Chương 9: Bí ẩn của núi Mặc Sơn

Bản tính của côn trùng…

Lòng trung thành?

Những chữ này ngay lập tức chui vào đầu tôi, sau đó đống xác của bầy kiến trước mắt tôi toàn bộ tựa như đều sống lại, xếp thành một đội quân rồi bò lên chân tôi, rậm rạp chằng chịt, trải rộng khắp người!

Đây là những gì tôi đã nói sao?

Tại sao tôi lại nói với một đứa trẻ những điều như vậy? Mà lời này, hình như tôi đã nghe qua ở đâu đó.

“Chú?"

Giọng nói của đứa bé phá tan ảo ảnh trước mắt tôi.

Tôi định thần lại, nhưng hô hấp đã có chút gấp gáp, đáp: "Ừ?"

Tôi nhìn chằm chằm vào xác bầy kiến trên mặt đất, hỏi: "Cháu gϊếŧ bọn chúng à?"

Đứa trẻ lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải ..." Nói xong cậu bé lật tung đống kiến lên, dưới những cái xác này có một cái hang nhỏ bằng ngón út của đứa trẻ, trông giống như là một tổ kiến.

"Chú nói, bản tính bọn chúng là trung thành, như vậy thì, dù chết cũng rất muốn về nhà đúng không? Đem cả tính mạng, sức lực cuối cùng của mình dâng lên cho kiến chúa... Đúng không chú? Cho nên, đây là cháu đang giúp bọn chúng!"

Trên mặt của cậu bé toát lên một biểu cảm si mê, vẻ mặt đó không giống một cậu bé nên có ở độ tuổi này của mình.

Một giây phút kia, thời gian gần như bị đóng băng giữa hai chúng tôi .

Cậu ta nhìn tôi với đôi mắt rực lửa, dường như đang háo hức chờ đợi tôi khen ngợi.

Nhưng não tôi trở nên trống rỗng một cách khó hiểu.

Cho đến khi, một bàn chân to lớn đột nhiên dẫm xuống! Đem toàn bộ tổ kiến, xác kiến nghiền nát!

Cú dậm này, làm cho tôi như trút được gánh nặng.

Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra đó là Trình Hải Đông.

"Mấy giờ rồi mà còn ở đâu vọc kiến hả, đi vào nhà đi, ngoài trời ban đêm lạnh lắm, cháu sẽ bị cảm bây giờ!" Cậu ấy bảo đứa nhỏ vào nhà nghỉ ngơi, nói xong liền cười với tôi, nói: "Anh Tá, bên ngoài lạnh lắm, đi nào, chúng ta vào trong trò chuyện một chút."

Quả thật lạnh, nhưng vốn không nên lạnh như thế này, bây giờ là giữa mùa hè mà.

"Ừ ..." Tôi đang định gật đầu.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng hét chói tai, đứa nhỏ điên cuồng gào thét, vừa đánh vừa đá cắn Trình Hải Đông, Trình Hải Đông vừa cười vừa dỗ nó vào nhà.



Có lẽ, Trình Hải Đông chỉ thấy đó là một đứa trẻ ham chơi, không muốn quay về nhà để ngủ vào buổi tối.

Nhưng mà, tôi có thể thấy rõ sự tức giận chân thật trong mắt đứa trẻ đó.

Khuôn mặt vặn vẹo khi cậu ta hét lên, trong mắt lộ rõ sự căm ghét, còn có cả sát ý nữa! Nó giống hệt như rất nhiều kẻ gϊếŧ người mà tôi từng gặp qua!

Tôi cúi đầu nhìn tổ kiến trên mặt đất bị Trình Hải Đông phá hủy.

Cùng với những con kiến đã bị nghiền nát.

Đầu óc rơi vào khoảng suy tư lạnh lẽo.

"Chao ôi, được rồi cậu đi ... con thỏ nhỏ chết bầm này, mới bảy tám tuổi đầu thôi mà làm cho người khác phải e ngại rồi. Nhìn xem nó cắn em này!" Trình Hải Đông bước ra khỏi nhà một lần nữa, cậu ấy che cổ tay của mình lại, bên dưới còn mơ hồ có một vòng dấu răng gần tứa máu ra, nói: "Anh Tá, em vừa mới nghe nói, anh đang chuẩn bị lên núi?"

