Chương 14: Bái kiến Thượng Tiên

Đêm khuya, trên đỉnh Côn Luân Thần Sơn vô cùng lạnh lẽo.

Hứa Nhị Cẩu siết chặt tấm da hổ trên người, cái này là chiến tích do gã săn được năm mười sáu tuổi.

Con hổ trắng mắt lé đó nặng tới bảy tám trăm cân, thân dài bằng nửa người trưởng thành, cách hai dặm đã ngửi thấy mùi tanh trong miệng nó, một tiếng gầm rú, thú dữ trong rừng không dám hó hé nửa lời, chim, dê, thỏ, hươu, đủ loại động vật trên trời dưới đất đều bị nó dọa tè ra quần.

Dân làng đều nói hổ trắng đó sắp thành tinh, một khi thành tinh, sau này có thể được phong thần, nhập tinh tú, nôm na là đội ngũ dự bị cho thần tiên trên trời, không thể trêu chọc.

Nhưng thần dự bị vẫn bị Hứa Nhị Cẩu bắn mù cả hai mắt, gã trèo lên cây rình mò suốt ba ngày, tên đã bắn sạch, cắm đầy trên người hổ như gai nhím, màu trong cơ thể gần như chảy sạch, hổ trắng mới chính thức tắt thở.

Bảy tám thôn làng xa gần đều gọi Hứa Nhị Cẩu là Liệp Vương, nếu không phải Liệp Vương, cũng không ai có thể leo lên Côn Luân Thần Sơn cao vạn trượng này.

Nhưng Liệp Vương đυ.ng độ trư yêu cũng chỉ có thể bó tay chịu trói, Hứa Nhị Cẩu cuộn mình trên tuyết, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như lại quay ngược về ngày hôm đó, lúc cha gã bị trư yêu ăn thịt.

“Cha… Cha…” Hứa Nhị Cẩu lẩm bẩm.

Bốp.

Một thứ gì đó được ném vào người gã.

Hứa Nhị Cẩu mơ màng ngồi dậy, liền thấy ở trong ổ thần tiên, vị tiên nhân trẻ tuổi, trắng trẻo kia đang nhìn chằm chằm gã.

Thần tiên ở trong một cái “ổ thần tiên”, Hứa Nhị Cẩu không biết phải miêu tả thế nào, tường trắng như tuyết, như được dát bằng châu ngọc, trên nóc còn treo những viên dạ minh châu khổng lồ, giường trải chiếu trắng mềm mại, như được làm bằng mây, quả thực khiến người nhìn hoa mắt.

Còn có thức ăn thần tiên mà thần tiên đưa cho gã, hình dáng giống như nấm, ăn vào ngon tuyệt cú mèo, hơn nữa từ lúc ăn xong đến giờ người vẫn ấm áp, nếu không gã làm sao chống chọi được với gió tuyết trên đỉnh Côn Luân Thần Sơn này.

Bây giờ, thần tiên lại ném cho gã một… bộ y phục?

Hứa Nhị Cẩu chưa từng thấy y phục nào nhẹ nhàng thế này, chất liệu còn trơn bóng như vậy, khoác lên người rất ấm áp.

“Thượng tiên, chẳng lẽ đây chính là thiên, thiên y mà trưởng thôn nói?” Hứa Nhị Cẩu kinh hỉ vuốt ve bộ quần áo kỳ diệu.

“Đó là Canada Goose… thôi, là thiên y.” Thấy Hứa Nhị Cẩu cẩn thận vuốt ve áo lông vũ, vẻ mặt mừng rỡ không dám tin, Lâm Xung cười nói: “Mặc vào đi, sắp có bão rồi.”

Bầu trời đầy sao trên Côn Lôn Thần Sơn đã có sự thay đổi, mây đen vần vũ, hỗn độn, sao trăng đều bị che lấp, với kinh nghiệm quan sát hơn một năm của Lâm Xung, đây chính là điềm báo bão sắp đến, là cơn bão hủy diệt, có thể quét sạch mọi thứ, cát bay đá chạy, trời đất đổ sập.

Lâm Xung lo Hứa Nhị Cẩu có thể không chịu nổi.

