Chương 19: Mày nạp VIP đúng không?

Quá trình tiến hoá của rắn đỏ nhỏ đã kéo dài được 7 ngày.

Lâm Xung đã nghĩ đến việc thừa dịp con hàng đó tiến hoá, không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, vào nhà nó trộm đồ.

Nhưng rắn đỏ nhỏ dù bận rộn lột xác vẫn quấn chặt lấy quả Kim Tiên, nó dùng thân rắn bao bọc toàn bộ quả, không để lộ ra chút nào, giống như ôm quyết tâm chết chung với quả Kim Tiên cũng không để nhân loại âm hiểm nào đó hưởng lợi.

Muốn lấy được quả Kim Tiên, nhất định phải dụ nó đi, hoặc phải có bản lĩnh cướp từ miệng rắn.

Lâm Xung ném đồ vào nó không sao, một khi có thứ gì đó đến gần quả Kim Tiên, chẳng hạn như robot hút bụi đã được Lâm Xung sửa tạm, rắn đỏ nhỏ sẽ có dấu hiệu tỉnh lại.

Robot hút bụi chỉ bị hỏng bảng mạch, Lâm Xung khá giỏi trong việc sửa chữa những lỗi liên quan đến bo mạch.

Lâm Xung do dự rất lâu, muốn dùng cách hên xui, để số phận định đoạt, hắn vào phòng tắm ngồi xổm đếm nấm, vừa đếm vừa lẩm bẩm “Liều mình ăn trộm, nhát gan ở nhà, liều mình ăn trộm, nhát gan ở nhà,..”, cuối cùng quyết định vẫn nên nhát gan ở nhà thì hơn.

Lâm Xung khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, không cần mạo hiểm đánh cược cả cuộc đời để mất tất cả.

Trong 7 ngày này, camera đã ghi lại toàn bộ quá trình tiến hóa của rắn đỏ nhỏ.

Đầu tiên là thân rắn to ra, rụng đầy vảy đỏ, Lâm Xung sai robot hút bụi ra ngoài thu gom một ít, kết quả khi mang vào thì mất hết Linh tính, giống như vảy cá, chẳng có tác dụng gì, Lâm Xung lấy nó làm phân bón cho cây nấm lớn trên ban công.

Vảy mới mọc của rắn đỏ nhỏ có màu đỏ viền vàng, dưới ánh nắng mặt trời, màu đỏ rực rỡ pha lẫn từng đường vân vàng kim, trông vô cùng oai phong.

Hình thể của nó đã to ra gấp hai, ba lần, bây giờ cả người nó phải bằng cánh tay Lâm Xung, duỗi thẳng ra chắc cao đến nửa người Lâm Xung, tức là hơn một mét.

Trên đầu rắn phồng lên hai cục, nghi là sắp mọc sừng.

Có lẽ đây không chỉ là một con rắn yêu, mà đang có tiềm năng hoá rồng.

Bây giờ không nên gọi nó là rắn đỏ nhỏ nữa, phải gọi nó là rắn đỏ lớn, chỉ còn một bước nữa là ngang ngửa với rắn hổ mang đỏ ở Trái Đất.

Bảy ngày sau.

Tiến hóa kết thúc.

Lúc này Lâm Xung mới ngủ dậy, rửa mặt xong, cầm một tách cà phê nấm đen, đi đến trước bức tường trong suốt, theo thói quen thường ngày quan sát rắn đỏ nhỏ đồng thời âm thầm rủa, cầu mong con hàng đó tiến hoá thất bại, chết không nhắm mắt, nghĩ thôi cũng thấy hả hê!

Tưởng tượng rất đẹp, nhưng thực tế bao giờ cũng tàn khốc. Khi Lâm Xung quay lại phòng ngủ, trước mắt hiện ra khung cảnh tuyết trắng trải dài vô tận của Côn Luân Thần Sơn, trên nền tuyết lạnh lẽo, rắn đỏ nhỏ.. à không rắn đỏ lớn đã cuộn mình sẵn ở đó, mắt rắn xanh lè nhìn chằm chằm Lâm Xung.

Sợ nha!

Lâm Xung giật mình, sau khi thấy bạn bè từng thân thiết vẫn khoẻ thì nở nụ cười gượng gạo.