"Ừ."

Tôi đứng dậy, mặc dù ngoài trời hơi lạnh nhưng tôi cũng không có ý định vào nhà. Có lẽ là bởi vì người chị họ của Trình Hải Đông đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách đầy ngu ngốc.

Tôi xoay người đi đến một dãy ghế gỗ trong sân, ngồi xuống, "Tôi đúng là có ý định này."

"Anh Tá Lạc, anh nói thật cho em biết đi, anh đã phạm phải tội gì mà định lên núi trốn như vậy?"

"Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phạm tội gì cả. Vào núi, chỉ để tìm cách chứng minh mình trong sạch mà thôi... Có lẽ tôi muốn tìm một thứ gì đó."

"Được được được, anh Tá Lạc, em không nhắc đến chuyện phạm tội hay không phạm tội nữa. Chuyện anh muốn vào núi này, nếu anh thực sự muốn, vậy thì ngày mai em cũng không rời khỏi đây đâu."

Tôi nghi hoặc nhìn cậu ấy: "Có ý gì?"

Lúc này cậu ấy mới ngồi xuống, tiến đến gần tôi, vẻ mặt cường điệu nói: "Ngọn núi này vô cùng đặc biệt, khi em còn bé cũng ở trong thôn này, vậy nên mới biết, thường thường sẽ có một vài người sau khi lên núi rồi thì không thể nào ra được nữa. Thêm nữa trên ngọn núi này có ma quỷ đấy, anh biết không? Em biết anh không tin những thứ này, ... Ai da, cái miệng em cũng thật ngốc. Giờ một là anh đừng đi, hai là nếu anh vẫn muốn lên thì hai chúng ta hãy đi cùng nhau."

Tôi thật sự không nghĩ đến.

Tên nhóc này lại muốn đi vào núi cùng tôi.

Tôi lắc đầu: "Không được, không cần đâu. Ngày mai cậu cứ về đi, cậu đưa tôi đến đây đã là tốt lắm rồi, tình cảm này tôi sẽ mãi ghi nhớ."

Trình Hải Đông cau mày: "Anh Tá Lạc, nếu anh nói thế này thì xa lạ quá rồi. Không phải anh đang muốn tìm thứ gì đó sao? Dạo này em rất nhàn rỗi, em đi lang thang với anh một chút, hai người cũng an toàn... "

"Tôi đã nói cậu không thể đi được."

Tôi không biết trên núi sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng sự mất trí nhớ của tôi và những chuyện kỳ lạ xảy ra trong hai ngày qua đều liên quan đến nó, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến người khác, để cho bản thân phải gánh nhiều thêm tội lỗi trên lưng.

"Anh Tá, có phải anh không tin em không?"



"Không tin cậu mà tôi để cho cậu dẫn tôi đến chỗ này sao? Cậu suy nghĩ nhiều rồi, ngày mai cứ trở về đi, đừng nghĩ nhiều đến chuyện này nữa, cứ sống sao cho thật tốt vào." Tôi vỗ vai Trình Hải Đông.

"Trời ạ..." Trình Hải Đông thở dài.

Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi cậu nói trên ngọn núi này có chút quỷ dị, cụ thể là thế nào nói tôi nghe xem?"

Trình Hải Đông cũng khá ngạc nhiên: "Anh Tá Lạc, anh cũng tin những cái này à?"

"Chỉ là tò mò thôi."

"Đây là một câu chuyện xưa, khi em còn nhỏ, những người lớn trong gia đình chúng em rất hay kể. Để em kể lại cho anh Tá nghe một chút cho vui."

