Chương 13: Ăn nấm đừng khóc

(Vì chương này đã có sự giao tiếp với người khác nên các loại xưng hô sẽ được đổi hết sang ta – ngươi nhé, đánh dấu bước ngoặt anh main chính thức rũ bỏ thân phận người hiện đại thế kỷ 21, bước vào thế giới tu tiên)

Người?

Lâm Xung tưởng đâu hắn vừa nhìn nhầm.

Hắn dụi mắt, bóng người kia vẫn ở đó, cách khoảng năm trăm mét ngoài rìa đỉnh tuyết, đang chậm rãi bò lên.

Người đó mặc đồ da thú, da vàng bóng khoẻ mạnh, đeo cung, giắt đeo bên hông, trông khá giống thợ săn.

Lâm Xung vội vàng lấy ống nhòm ra, khi vặn ống kính lấy nét, ngón tay còn hơi run rẩy.

Hắn đang rất khẩn trương.

Xuyên việt một năm, cuối cùng đã thấy được sinh vật trông như "người sống" rồi.

Run run rẩy rẩy, Lâm Xung thấy một... khuôn mặt trong ống nhòm.

Dù khuôn mặt này đã trải qua phong sương, bề ngoài thô ráp như vỏ cây già được đẽo gọt, nhưng mắt, tai, mũi, miệng đều có, chắc chắn là người giỏi sinh tồn ngoài trời.

Đội ơn trời!

Lâm Xung có chút hưng phấn.

Đúng là hắn không thích giao tiếp với người khác, nhưng hắn rất khao khát tìm hiểu thế giới thần kỳ này, một năm rồi, cuối cùng đã gặp được sinh vật đi hai chân như mình, sao có thể không mừng được cơ chứ!

Người đó leo lêи đỉиɦ núi tuyết, nằm trên mặt đất một lúc lâu, có thể là quá mệt, năm phút sau lại bò dậy, nhìn quanh, mặt lộ vẻ kinh ngạc, hồi lâu không dám động đậy.

Lâm Xung gấp gần chết, người đó vẫn đi từng bước, từng bước di chuyển về phía hắn, càng đi càng nhanh, cuối cùng là lăn lộn, bò về phía Lâm Xung, biểu hiện trên mặt cực kỳ vui mừng, thậm chí nước mắt nước mũi tuôn rơi, vừa chảy ra đã đông cứng trên mặt.

Nhìn dáng vẻ này của người này, Lâm Xung hơi dại ra, nếu không phải ánh mắt của người này luôn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn còn tưởng đâu người này đến cướp quả Kim Tiên... không đúng, quả Kim Tiên!

Lâm Xung liếc sang, chỉ thấy rắn đỏ nhỏ đã cuộn tròn người sẵn sàng chiến đấu, như mũi tên lên dây, chỉ chờ người này xâm nhập lãnh địa của nó là cắn chết tươi.

"Dừng lại!" Lâm Xung gầm lên.

Tiếng gầm của Lâm Xung có hiệu quả kỳ lạ, người đó đột ngột dừng bước, vì quá vội ngã nhào trên tuyết, mặt đất trơn trượt, khiến người nọ lăn vài mét mới phanh được, người nọ dừng cách rắn đỏ nhỏ và quả Kim Tiên khoảng năm, sáu mét.

Năm mét là giới hạn mà rắn đỏ nhỏ có thể tha thứ khi sinh vật khác đến gần quả Kim Tiên.

Vào trong phạm vi năm mét, con hàng đó sẽ bắt đầu nhe răng thè lưỡi ngay.

Nguy hiểm quá tía má ơi! Lâm Xung toát mồ hôi lạnh, xuyên việt một năm rồi, vất vả lắm mới gặp được người sống, không thể để người ta bị pet tương lai của hắn cắn chớt được!

"%#@¥%&#" Người đó há to miệng hét lớn, nhưng Lâm Xung không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Âm thanh không thể truyền vào, bức tường trong suốt ngăn cách mọi vật chất, à thì cũng không hẳn, nếu ngăn được hết thì Lâm Xung cũng không nhìn thấy hình ảnh, dù sao ánh sáng cũng là vật chất, tóm lại mấy kiến thức khoa học bình thường không xài cho thế giới bên kia được.

"Ngươi nói cái gì á?” Lâm Xung thò đầu ra khỏi bức tường trong suốt.

Cá đống âm thanh ồ ạt truyền vào tai, trong đó có tiếng gào khóc khàn khàn của người nọ.

"Tiên nhân cứu ta!"

Tiên nhân? Hắn? Lâm Xung bóp cằm suy nghĩ một chút.

"Cầu tiên nhân cứu mạng cả làng chúng ta!" Người đó quỳ xuống trên mặt tuyết quanh năm bị gió mài cho trơn nhẵn, tiếp tục dập đầu gào lớn.

"Ngươi..." Lâm Xung định nói gì đó.

Người nọ lại gào lên một tiếng: "Cầu tiên nhân cứu mạng!"

