Chương 5: Bỏ trốn

Vết xước trên quả lê kia, trên móng tay của Mễ Na là nước quả bị thối rửa...

Trong trí nhớ của tôi chợt hiện lên hình ảnh đêm qua!

Không phải là ảo giác, những chuyện này không phải do tôi tưởng tượng ra, có phải thật sự tôi đã gϊếŧ chết Diệp Thiên Trạch hay không thì tôi không biết. Nhưng một tháng qua, Mễ Na, người đã sống cùng tôi, là một con người thật sự tồn tại!

"Mễ Na không có chết ..." Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Trần Sâm ở phía đối diện nói: "Anh phải tin tôi!"

Tôi và Trần Sâm hai mắt nhìn nhau, nhưng trong ánh mắt anh ấy, tất cả những gì tôi có thể thấy chỉ là sự thất vọng. Tôi dần hiểu rằng, bây giờ tôi có nói bất cứ điều gì đi chăng nữa anh ấy cũng sẽ không tin tôi. Không trách anh ấy được, nếu tôi là anh ấy, tôi cũng sẽ không tin.

Tôi sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, nếu như nói, người sống với tôi trong một tháng này không phải là tôi tưởng tượng ra, mà những thi thể được phát hiện cũng thực sự tồn tại,. Vậy thì hai người này, hai Mễ Na, có khuôn mặt hoàn toàn giống nhau? Kết quả bọn họ ai là thật, ai là giả?

Tối hôm qua Mễ Na bỏ đi cả đêm, cố tình tạo ra giả tưởng rằng tôi đang sống một mình, là tại sao chứ?

Chờ một chút!

Nếu những gì tôi nhìn thấy trong trí nhớ không phải là ảo giác của tôi, cũng không phải để tôi che giấu khả năng mắc bệnh tâm thần của mình, vậy thì Diệp Thiên Trạch, người đã uống rượu với tôi đêm qua, cũng là thật. Người đã bị gϊếŧ chết và Diệp Thiên Trạch, có hai gương mặt giống nhau. Như vậy giữa anh ấy và Mễ Na có mối quan hệ như thế nào!

"Trần Sâm, anh có thể không tin tôi, nhưng việc quán rượu vẫn chưa mở kia anh phải kiểm tra lại một chút."

"Còn Mễ Na, nếu tìm được cô ấy, nhất định có thể giải thích được rất nhiều vấn đề! Tìm cô ấy, giúp tôi tìm cô ấy!"

Sau khi đợi tôi nói xong những lời này, sự thất vọng trong mắt Trần Sâm dần dần chuyển thành thương hại.

Anh ấy có vẻ như đang cảm thông với một bệnh nhân tâm thần.

Ánh mắt này, làm cho những lời tiếp theo tôi chuẩn bị nói, hoàn toàn không thể thốt ra thêm được nữa.

Quả nhiên vẫn không được.

“Video kia cho tôi xem lại một lần nữa." Tôi chỉ có thể đưa ra yêu cầu như vậy.

Đó là video Diệp Thiên Trạch bị gϊếŧ.

Lần này tôi mới phát hiện ra, những gì từ trong miệng Trần Sâm nói ra, việc cướp tài liệu, quả thật là do tôi làm. Nhưng vì vội vàng rời đi nên tôi không lấy hết, có ba tập hồ sơ, tôi lấy hai cái, còn dư lại một cái bị thi thể Diệp Thiên Trạch đè ở phía dưới. Mà văn kiện đó...

Có máu?

Chẳng lẽ tối hôm qua, khi tôi uống rượu với Diệp Thiên Trạch, anh ấy đã mang đến?

Tôi vội vàng kêu tạm dừng, chỉ vào góc văn kiện lộ ra dưới người Diệp Thiên Trạch trên màn hình, hỏi: "Tài liệu ở đây, anh đã tìm được chưa?"



Trần Sâm đã đóng video lại.

"Nửa sau đoạn video bởi vì cúp điện nên gây trở ngại đến đường truyền, không còn ở đó nữa, tại hiện trường chỉ có thi thể của Diệp Thiên Trạch. Tôi nghĩ cậu rõ ràng tung tích của tập tài liệu này hơn tôi chứ."