Trình Hải Đông quay người lại, chống một tay lên đùi, bắt đầu nhớ lại: "Chuyện kể rất lâu trước đây, khi mà còn vào thời cổ đại ấy, có hai đội quân giao chiến với nhau! Lúc đó ở gần làng chúng em, ngay dưới chân núi này chính là chiến trường. Đã là trận chiến thì nhất định phải có kẻ thắng người thua. Bên thua cuộc bị đánh cho bay cả mũ áo giáp, gần như toàn bộ đội quân đều bị xóa sổ. Thế nhưng tướng quân của bên đó, mạng của ông ta rất lớn, không chết trên chiến trường mà trốn vào trong núi. "

"Ở trong ngọn núi này, ông ta gặp một vị thần rồi khóc lóc kể lể. Nói rằng những binh lính ông ta mang đến trận chiến này giống như anh em của mình vậy, sau khi trận chiến kết thúc, máu chảy thành sông, xương chất thành núi, ông ta thật sự rất xin lỗi bọn họ. Vô cùng oán hận và không cam lòng! Vì vậy, ông ta đã xin vị thần đó cho mình một cơ hội, ông ta muốn lật ngược tình thế. Vị thần thấy ông ta đáng thương nên đã cho một cơ hội, để nhóm binh lính của ông ta sống lại từ trong lòng đất. Thế là bọn họ lại một lần nữa ở trên núi bày binh bố trận. Đốt lửa trại, cố tình tạo khói để dụ quân địch đến truy lùng mình, sau khi dẫn địch lên núi, họ tiêu diệt toàn bộ, không còn một ai sống sót”.

"Nhưng trong chiến tranh, thật khó để phân biệt được đúng sai. Những binh lính đã chết kia cũng là con người, cũng có oán hận, và những căm hận của bọn họ quanh năm đều ở trên ngọn núi này không thể tiêu tan. Sau đó người ta đồn rằng, nếu ai đã đi vào ngọn núi này thì đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài. Vào ban đêm, những binh lính đã chết kia sẽ đều biến thành âm binh, lang thang khắp trong núi! Còn có một vài âm thanh, nghe giống như khẩu hiệu trên chiến trường, còn cả tiếng chém gϊếŧ. Nhắc đến chuyện này, thật sự là có, khi em còn bé, cũng từng trèo lên núi, đến tối em thực sự thấy tiếng kêu rên, là thật đó."

"Hơn nữa thật ra ngọn núi này không biết nó nằm ở địa hình như thế nào, tình trạng của nó ra sao mà quanh năm đều rất lạnh. Anh đừng thấy bây giờ là mùa hè, khi đêm xuống thì lại gió lạnh vù vù, giống như mùa thu vậy. Điều kỳ lạ hơn chính là vào mùa đông, trên núi này thế nhưng lại không có tuyết đọng lại, càng trông giống mùa thu ... thật sự mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng thê lương ảm đạm. "

Thời điểm Trình Hải Đông kể chuyện, cậu ấy trông rất hào hứng, giống như một người đang kể chuyện cổ tích vậy.

Mà liên quan đến truyền thuyết này ...

Tôi bắt đầu nghĩ, truyền thuyết là gì? Đó là câu chuyện được người đời truyền tai nhau.

Cho nên càng lan rộng, nó càng được biến tấu. Do đó rất nhiều nội dung trong đó không có độ tin cậy cao.

Nhưng nói đi rồi cũng phải nói lại, sẽ không vô duyên vô cớ tự bịa ra một câu chuyện như vậy được. Câu chuyện gốc ban đầu là có thật, nhưng những phiên bản sau này ngày càng trở nên khó lòng mà tin được. Vì thế, trừ trí tưởng tượng của người xưa trong câu chuyện này, thì bên trong nội dung còn lại gì chứ?

Đó là cuộc giao tranh giữa hai đội quân.

Một bên bị tiêu diệt, một số ngựa và binh lính còn lại chạy vào trong núi.

Mà trong cuộc truy đuổi này, toàn bộ bên còn lại cũng đã chết trong núi sâu này.

Đúng, chính là như vậy.

Như vậy, tại sao bọn họ lại phải chết ...

Mà lúc này, trong sân nhỏ truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, làm nhiễu loạn suy nghĩ của tôi: "Xin lỗi! Tôi có thể xin ở nhờ lại đây được không?"

Trừ người đàn ông này ra, ngoài cửa còn có đủ loại tiếng ồn, xem ra có rất nhiều người đến nơi này