"Im cái đã!" Lâm Xung bất đắc dĩ cũng phải gào lại vào mặt người ta, moẹ nó để hắn nói với chứ!

Người đó lập tức im lặng, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt khắc khổ, đầy rãnh nhăn của người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.

"Ngươi nghe hiểu lời ta nói không?" Lâm Xung hỏi.

"Ta có thể! Tiên nhân nói chuyện với ta! Nói chuyện với ta rồi!" Thúc thúc mặt mũi kham khổ kia phấn khích reo lên như một đứa trẻ.

"Im lặng giùm đi, ngươi đứng dậy, đi qua bên kia, đi mười bước, đúng rồi, sau đó đi về phía ta, được rồi, đứng đó." Lâm Xung chỉ huy người nọ đi vòng qua khu vực cấm của rắn đỏ nhỏ, đứng cách năm mét trước mặt hắn, tiện tay vớ con laptop DELL V13 vẫn luôn dùng để kê bàn.

Thời gian vừa rồi, Lâm Xung phát hiện con laptop V13 bị hệ thống chiếm giữ, mặc dù chẳng có tác dụng gì, nhưng cực kỳ cứng cáp, dao phay chém, máy khoan đυ.c đều không xi nhê, sử dụng làm lá chắn có lẽ là công dụng lớn nhất của hệ thống Tiểu Tam kia nhể?

Tâm phòng người luôn phải có, nếu Lâm Xung đã định nói chuyện với vị thúc thúc kia, đương nhiên phải bước ra khỏi bức tường trong suốt, nhưng lỡ người ta phát rồ lên tấn công hắn thì sao?

Nên hắn mới cầm theo hệ thống làm lá chắn, có gì còn đỡ chứ….

"Ngươi ở đâu đến vậy?" Lâm Xung hỏi.

"Ta là Hứa Nhị Cẩu, người của Hứa gia thôn dưới núi, Hứa Đại Cẩu là cha ta." Hứa Nhị Cẩu lại quỳ xuống, chất giọng vô cùng vang đội, cảm giác rất thành thật: "Tiên nhân trên cao xin hãy cứu thôn chúng ta..."

“Từ từ nói, ta hỏi gì ngươi đáp nấy." Lâm Xung bất đắc dĩ phải ngắt lời gã lần nữa.

Vâng vâng! Hứa Đại Cẩu vội vàng ngậm miệng, quỳ thẳng tắp.

"Bây giờ là thời đại nào?" Lâm Xung hỏi.

"Cái gì là... thời đại?" Hứa Đại Cẩu ngơ ngác.

"Chính là năm nào á, các ngươi gọi cái này là gì?" Lâm Xung hỏi.

"À, ta biết, bây giờ là Đại Đường, niên hiệu ta không biết, nhưng trưởng thôn biết." Gã vội vàng trả lời.

Đại Đường? Lâm Xung sửng sốt, hắn xuyên việt đến thời cổ đại sao? Hơn một nghìn năm trước? Trên Trái đất hơn một nghìn năm trước có yêu quái và thần tiên ư?

"Vậy ngươi có biết đây là đâu không?" Lâm Xung tiếp tục hỏi.

"Đây là Côn Luân Thần Sơn, trên núi có thần tiên, hồi nhỏ ta nhìn thấy thần tiên bay lượn trên trời, cưỡi mây, đẹp vô cùng, nhưng một năm trước đột nhiên có tiếng nổ lớn, thần tiên đều biến mất, trưởng thôn nói là thần mộc gãy, thiên địa tuyệt, sau đó yêu quái ăn thịt người xuất hiện khắp nơi, con trư yêu chết tiệt, nó đã ăn cha nương ta, hu hu hu, ta phải báo thù cho cha nương!” Hứa Đại Cẩu vừa nói vừa khóc, nước mũi nước mắt chảy ra lại tiếp tục đóng băng.

Lượng thông tin quá lớn, Lâm Xung phải hít sâu vài hơi, sắp xếp lại những gì hắn vừa nghe được. Đầu tiên có thể khẳng định, nơi này có thần tiên, cũng có yêu quái, sau đó thần tiên biến mất, yêu quái ăn thịt người bắt đầu lộng hành.

Thời nhà Đường có thần tiên có yêu quái? Nghe nhảm nhí vãi!

Có phải hắn xuyên việt đến thời nhà Đường của thế giới khác không?

"Ngươi đừng khóc nữa." Lâm Xung khá thương xót cho nam nhân cao lớn có cha nương vừa bị yêu quái ăn thịt này: "Ngươi nói kỹ hơn chút đi, con yêu quái đó trông như thế nào, sao ngươi lại kêu cứu với ta, ta có thể giúp gì cho ngươi?"

"Con yêu quái đó cao bảy thước, sức lực vô cùng lớn, da dày, tên bắn không thủng, mỗi ngày nó sẽ bắt một người ăn thịt, ăn no thì ngủ khò khò ở từ đường trong thôn chúng ta, người trong làng sắp bị nó ăn sạch rồi." Gã vô cùng tức giận.

