vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt.

Quả nhiên... Lâm Xung cảm thấy hơi buồn bã.

"Tuy nhiên, may mắn là trư yêu đã bị tiêu diệt, hơn ba nghìn dân của Hứa gia thôn đã được cứu!" Trưởng thôn vẫy tay, hai thanh niên trông như hơn bốn mươi tuổi nhưng thực tế chỉ khoảng hai mươi, kéo đầu trư yêu đến: "Như Nhị Cẩu đã hứa với tiên trưởng, hiện nay sẽ dâng đầu trư yêu lên tiên trưởng."

"... Ừm, vất vả cho các ngươi rồi." Lâm Xung gãi cằm, hơi xấu hổ, ban đầu hắn gọi Hứa Nhị Cẩu mang một ít thịt thú rừng lên để làm phong phú thêm bữa ăn, không biết Hứa Nhị Cẩu thuật lại như thế nào, một đầu lợn to như vậy, hắn xử lý thế quái nào?

Thịt đầu lợn phải nướng, không biết bếp nhà có chứa được không... Lâm Xung cân nhắc.

"Ngoài ra, khi gϊếŧ trư yêu, thu được một cuốn bí lục của Tiên gia, cũng dâng lên cho tiên trưởng." Trưởng thôn lại lấy ra một cuốn sách, cung kính đặt dưới chân Lâm Xung.

Bí lục Tiên gia?

Lâm Xung cúi đầu liếc mắt, không khỏi nảy sinh hứng thú, nhặt bí lục lên, thấy chữ viết trên đó có hơi quen thuộc, nhìn kỹ thì lại không hoàn toàn quen lắm, đây là... chữ Lệ*? Để lát nữa xem kỹ lại mới được.

*Lối viết chữ thông dụng của thời nhà Hán

Thấy Lâm Xung dời mắt khỏi cuốn sách, trưởng thôn vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lâm Xung.

"Ngoài ra, ba món bảo bối tiên trưởng ban tặng, đã có hai món bị hỏng, chỉ còn lại cây gậy thần, hiện nay trả lại cho tiên trưởng." Trưởng thôn lại lấy dùi cui điện từ trong bọc ra, thấy nó được lau chùi sạch sẽ, nhưng phần cán bị va đập có hư hỏng, có thể thấy nó đã trải qua một trận chiến gay cấn đến mức nào.

"Lão nhân gia, phiền ông kể cho ta nghe tình hình lúc đó, còn có Nhị Cẩu chết như thế nào." Lâm Xung hỏi, đột nhiên nghe thấy trong đám đông, có người "oa" một tiếng khóc lớn.

Lâm Xung tò mò nhìn sang, trưởng thôn liền vẫy tay, kéo một đứa trẻ đến, có lẽ khoảng năm sáu tuổi, trên người mặc một chiếc áo lông vũ màu đen rất nổi bật, Lâm Xung vừa nhìn đã quen, bởi vì chiếc áo lông vũ đó là Canada Goose mà anh tặng cho Hứa Nhị Cẩu.

"Đứa bé này là con trai của Nhị Cẩu, Tiểu Hổ." Trưởng thôn giới thiệu với Lâm Xung.

"Ồ, con của Nhị Cẩu đã lớn như vậy rồi, ta nhớ gã mới mười tám tuổi." Lâm Xung không khỏi ngạc nhiên.

"Mười hai mười ba tuổi kết hôn, có con như vậy cũng là bình thường." Trưởng thôn nói: "May mà Nhị Cẩu chưa tuyệt hậu, cả làng chúng ta nhất định sẽ nuôi nấng nó khôn lớn."

... Hiệu quả kết hôn sinh con này khiến tất cả thanh niên trong xã hội hiện đại phải xấu hổ. Lâm Xung cũng nhớ ra, ở xã hội cổ đại, tuổi thọ trung bình của người dân không cao, những năm đầu sau khi thành lập nước, tuổi thọ trung bình chỉ hơn ba mươi, nếu như vậy thì mười mấy tuổi có con cũng là bình thường.

