Dưới ánh sáng của đèn pin, có thể thấy rõ hai bàn tay của Diêu Thiến Văn dính đầy chất nhầy kỳ lạ kia.
Trên đó, có mùi lạ của thi thể và da người lúc trước.
Trái tim tôi chùng xuống, biết rằng con quái vật trong rừng lúc nãy đã từng ở đây! Mà ngay lúc này, giữa các tán cây xung quanh bỗng đồng loạt vang lên những tiếng “ngáy”!
Cảm giác như chúng tôi đang bị bao vây.
Hồ Khuyên Nam, người đã nhìn thấy những xác chết khủng khϊếp trước đó, giờ phút này đã gần như sụp đổ, trượt chân ngã xuống đất, lùi lưng lại dựa thật chặt vào một thân cây, nói: "Xong ... xong rồi! Là bọn chúng, những thứ đó ..."
Cô gái của đôi tình nhân cũng từng nghe thấy âm thanh đó, hơn nữa cũng đã thấy qua da người, lúc này sắc mặt vô cùng khó coi núp trong ngực bạn trai mình.
Tất cả mọi người đều chìm vào trong nỗi lo lắng sâu sắc.
Mà tiếng ngáy kia, càng lúc càng phát ra gần ...
Vẻ mặt Quan Hạo lúc này đặc biệt hốt hoảng, ánh mắt anh ta nhìn về phía mọi người đang có mặt ở đây, lắc đầu liên tục càng lúc càng nhanh, nói: "Không được, không thể như thế này được, phải chạy trốn thôi, rời khỏi đây ngay!"
Nguyễn Na Na trong ngực anh ta sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Chỉ là, có lẽ vì mang vẻ mặt của người đang bị bệnh tật nên che lấp đi vài phần cảm xúc, nhìn cô ta so với trước kia dường như không có chút nào khác biệt.
Thời điểm Quan Hạo có phần điên cuồng cõng cô ta lại trên lưng, cô ta liếc nhìn tôi một cái, nói: "Anh sợ chết sao?"
Sau đó đột nhiên hỏi tôi một vấn đề.
Đám người đang hốt hoảng nên câu hỏi của cô ta không được người khác chú ý đến, thậm chí ngay cả bạn trai đang cõng cô ta.
“Ai cũng đều sợ chết.” Tôi đáp lại.
"Nhưng có thứ không sợ..."
“Cô gái, cô nói chuyện rất kì lạ. Cô muốn nói điều gì?” Tôi không biết cô gái trước mặt này đơn thuần là chỉ cơ thể bị bệnh, hay trên phương diện tinh thần cũng có vấn đề.
Vẻ mặt bình tĩnh của cô ta trong thời điểm mọi người đều sợ hãi này có chút không đúng.
Cô ta lộ ra một nụ cười, nói: "Muốn sống sót thì phải chết thôi."
Lại là một câu nói không thể nào giải thích được.
Đột nhiên, ánh mắt của cô ta, hay thứ gì đó trên cơ thể cô ta khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc. Đây là một cảm giác khó tả, mơ hồ tôi cảm thấy chúng tôi giống như là cùng một loại người.
Nghĩ đến trí nhớ bị đứt đoạn của mình, tôi không nhịn được mà hỏi: "Cô biết tôi sao, chúng ta đã từng gặp nhau rồi?"
Thế nhưng cô ta lại lắc đầu.
Hồ Khuyên Nam lúc này không thể chịu nổi sự sợ hãi này được nữa, bò dậy, lao thẳng về hướng dường như không nghe thấy nhiều tiếng "ngáy".
Lúc tôi kịp phản ứng lại muốn bắt lấy anh ta thì đã quá muộn, anh ta đã chui vào trong bụi cây rồi.
Những người khác cũng bị ảnh hưởng bởi sự bốc đồng của anh ta, không thể nhẫn nại được nữa, có ý muốn chạy trốn.
Nếu đúng là như vậy, tôi nghĩ chúng tôi sẽ xong đời ngay!
“Dừng lại cho tôi, ai cũng không được chạy trốn khỏi đây!” Mà lúc này, Quan Hạo tiến lên trước một bước hét lên để ngăn cản mọi người, sau đó nói ra lý luận mà tôi đã nói trước đó: “Đừng chạy trốn! Những thứ bên ngoài kia không nhất định sẽ quá mạnh đâu. Tuy nhiên nếu chúng ta đi ra ngoài một mình, hoặc hai người, thì rất dễ bị chúng đánh bại, giống như thú rừng đang săn con mồi vậy! Chúng nó sẽ không tùy tiện lao vào một nhóm con mồi, điều chúng mong muốn là con mồi sẽ phân tán ra!"
“Xì!” Người đàn ông của cặp tình nhân và Quan Hạo dường như có mâu thuẫn gì đó từ lâu, anh ta mặc kệ những gì Quan Hạo nói, đỡ cô bạn gái đang giãy giụa của mình định chạy theo đường mà Hồ Khuyên Nam vừa đi trước. Đúng lúc này, từ trong bụi cây đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, sau đó, một đống đồ hôi thối bị ném ra ngoài! Vừa vặn rơi ngay dưới chân của cặp đôi kia, hết sức gần.
Tôi lập tức chiếu sáng về phía đó, dưới ánh sáng kia, chúng tôi một lần nữa lại nhìn thấy thứ xương thịt gần như bị tan chảy, toát ra một mùi hôi thối nồng nặc từ xác chết!
Nhìn quần áo có thể thấy đó là Hồ Khuyên Nam!