Đúng, tôi biết rõ ràng.

Văn kiện đó là thứ mà Diệp Thiên Trạch đã cho tôi xem, thời gian chúng tôi gặp nhau vào ngày hôm đó ...

8 giờ 30 phút?

Nói tóm lại, quả thực là muộn hơn thời điểm anh ấy bị gϊếŧ một chút.

Như vậy tức là, sau khi bị gϊếŧ chết, anh ấy đã sống lại, sau đó cầm tập tài liệu đến gặp tôi?

Nghĩ đến đây, tôi lại bắt đầu hoài nghi, có phải mình bị điên rồi không nên mới nghĩ vậy?

Nói xong, Trần Sâm dường như đã mất kiên nhẫn với tôi, nói: "Tá Lạc, tôi thực sự không ngờ rằng giữa chúng ta lại biến thành loại kết cục như ngày hôm nay. Tôi biết rằng có một số điều mà con người rất khó kiểm soát, có lẽ trong đầu cậu còn có một người khác nữa. Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là người trước mặt tôi, có phải là Tá Lạc tôi quen hay không?"

"Sau này, đội đặc nhiệm phụ trách vụ án tòa nhà châu Âu ở ngoại ô sẽ đến gặp cậu, mối liên quan giữa cậu và vụ án kia không thể tách rời được. Tôi hy vọng rằng người bây giờ đang ngồi trước mặt tôi, Tá Lạc mà tôi thực sự quen thuộc, có thể sớm thành thật một chút."

Liên quan đến vụ án tòa nhà châu Âu ở ngoại ô, không chỉ lập thành tổ chuyên án, mà bọn họ còn có một văn phòng làm việc riêng, cho nên không phải họ đến gặp tôi, mà là đem tôi đến gặp họ.

Tôi được áp giải vào một chiếc xe cảnh sát, chuẩn bị đến chỗ đó.

Trên đường đi, tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện đến cuối cùng có phải thật sự có đến hai Mễ Na và hai Diệp Thiên Trạch hay không.

Nhưng sẽ không ai tin vào ý nghĩ này của tôi, bọn họ sẽ chỉ nghĩ rằng tôi bị điên rồi. Có duy nhất một cách để chứng minh tất cả điều này, đó chính là tìm được Mễ Na, hoặc tìm Diệp Thiên Trạch, người đã uống rượu với tôi ngày hôm đó.

Nhưng mà…

Trần Sâm sẽ không giúp tôi, không ai có thể.

Chỉ có mình tôi.

Tuy nhiên, bây giờ tôi...

Tôi nhìn xuống chiếc còng trên tay mình, tôi dường như bất lực.

Nhưng, cũng không biết có phải ông trời đã thấy tôi quá xui xẻo rồi nên mới cho tôi một chút may mắn hay không. Ngay khi tôi cho rằng không ai trên đời này có thể giúp đỡ mình được nữa, ngoại trừ chính tôi, thì cơ hội của tôi đã đến, một chiếc xe tải bị mất đà lao thẳng về phía xe cảnh sát đang áp giải tôi!



Trong tích tắc chiếc xe bị lật ngược lại!

Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng may mắn chính là, tôi còn chưa bị ngất đi. So với tôi, hai cảnh sát hộ tống áp giải tôi, người lái xe đều đã ngất xỉu, bể đầu chảy máu. Trần Sâm ngồi ở ghế lái phụ, nửa người bị kẹp trong cửa xe, tuy rằng đã tỉnh, nhưng lại không thể động đậy.

Sau vài giây bàng hoàng, tôi nhanh chóng bò dậy khỏi không gian chật hẹp này. Lục tìm chìa khóa ở trên người viên cảnh sát.

Trần Sâm dùng sức giùng giằng thân thể, đồng thời nhìn tôi từ gương chiếu hậu, nói: "Tá Lạc! Cậu đang làm gì vậy! Cậu không thể phạm sai lầm thêm nữa, dừng lại đi!"

