“Ánh sáng…?"
Tôi không thể tin được, vì sao trong hang động này lại có ánh sáng?
Lại xuất hiện ảo giác sao?
Nhưng mà dù có là ảo giác thì tôi cũng không có cách nào từ chối được ánh sáng vào lúc này.
Tôi tiến đến nơi có ánh sáng, đi từng bước một. Bởi vì có ánh sáng nên con đường càng ngày càng rõ, thậm chí tôi còn thấy được trên bức tường và mặt đất, những chất lỏng đặc biệt này lúc nào cũng sáng lấp lánh. Tuy rằng tôi vừa mệt vừa đói nhưng đầu óc dường như ngày càng tỉnh táo hơn vì có ánh sáng. Trong lòng tôi bắt đầu tràn đầy hy vọng.
Con người trong bóng tối cảm nhận được ánh sáng là có được hy vọng.
Nhưng dần dần tôi bắt đầu lo lắng…
Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của tôi vang lên.
Vậy rốt cuộc thứ gì đang tỏa sáng? Tôi bắt đầu suy nghĩ.
Càng nhiều ánh sáng thì chất lỏng trên mặt đất và trên vách tường lại càng tăng lên. Tôi không nhịn được đưa tay ra chạm vào một chút, chất lỏng dinh dính chảy trong lòng bàn tay của tôi giống như lòng trắng trứng gà. Tôi cảm nhận được chúng đang di chuyển trên tay tôi, như thể là "đang sống" vậy.
Tôi lập tức lau khô nó. Tôi đã đến rất gần nơi ánh sáng phát ra. Có thể thấy được dường như phía trước có một con đường khác, có lẽ ánh sáng đang phát ra từ trong đó.
“Chẳng lẽ là ngõ cụt sao?"
Mặc dù không nhịn được tự hỏi bản thân nhưng chân tôi vẫn không dừng lại. Khả năng ra ngoài được rất thấp, con đường trước đó đã là ngõ cụt. Từ lâu chuyện sống chết đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Vì vậy, mỗi con đường trong hang động này đối với tôi đều là đường chết.
"Vậy đi xem sao, chết ở trên con đường này hay con đường khác cũng chẳng có gì khác nhau.”
Tôi tiếp tục đi về phía trước, trong khoảng thời gian này không có bất cứ chuyện gì xảy ra, mặc dù chất lỏng ngày càng nhiều nhưng việc này không vượt quá sức chịu đựng của tôi. Tôi thành công đi tới cửa động kia, phát hiện ánh sáng nơi này không sáng như tôi tưởng tượng. Bởi vì ở trong hang động tối tăm suốt một thời gian dài nên mắt sẽ vô cùng nhạy cảm với ánh sáng. Sau đó khả năng điều chỉnh ánh sáng cũng tốt hơn.
Tôi đi vào đường hầm, ở đây rất thấp nên tôi phải khom lưng. Cũng may không lâu sau, tôi đã đi đến phía cuối.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy mình ở chính giữa một hang động nhưng lần này, diện tích nó khá lớn.
Nhìn chung nó bằng khoảng nửa sân bóng, nguồn sáng ở vị trí trung tâm giống như một cái ao, ở trong đó chất lỏng phát ra ánh sáng nhưng không phải là ánh sáng phản chiếu. Phía trên của vật đang phát sáng đối diện với một tảng đá khổng lồ rũ xuống giống như thạch nhũ.
Tôi đến gần cái ao, ngửi được mùi hương đặc biệt trước đây từ chất lỏng trong ao tỏa ra.
Tôi nhặt một tảng đá to bằng bàn tay lên, trên đó dính một ít chất lỏng đặc sệt. Đây chính là chất lỏng còn sót lại sau khi những con quái vật kia xuất hiện!
Nơi này là hang ổ của chúng?
Nhưng lại không quá giống.
Tôi luôn cảm thấy có vấn đề…
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Tôi đi một vòng xung quanh cái ao, bên cạnh vách tường đối diện cái ao, tôi phát hiện một cái động không quá cao, giống như cái cửa tôi đi vào lúc nãy.
Tôi xoay người tiếp tục nhìn những chất lỏng kia, không biết vì sao đi xung quanh nó một vòng, tôi vẫn luôn cảm thấy chất lỏng này rất kì lạ. Điều kì lạ không phải việc nó là chất lỏng sót lại sau khi chúng tôi bị những con quái vật đuổi theo, cũng không phải mùi hương của nó, không phải là vì sao nó lại phát ra ánh sáng. Điều kỳ lạ này đến từ trực giác của tôi từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái ao này.
Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nó…
Tôi không biết bản thân đã ngồi ngây ngốc nhìn nó trong bao lâu, chỉ biết là trong một khoảnh khắc, tôi cũng đã biết được cảm giác kì lạ mà cái ao mang đến cho tôi là gì.
Là âm thanh.