“Cảm tạ Thượng tiên!” Hứa Nhị Cẩu dùng hai tay nâng áo lông vũ, cung kính dập đầu lạy Lâm Xung một cái, tốc độ nhanh đến mức Lâm Xung không kịp ngăn cản, sau đó Hứa Nhị Cẩu mới vui mừng khôn xiết mặc áo lông vũ vào, vừa luồn hai cánh tay cơ bắp vào ống tay áo, đã kêu lên một tiếng: “Ối mẹ ơi, ấm quá!”

Ha. Lâm Xung cười ha hả nhìn gã: “Nghỉ ngơi đi, có chuyện gì gấp cứ gọi ta, mai gặp.”

“Cung tiễn Thượng Tiên!” Hứa Nhị Cẩu lại dập đầu lạy Lâm Xung một cái.

Lâm Xung lại muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng vẫn không kịp, huynh đài này quả nhiên là thợ săn, động tác nhanh vãi...

Lắc đầu, Lâm Xung quay trở lại phòng khách.

Đã có Hứa Nhị Cẩu ở ngoài, Lâm Xung không muốn nghỉ ngơi trong phòng ngủ chỉ cách một bức tường trong suốt khi ngủ, hắn không thích có người ở gần nhìn chằm chằm, đây cũng là một trong những lý do khiến hắn kiên định với chủ nghĩa độc thân.

Trên sàn phòng khách, bày biện đủ loại sổ tay và bản vẽ.

Đây là thành quả nghiên cứu rắn đỏ nhỏ trong một năm qua của Lâm Xung, nếu thế giới này có yêu quái, thì rắn đỏ nhỏ nhất định là yêu quái của yêu quái. Nếu xem yêu quái là một chủng tộc, thì giữa các loại yêu quái ắt hẳn có điểm chung.

Lâm Xung bật đèn bàn, khoanh chân ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào ghế sofa, bắt đầu nghiên cứu những ghi chép này.

“Xét bề ngoài, lớp vảy của rắn đỏ nhỏ vô cùng cứng rắn, Hứa Nhị Cẩu cũng nói, da của trư yêu rất dày, tên bắn không trúng, đao chém không để lại vết.”

“IQ và EQ của rắn đỏ nhỏ khá tương tương trẻ em năm tuổi, còn trư yêu, tham ăn tham ngủ, ham muốn vô độ, IQ chắc sẽ thấp hơn rắn đỏ nhỏ..”

Trí tuệ là một điểm yếu, Lâm Xung khoanh tròn màu đỏ trên giấy.

“Tốc độ, trư yêu chạy nhanh hơn người.”

“Thể trạng, trư yêu cao khoảng hai mét rưỡi, nặng khoảng sáu trăm đến tám trăm cân… khác mịa gì xe tăng hạng nặng.”

“Răng, trư yêu có thể nuốt trọn nửa người trong một lần há mồm, có thể cắn vỡ xương sọ cứng nhất, khả năng tiêu hóa cực mạnh, vết thương của người bị nó cắn khoảng nửa ngày sẽ xuất hiện dấu hiệu bị thối rữa, trong thế giới không có kháng sinh này, bị cắn đồng nghĩa với cái chết.”

“Điểm yếu, Hứa Nhị Cẩu nói gã từng bắn một mũi tên vào miệng trư yêu, trư yêu bị thương phát cuồng, cái này thì giống rắn đỏ nhỏ, mắt, miệng, hậu môn, v.v., những nơi không được lớp biểu bì bảo vệ đều là điểm yếu.”

Lâm Xung vẽ một vòng tròn màu đỏ trên ‘nội tạng’.

Rút ra kết luận, một điểm yếu là trí tuệ, một điểm yếu là nội tạng.

Một kế hoạch dần thành hình trong đầu Lâm Xung.

Trước khi nghỉ ngơi, Lâm Xung đến phòng ngủ xem qua tình hình.

Bão đã bắt đầu nổi lên.

Đủ loại đá vụn bị cuồng phong cuốn theo, như những giọt mưa lớn đập vào tường, trời đất hỗn độn, nối liền một mảng, trông như mấy bức tranh trừu tượng của Van Gogh, Lâm Xung đến gần bức tường trong suốt, thấy Hứa Nhị Cẩu cuộn tròn, co ro ở góc tường tránh tuyết.