"Nuôi dưỡng đời sau của anh hùng là điều nên làm." Lâm Xung gật đầu.

Tiếp theo, trưởng thôn kể lại tình hình ngày hôm đó.

Sau khi Hứa Nhị Cẩu mang ba món bảo bối trở về làng, quả thực khiến tất cả người dân Hứa gia thôn vô cùng phấn khích, theo lời dặn của Lâm Xung, cuối cùng bọn họ cũng nắm được cơ hội, dùng rượu tiên chuốc say trư yêu.

Lúc đầu Lâm Xung nói cắm dùi cui điện vào hậu môn trư yêu, nhưng Hứa Nhị Cẩu dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm thợ săn, cho rằng phải cắm vào não trư yêu mới có thể gây chết người, vì vậy dùng đao thần cắt mí mắt, móc lấy nhãn cầu của nó... Đau như vậy, dù là thuốc tê cũng phải tỉnh lại.

Vậy là trư yêu thực sự tỉnh dậy, Hứa Nhị Cẩu nhân cơ hội, cắm dùi cui điện vào não trư yêu, khởi động dùi cui điện, trư yêu bị điện giật đến não tan nát, trước khi chết, nó đột nhiên phát cuồng, lôi Hứa Nhị Cẩu cùng chết với nó.

Trưởng thôn nhỏ giọng nói với Lâm Xung, Hứa Nhị Cẩu chết rất thảm, bị trư yêu xé làm đôi.

Haiz.

Nghe trưởng thôn nói, Lâm Xung trầm mặc hồi lâu.

Kế hoạch của hắn đề ra đúng là chỉ có phần lý thuyết suông, mà Hứa Nhị Cẩu vốn đã ôm quyết tâm chết, cũng bù đắp cho sơ hở trong kế hoạch của hắn.

"Ăn chút gì đi, ta thấy mấy đứa trẻ đều bị lạnh rồi."

Kể xong chuyện diệt yêu, thời gian đã qua một tiếng, Lâm Xung thấy người già như trưởng thôn, trẻ như Tiểu Hổ, đều bị đông lạnh đến mặt mày tái mét, bèn quay về lấy ít nấm, cho vào đĩa, đưa ra khỏi bức tường thế giới khác, đặt trên tuyết.

Nấm vừa ra, kim phong vân khí theo sau, lập tức hóa thành một đĩa nấm vàng tỏa ra tiên khí.

"Đây, đây chẳng phải là nấm vàng Tiên gia sao?!" Vẻ mặt trưởng thôn kinh ngạc: "Nhị Cẩu kể từ khi ăn nấm vàng Tiên gia, không bị lạnh cũng không bị nóng, giữa mùa đông dám cởi trần xuống nước xiết, không ngờ hôm nay chúng ta cũng có phúc duyên này!"

"Ồ? Nhị Cẩu nói vậy sao?" Lâm Xung nảy sinh hứng thú.

"Đúng vậy!" Trưởng thôn cẩn thận chia nấm vàng cho mọi người, cả đám cầm nấm vàng, trước là ngắm nghía, sau là nếm thử, vừa ăn vừa mang vẻ mặt mừng rỡ như mộ phần tổ tiên tám đời đã bốc khói xanh.

Có người nói: "Chúng ta ăn nấm tiên, xuống núi sẽ không phải lo chết cóng nữa chứ!"

Lâm Xung nghe vậy, nhìn sang trưởng thôn, hỏi: "Trên đường các ngươi đến đây có người chết không?"

"Côn Luân Thần Sơn hiểm trở khó đi, như leo thẳng lên trời xanh, lúc đi có mười một người, đến nơi này chỉ còn tám người, đa phần chết vì rét đói, trượt chân." Trưởng thôn thở dài: "Cảm tạ tiên trưởng thương xót, ban cho chúng ta nấm tiên, khiến chúng ta khi về không phải chết vì rét đói."

Này... Lâm Xung thở dài, dấy lên lòng thương xót.

Hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Các ngươi đợi chút, ta đưa cho các ngươi thứ này."