"Chào buổi sáng, trông mày vẫn khỏe nhỉ." Lâm Xung ngồi xổm xuống, nhìn rắn đỏ lớn: "Đúng là làm tao tuyệt vọng ghê á."

Hiss~

Rắn đỏ lớn nhe nanh, sau khi tiến hoá, răng nanh của nó cũng sắc bén hơn, bây giờ trông giống như hai mảnh dao găm kim cương, nếu cắn vào một phần nào đó trên cơ thể, Lâm Xung nghi ngay cả xương cốt cứng rắn của hắn cũng sẽ bị nghiền nát trong nháy mắt.

"Lớn được rồi thì vênh váo à...!"

Vừa rồi lúc ngồi xổm xuống nói chuyện phiếm, Lâm Xung đã âm thầm điều chỉnh góc bắn của súng điện từ, lúc này hai tay đột ngột nhấn nút.

Ba cây đinh nấm xuyên qua bức tường thế giới khác, biến thành đinh thần, trong nháy mắt đã ghim trúng rắn đỏ lớn..

Đinh đinh đinh!

Mặc dù không nghe thấy âm thanh gì hết, nhưng tia lửa phát ra khi đinh thần va vào lớp vảy của rắn đỏ lớn, Lâm Xung vẫn nhìn thấy.

Rắn đỏ nhỏ chỉ bị đinh thần đẩy lùi lại một khoảng, trông mặt nó có vẻ khá đau, nhưng không hề xây xát chút nào…

"Cái đậu… mày giấu tao nạp VIP à? Nâng cấp kiểu mẹ gì mà mạnh thế?!"

Lâm Xung suýt thì rớt hàm.

Trước đó, một cây đinh nấm bay lướt qua còn đủ khiến cho con hàng đó bay cả mảng da, bây giờ chỉ có tác dụng làm giảm bước tiến quân thù?

Rắn đỏ lớn bị đinh bắn lui lại vài bước, lộ vẻ tức giận, mào trên cổ mở rộng, Lâm Xung vừa nhìn thấy dáng vẻ kia thì nhịn không được cười lớn.

“Ha ha ha… Cổ áo bay mẹ mất một nửa rồi.”

Trước đó, mào trên cổ rắn đỏ lớn bị cây đinh nấm bắn rớt một nửa, bây giờ vất vả lắm mới tiến hoá thành công nhưng cũng không mọc lại, bên có bên không, trông vô cùng buồn cười.

Hiss hiss hiss hiss!

Rắn đỏ lớn bị dáng vẻ cười lớn của Lâm Xung chọc giận, cả người đột ngột run lên, vảy toàn thân dựng đứng, đỏ vàng đan xen lấp lánh, hình thể đã to ra gấp nhiều lần, trong nó như một con rồng đang phẫn nộ gào thét!

Vù!

Rắn đỏ lớn húc đầu vào bức tường trong suốt.

Lâm Xung giật mình, nhưng bức tường vững chãi vẫn không hề dao động.

Rắn đỏ lớn lại húc thêm vài cái, muốn xông vào cắn chết nhân loại đáng chết kia, nhưng trời đất bao la, hệ thống lớn nhất, hệ thống còn không thể giải quyết được ‘trạng thái kẹt’ của Lâm Xung, thì một con rắn yêu như nó làm ăn được gì.

Lâm Xung nhân cơ hội bắn thêm vài phát súng điện từ, trên cơ thể thì vô hiệu, nhưng nếu nhắm vào mắt và miệng thì vẫn có uy hϊếp, nhưng sau khi tiến hoá, phản ứng của con hàng này cũng nhanh hơn, thậm chí có thể cắn được đạn đinh của súng điện từ đang lao tới.

Lâm Xung thở dài, chấp nhận sự thật đau đớn, nếu hắn không tìm được cách để nâng cấp vũ khí trang bị, hắn đừng mơ đấu được với con hàng nạp VIP này.

“Mẹ mày chứ, tao đã chế cả pháo điện từ rồi đấy, không lẽ mày định ép tao chế cho bằng được tên lửa đại bác hay gì!”

Lâm Xung vò đầu, kế hoạch gϊếŧ rắn lại lần nữa thất bại.