Người đàn ông của đôi tình nhân kia lập tức ngã quỵ xuống đất, hét lên và liên tục lui về phía sau, lăn một vòng rồi đứng dậy, sau đó không dám quay đầu lại nhìn mà chạy về phía đám người chúng tôi.
"Cái đó, cái đó ... đó là gì vậy?"
Mặc dù anh ta đã nhìn thấy da người, nhưng loại xác chết tan chảy này còn đáng sợ hơn cả.
Rõ ràng anh ta bị dọa sợ đến nỗi đã bỏ quên điều gì đó.
"A!"
Tiếng hét của cô gái khiến anh ta hoàn hồn, bạn gái của anh ta vẫn còn ở đó.
"Tên khốn kiếp kia! Anh dám bỏ tôi lại?" Đôi khi cơn giận của một cô gái có thể vượt qua nỗi sợ hãi về tinh thần, cô ta ra sức chửi tên đàn ông kia. Nhưng điều này chỉ là về mặt tinh thần, đôi chân của cô ta đã sợ đến mức mềm nhũn, thân thể xụi lơ trên mặt đất không thể nào cử động được. Mà không đúng lúc là, vào lúc này, âm thanh động đậy của những bụi cây trong rừng kèm theo tiếng "ngáy" trầm thấp, càng lúc càng gần và dày đặc.
"Anh ... anh ..." Hai hàm răng của người đàn ông đều run rẩy, anh ta nhìn bạn gái của mình, rõ ràng có ý định kéo cô ta lại. Nhưng khi ánh mắt anh ta nhìn vào cái xác đáng sợ và ghê tởm phía sau bạn gái, cùng với tiếng "ngáy" như tiếng cười quỷ dị không ngừng chui vào tai, chân anh ta hoàn toàn mềm nhũn. Lắc đầu, lùi lại phía sau và liên tục lẩm bẩm trong miệng: "Thật xin lỗi, anh ... đứng dậy ... em, tự mình đứng dậy đi, mau lên một chút, em, phía sau em ... "
Mọi người tập trung ở một chỗ, giờ phút này, hầu như ai cũng có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.
Có lẽ sẽ là lần đầu tiên chúng tôi có thể thấy rõ con quái vật ẩn mình trong rừng trông như thế nào.
Hơn nữa, cách thức mà nó có thể biến một người sống sờ sờ thành khối máu me da thịt lẫn lộn kia.
Mà cái giá phải trả, chính là cô gái đó.
“Xong rồi, chân cô ấy mềm nhũn rồi, cô ấy… Anh làm sao vậy chứ?” Trước sự kinh ngạc của Diêu Thiến Văn, tôi phóng nhanh về phía cô gái trước mặt.
Tôi nắm lấy vai cô ta, cảm nhận được sự tiếp cận của con người, sự tức giận và sợ hãi trên khuôn mặt cô ta ngay lập tức biến mất. Khóc lớn lên, hai tay run rẩy kéo lấy ống tay áo tôi, cứng đờ đứng dậy, sau đó ngay lập tức ngã trên vai tôi.
"Đừng sợ, đứng lên đi, mọi chuyện sẽ sớm suôn sẻ thôi. Đừng nghĩ tới những gì cô vừa thấy, hãy nghĩ đến sau này, nghĩ đến những thứ cô muốn thấy ... Sau đó, cứ tiếp tục đi về phía trước nào."
“Ừ… ừ!” Cô ta run rẩy bước đi.
Nắm chặt vai tôi.
Mà tôi cũng không dám quay lại. Tôi sợ rằng trong khoảnh khắc mình xoay người lại, tôi sẽ bị kéo vào bóng đêm kia bởi một thứ gì đó đột ngột chui ra trong rừng cây.
Tôi đang suy nghĩ về vấn đề mà Nguyễn Na Na vừa hỏi tôi.
Thực ra thì tôi không sợ chết, nhưng tôi không muốn chết, tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn thấy, những khao khát đó chính là động lực giúp tôi sống. Thế thì tại sao tôi lại lao đến để kéo cô gái này? Tôi không biết nữa, có lẽ tôi vẫn chưa quên công việc của mình là gì. Hoặc cũng có thể, tôi không tốt như vậy, chẳng qua là, trong đầu chợt nghĩ đến khi người đàn ông vừa đánh mất cô gái kia, cũng giống như tôi, đã đánh mất Mễ Na vậy.
Tôi không biết mình có thể tìm được Mễ Na hay không.
Vì vậy, tôi muốn cứu cô gái này, cũng xem như là cứu chính mình.
Nhưng lúc tôi đến.
Thật không may.
Nó cũng đã đến.
Trong rừng cây đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trườn trên mặt đất, chân tôi cứng đờ dừng lại.
Cô gái lúc này đã bước đi được rồi, đang chuẩn bị quay đầu lại, nhưng tôi đã siết chặt bả vai cô ta, nói: "Đừng quay đầu lại, bây giờ cô sẽ không ngã đâu, cứ tự bước về phía trước đi."
"Tại sao tại sao?"
"Đừng nghĩ gì cả, cũng đừng hỏi, đi nhanh lên một chút."
"Anh..."
“Đi!” Tôi buông tay.
Cô gái không dám nghi ngờ tôi, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt cô ta rời khỏi khuôn mặt tôi từng chút một. Sau đó lướt qua vai tôi, tốc độ chậm rãi rồi dần dần tăng tốc, chạy thật nhanh.
Tôi như trút được gánh nặng.
Nhưng gánh nặng của tôi quá nhiều.
Chẳng hạn như bóng đen len lỏi đang bò lổm ngổm kia, vào lúc này, đã dần dần trở nên rõ ràng.