Tôi nghe thấy âm thanh trong cái ao này!
Âm thanh này khá nhỏ giống như ma sát hoặc như tiếng cọ rửa nhưng tôi khẳng định những âm thanh này không phải do tôi tưởng tượng.
Tôi thật sự nghe thấy được.
Tôi tới gần cái ao hơn một chút.
Tôi thấy có nước tràn ra khỏi cái ao này.
Chất lỏng đang chầm chậm chảy ra bên ngoài cái ao, rất chậm nhưng cũng rất đều. Trực giác nói cho tôi biết rằng âm thanh mà tôi nghe được là từ “dòng nước” này.
Nhưng chất lỏng này làm tôi lạnh sống lưng.
Bởi vì…
Mực chất lỏng không vượt qua thành ao!
Giống như một nửa chén nước, trừ phi nghiêng chén, nếu không nước bên trong sẽ không thể tự nhiên tràn ra.
Trừ khi là...
Chất lỏng này đang “sống”.
Ngón tay của tôi run rẩy đưa về phía cái thành ao, chậm rãi đưa tay dính vào chất lỏng đang chảy, sau đó đưa lại gần mắt mình.
Tôi lẳng lặng nhìn nó.
Thời gian dường như tạm dừng tại thời khắc này, tôi không biết vì sao chất lỏng trước mắt tôi trở nên vô cùng rõ ràng, như thể nó được phóng đại đến vô cùng.
Tôi nhìn thấy những vật thể mờ bên trong, chúng đang bơi nhanh trong chất lỏng giống như những con rắn nhỏ. Khi chúng chạm vào da thịt tôi, chúng xé rách da của tôi và chui vào trong đó. Chất lỏng đó nhanh chóng tiến vào da của tôi.
“A!”
Tôi lại càng hoảng sợ, khi nhận ra thì chất lỏng đã hoàn toàn tiến vào trong.
Nó chui vào máu thịt của tôi!
Loại chất lỏng này thật sự đang sống!
Nó là “độc”, hơn nữa loại “độc” này không thể sử dụng quần áo hoặc dụng cụ của công nhân là có thể bảo vệ. Nó sẽ bám lên người, bò lên giày, dính vào quần áo, sau đó leo lên, khi tìm được da thịt chúng sẽ chui vào!
Tôi và Quan Hạo gặp phải những thứ này đầu tiên, vì vậy ban đầu chúng dính lên người chúng tôi.
Quan Hạo biến thành loại quái vật giống như bên ngoài rừng cây nhưng lại không giống hoàn toàn. Bởi vì tiếp xúc không đủ nhiều sao? Vậy nếu tiếp xúc lâu với chất lỏng này thì sẽ như thế nào?
Những con quái vật kia, chúng có từng là người không?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Bây giờ tôi ở trong hang động, quần áo, giày, thậm chí da của tôi cũng đã tiếp xúc trực tiếp vào nó.
Như vậy cuối cùng tôi sẽ biến thành bộ dạng gì?
“Không đúng…” Tôi nghĩ đến trước kia tôi và Quan Hạo đều có tiếp xúc với chất lỏng, số lần, tần suất gần như giống nhau mà anh ta bị biến dị nhưng tôi thì không. Chuyện này nhất định là có nguyên nhân khác. Những điều tôi vừa suy nghĩ tạm thời cũng chỉ là suy đoán.
Vì sao chất lỏng này lại tập trung ở chỗ này?
Thạch nhũ!
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên tôi ngẩng đầu lên, khối đá giống với thạch nhũ đang ở ngay phía trên đầu tôi! Khi tôi nhìn từ góc độ này, quả nhiên không phải là thạch nhũ. Tôi có thể thấy ở giữa mũi nhọn của nó là một khối thịt lớn lõm xuống giống như một lỗ hổng, thứ đó đang đóng mở một cách yếu ớt, nó…
Còn sống!
Nó giống như bộ phận của một sinh vật nào đó.
Là noãn sao?
Có thể không phải nhưng tóm lại loại chất lỏng này có liên quan đến “thịt” bên trong khối đá lớn này! Một nơi như thế này không thể ở lâu được, tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức!
Ngay khi tôi quyết định rời khỏi thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân không liên tục, đi rất chậm, rất yếu mà âm thanh đó phát ra từ cửa hang động vừa nãy tôi tiến vào!
Là ai đó.
Có người muốn tiến vào đây, sẽ là ai đây?
Tôi nhìn cửa động, bóng dáng của người cúi đầu đi vào ngày càng rõ ràng, tôi nghĩ đến rất nhiều khả năng: Nguyễn Na Na, Hạ Nam, Quản Đại Vĩ hoặc là Trình Hải Đông. Tuy rằng tôi không hiểu tại sao họ quay lại.
Sau khi bóng người đó thật sự rõ ràng, tôi không thể tin nổi vào mắt mình.
Cô ta là Diêu Thiến Văn.