"Trần Sâm, tôi biết bây giờ dù có nói gì anh cũng không thể tin tưởng tôi được, nên tôi cũng không muốn giải thích quá nhiều. Tất cả những gì tôi có thể nói là tôi không gϊếŧ ai cả, hơn nữa tôi sẽ mang chân tướng thực sự về cho anh xem."

Tìm được chìa khóa, mở còng tay, rồi nhanh chóng chui ra khỏi xe cảnh sát.

Những người có mặt tại hiện trường vụ tai nạn xe cộ bị cả người đầy máu bê bết của tôi dọa sợ. Họ chạy tán loạn để nhường đường cho tôi, khi tôi bước ra khỏi đám đông, lúc quay đầu đi tôi còn nghe thấy tiếng Trần Sâm đang liên tục hét lên với đám đông để ngăn tôi lại, nhưng không ai dám bước lên.

Tôi có chút hoảng loạn nhưng không còn lựa chọn nào khác là bỏ chạy.

Chạy trốn đến một công viên gần đó, đi ngang qua đài phun nước, tôi cởϊ áσ khoác và rửa sạch vết máu trên người. Nhiệt độ của nước lạnh rốt cuộc cũng làm cho tôi tỉnh hồn lại.

"Mễ Na, Diệp Thiên Trạch...... Cả hai người này, sau khi chết đều ở bên cạnh tôi, như vậy chỉ cần tìm được bọn họ thì sẽ có được câu trả lời. Nhưng tôi phải đi tìm bọn họ ở đâu, bây giờ dường như không có manh mối nào. Tuy nhiên, ngược lại tôi có thể kiểm tra nơi đó một chút.

Tôi nghĩ đến quán rượu tối hôm qua tôi cùng Diệp Thiên Trạch đã uống.

Tại sao hôm nay Trần Sâm nói với tôi rằng quán rượu vẫn chưa mở cửa chứ?

Có thể tôi, Diệp Thiên Trạch và Mễ Na đều có chút vấn đề, nhưng chung quy lại cũng không đến nổi tạo ảnh hưởng trong một khu vực rộng lớn như vậy được.

Bởi vì hiện tại một tờ tiền trên người cũng không có, thêm nữa lại không dám trở về chỗ ở của mình, nên chỉ có thể trốn trong rừng cây, đợi đến khi trời tối sẽ đi đến chỗ quán rượu để tìm hiểu xem.

Khoảng thời gian này trôi qua khá lâu, trong đầu lặp đi lặp lại các manh mối mà Trần Sâm đã đưa ra, tôi liên tục bị vướng mắc giữa việc mình là người mất trí hay người bình thường, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Mỗi một lần, đều là vết móng tay của Mễ Na kéo tôi về khỏi vực thẳm.

Cuối cùng thì màn đêm cũng buông xuống.

Tôi rời khỏi công viên, như một con chuột vậy, lướt qua những con phố thưa thớt người, đi vòng qua một vài con đường, cuối cùng đến gần quán rượu nhỏ ngày hôm đó. Quán rượu nằm trong một con hẻm sâu không xa trung tâm pháp y lắm, không hiểu tại sao ngày hôm đó tôi lại chọn quán rượu này. Như thể có một giọng nói trong bóng tối dẫn đường cho tôi vậy.

Khi đến đây một lần nữa, tôi không trực tiếp đi vào ngõ, mà cẩn thận quan sát một lúc, nhận thấy không có ai nằm vùng ở đây cả.

Điều này ngược lại làm tôi có chút thất vọng.

Nếu như Trần Sâm thật sự sắp xếp người đến đây kiểm tra lại vì tôi, vậy thì ít nhất trong tiềm thức anh ấy vẫn còn tin tưởng tôi. Dù sao nếu như tôi thực sự đúng là vô tội, thì tôi mới muốn quay lại đây để điều tra.

Mà thời điểm khi bước đến gần con hẻm sâu ấy, thế nhưng tôi lại phát hiện ra, quán rượu chưa khai trương trong miệng Trần Sâm, giờ phút này đang sáng đèn rực rỡ.