"Tại sao không cầu cứu quan phủ?" Lâm Xung chỉ ra một vấn đề, đã có triều đại tức là có quốc gia, đã có quốc gia ắt sẽ có quân đội!

"Nơi này của chúng ta xa xôi hẻo lánh, quan gia nào rảnh mà quản đến chứ, trưởng thôn của chúng ta có báo quan, tên quan hồ đồ đó lại nói cứ cho trư yêu ăn no, no thì nó sẽ đi thôi, hừ, đợi nó ăn no rồi thì làng chúng ta còn người sống sao!" Gã thở dài.

"Vũ khí của các ngươi..." Lâm Xung chỉ vào dao găm và cung tên đeo trên người Hứa Nhị Cẩu: "Mấy cái này thật sự không làm gì được lớp da của trư yêu à? Nếu không mời được binh lính, vậy pháp sư, đạo gia, phật môn?”

"Pháp sư... À, tiên nhân đang nói mấy vị tiểu tiên sao, chúng ta ngày ngày cầu thần bái phật, cả một năm rồi, một vị tiểu tiên cũng không thấy, ta quỳ bò một tháng, mới lên được Côn Luân Thần Sơn, gặp được tiên nhân, cầu tiên nhân cứu lấy Hứa gia thôn chúng ta!" Gã lại khóc.

"Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc nữa." Lâm Xung bị người này khóc đến đau cả đầu.

Vị Hứa Nhị Cẩu này, kiến thức trong đầu có hạn, nói tới nói lui cũng chỉ có thể giúp Lâm Xung hiểu ra, hắn đã xuyên việt đến thế giới huyền huyễn, có thần tiên có yêu quái, quái gở hơn nữa là tráng hán thô to này còn đinh ninh cho rằng hắn là thần tiên.

Nhưng, Lâm Xung có thể giúp gì cho gã đây?

Bỏ qua tổ ấm an nhàn, xuống núi đi giúp Hứa Nhị Cẩu trừ yêu, nếu không động đến quả Kim Tiên, rắn đỏ nhỏ sẽ bằng lòng cho hắn xuống núi, nhưng xuống núi làm gì? Thế đạo loạn lạc như vậy, bị yêu quái ăn thịt thì phải làm sao?

"Tiên nhân, cầu xin người!" Hứa Nhị Cẩu thấy Lâm Xung do dự, không khỏi sốt ruột, quỳ xuống nhào qua muốn ôm chân Lâm Xung.

Lâm Xung giật mình, vội vàng co người về sau bức tường trong suốt.

"Rầm", Hứa Nhị Cẩu va vào bức tường bá đạo, gã sờ lên sờ xuống, rồi nhìn Lâm Xung đứng sau, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, tiên nhân không muốn giúp gã, cự tuyệt anh gã sao?

Oa~~ Hứa Nhị Cẩu càng thêm đau buồn, gào khóc lớn.

"Ngươi đừng khóc nữa, ây gu, nhìn ngươi lạnh rét run kìa." Lâm Xung thấy sắc mặt Hứa Nhị Cẩu tái xanh, tâm trạng suy sụp, đau buồn, cả người nhìn qua rất bất ổn, sắp chết cóng đến nơi, Lâm Xung đành phải lấy nấm ra dỗ gã.

"Ăn đi đã, chúng ta cùng nghĩ cách." Lâm Xung đưa nấm khô cho Hứa Nhị Cẩu.

Rắc rắc rắc~ Nấm trắng trải qua sự biến đổi của Linh tính, biến thành nấm vàng tràn đầy tiên khí, rơi xuống trước mặt Hứa Nhị Cẩu.

Hứa Nhị Cẩu run rẩy nhận lấy nấm vàng, đây là thức ăn của tiên nhân, tiên nhân không bỏ rơi gã, gã cảm động đến mức ba, hai miếng ăn sạch sành sanh, cũng không sợ có độc…

Nấm vàng vào bụng, dòng nước ấm áp lập tức lan tỏa, sắc mặt Hứa Nhị Cẩu lập tức hồng hào trở lại, gã nhìn về phía Lâm Xung, mắt đỏ hoe, sắp rơi lệ cảm động.

"Dừng, đừng khóc, khóc nữa ta sẽ không giúp ngươi." Lâm Xung vội doạ.

Hức! Hứa Nhị Cẩu quẹt miệng, gật đầu, có hơi sợ hãi, hình như gã đã chọc giận tiên nhân.

"Không sao, đừng sợ, chúng ta nói chuyện một chút, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Lâm Xung cảm thấy mình đang bắt nạt người ta, đành phải cố hết sức, dùng ngữ khí ôn hòa nhất hỏi han.

"Ta mười tám." Hứa Nhị Cẩu nói.

Đệt mịa!! Ta tưởng ngươi bốn mươi chứ! Lâm Xung kinh hãi.