Hứa Nhị Cẩu quấn áo lông vũ, mặt quay về phía tường, ngủ rất ngon, đá vụn lung tung bắn vào người gã, vậy mà gã vẫn ngáy ngon lành, trên mặt còn nở nụ cười hạnh phúc.

Thế giới này, dù là sinh vật, động vật hay nhân loại, khả năng chống chọi với môi trường tự nhiên khắc nghiệt tốt hơn nhiều so với những gì Lâm Xung tưởng tượng.

Lâm Xung yên lòng nhìn Hứa Nhị Cẩu đang cuộn người trong gió tuyết, khẽ lẩm bẩm: "Chúc ngủ ngon."

Ngày hôm sau.

Lâm Xung thức giấc hơi muộn, sau khi đánh răng rửa mặt, hắn bắt đầu nấu bữa sáng, nấm bồn tắm số một phơi khô áp chảo! - nấm số một sau khi phơi khô có vị gần giống khoai lang sấy nhưng thơm và nhiều vị ngọt hơn, Lâm Xung thường lấy nó làm bữa sáng.

Dùng xong bữa sáng mỹ vị, Lâm Xung dời bước đến phòng ngủ.

Chỉ thấy dưới ánh sáng dịu nhẹ của Côn Luân Thần Sơn, Hứa Nhị Cẩu đứng trên lớp tuyết cứng, đang hoạt động quyền cước.

Từng động tác mạnh mẽ uy phong, trông đầy sức sống.

Trong hốc tuyết cách Hứa Nhị Cẩu không xa, rắn đỏ nhỏ trợn mắt nhìn chằm chằm vào nhân loại đang nhảy nhót kia, may mà Lâm Xung đã sớm vẽ ranh giới cho Hứa Nhị Cẩu, dặn gã tránh xa vùng cấm, đừng trêu chọc rắn đỏ nhỏ.

Thấy Lâm Xung xuất hiện, Hứa Nhị Cẩu vội vàng trượt người về phía trước: "bịch bịch” mấy tiếng đã quỳ xuống, dùng tư thế ăn mừng của cầu thủ bóng đá sau khi ghi bàn, lao đến trước mặt Lâm Xung.

Rất tốt!

Lần thứ en nờ, Hứa Nhị Cẩu thành công khiến lời ngăn cản gã quỳ xuống của Lâm Xung nghẹn trong cổ họng.

“Đứng lên đi.” Lâm Xung quạu quọ nói.

“Bái kiến Thượng Tiên! Vâng!” Hứa Nhị Cẩu lập tức đứng dậy.

“Này, bữa sáng.” Lâm Xung lấy cái đĩa đựng vài miếng nấm khô cho Hứa Nhị Cẩu.

Nấm khô sau khi tràn đầy linh khí, trong nháy mắt phồng lên, biến thành nấm vàng sấy.

“Cái gì là bữa sáng?” Hứa Nhị Cẩu nhìn nấm chảy nước miếng, nhưng chưa dám ăn.

“Ừm thì... Có ăn là được rồi, mau ăn đi.” Lâm Xung lười giải thích.

Hứa Nhị Cẩu mồm to, hai ba miếng đã ăn hết nấm vàng, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn ‘chết không hối tiếc’.

“Ngươi có rượu đó không?” Lâm Xung hỏi Hứa Nhị Cẩu.

“Rượu? Có, có ạ.” Hứa Nhị Cẩu có chút không hiểu.

“Đổ rượu vào cốc, sau đó đặt ở chỗ cũ.” Lâm Xung nói.

Hứa Nhị Cẩu lấy từ trong ngực ra một cái túi da, rót một ít chất lỏng vàng đυ.c vào cốc, sau đó cung kính đặt về chỗ cũ, lại lui mấy bước về phía sau.

Lâm Xung nhìn Hứa Nhị Cẩu đã lui đến khoảng cách thích hợp, mới ngồi xổm xuống, lại cầm cốc lên, nhìn chất lỏng bên trong, ngửi một cái, lộ ra vẻ mặt quả nhiên như vậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hứa Nhị Cẩu: “Ta dạy ngươi cách gϊếŧ trư yêu.”