Con rắn đó mới giống nhân vật chính, cứ động một tí lúc sắp chết thì lên cấp, bố ai chịu được!

Lâm Xung ngồi xổm ở đó nhìn rắn đỏ lớn một lúc, chỉ thấy rắn đỏ lớn bị đạn súng điện từ liên tục đẩy lui, không cam lòng bò về địa bàn, ổ tuyết nhỏ bé trước đây, bây giờ đã không thể chứa được thân hình khổng lồ của nó, rắn đỏ lớn nằm ở đó, nửa người lộ ra ngoài, còn quả Kim Tiên thì bị nó che lấp hẳn.

Coi như có điều an ủi, đối thủ của Lâm Xung đã bự hơn, dễ trúng hơn hẳn trước đó.

Lâm Xung điều chỉnh góc bắn của súng điện từ, lại bắn một phát vào rắn đỏ lớn, lưỡi, đinh thần đập vào vảy đỏ vàng, bắn ra tia lửa kim loại, rắn đỏ lớn ngẩng đầu, khinh thường lắc lư đuôi.

“Được rồi, mày giỏi.” Lâm Xung cất súng điện từ đi, nhưng không tháo ra, thứ này có lẽ vẫn còn tác dụng.

Nghĩ ngợi một chút, Lâm Xung móc từ trong túi một cây nấm vàng ném ra ngoài.

“Có muốn ăn nấm không?”

Rắn đỏ lớn nhìn chằm chằm vào Lâm Xung một lúc, mặt nó như đang muốn chửi, bố tổ cái thằng vô liêm sỉ, vừa rồi còn muốn gϊếŧ ông đây, bây giờ trở mặt muốn cho ăn?

“Chung sống hòa bình thôi, dù sao tao cũng không gϊếŧ được mày, mày có cắn, tao cũng chả chết được.” Lâm Xung thản nhiên nhún vai.

Rắn đỏ lớn nghĩ ngợi vài giây rồi cắn nấm lên ăn.

Ha ha. Lâm Xung lộ ra nụ cười trơ trẽn.

Sau đó bắt đầu tìm kiếm trên máy tính, "Làm thế nào để chế tạo đại bác, tên lửa?’

Tất nhiên, công việc chính của Lâm Xung vẫn là ở nhà, chơi game, xem tiểu thuyết, phim ảnh, làm thí nghiệm nấm, khi nào nghiên cứu ra vũ khí hay chiến thuật mới, hắn mới đi thử sức với rắn dỏ lớn một phen, còn không thì bình thường vẫn chỉ cho nó ăn.

Thời gian vội vã trôi, chớp mắt đã sang tháng mới.

Rắn đỏ lớn sau khi nâng cấp thì kiêu ngạo lắm, mỗi ngày đều lượn lờ trước mặt Lâm Xung, đương nhiên, chỉ cần Lâm Xung ném nấm, nó sẽ như chó chạy đến tha, ngày qua ngày, quan hệ hai bên cũng được xem là hoà bình.

Cũng bởi vì Lâm Xung vẫn chưa tìm được vũ khí uy lực hơn súng điện từ, nếu không hai bên đã đấu đến ngươi chết ta sống.

Hôm nay, Lâm Xung đang rảnh rỗi buồn chán, cách bức tường trong suốt, rắc bột nấm đen lên người rắn đỏ lớn, nghiên cứu xem nó có gì khác biệt sau khi tiến hóa không, rắn đỏ lớn không ngừng nhe răng với Lâm Xung, cảm giác này giống như hắn tắm cho mèo.

Đúng lúc này, Lâm Xung đột nhiên ngẩng đầu, Lâm Xung nhìn thấy, ở rìa đỉnh tuyết cách nơi hắn ở vài trăm mét, có mấy bóng người mơ hồ, đang chậm rãi bò lên.

Không chỉ một người?

Lâm Xung lấy ống nhòm, nhìn thấy một đám người mặc đủ loại da thú, có đến hơn chục người, đang dìu dắt nhau từ dưới bò lên, lại chậm rãi đi về phía hắn.

Ơ… đại đội của Hứa Gia thôn đến à! Sau khi lục tìm lại ký ức về sự tồn tại của những người ở thế giới này, Lâm Xung có chút kinh ngạc.