Chương 1: Người đàn ông xa lạ

Vịnh Đồng La Hong Kong, 8 giờ tối, Hoàng Tiểu Thiện trang điểm đơn giản, xách theo đồ dùng hàng ngày cùng nguyên liệu nấu ăn về nhà, cô vừa đi vừa cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên di động, trả lời những bình luận mang ý tốt của các bạn nhỏ trên facebook.

Di động báo có cuộc gọi đến, cô hắng giọng mới ấn nút nghe. Ban ngày khóc nhiều, cổ họng có chút đau rát, tuy Hoàng Tiểu Thiện tuổi không lớn, nhưng cũng là một cô gái có lòng tự trọng, biết tự mình cố gắng, không muốn tỏ vẻ buồn bã thê lương trước mặt người ngoài để đạt được lòng thương hại.

"A lô, Tiểu Nam."

"Ừm, tớ không sao, hôm nay đã xử lý xong chuyện hậu sự cho mẹ rồi, tro cốt cũng đã được đặt vào từ đường, cảm ơn cha cậu đã giúp đỡ."

"Cậu đừng lo lắng, mẹ tớ ấy mà, cũng coi như là mỉm cười nơi chín suối."

"Bye bye, có rảnh lại liên hệ."

Mẹ Hoàng ốm bệnh đã nhiều năm, là một người phụ nữ vừa nhìn đã thấy bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay rời khỏi nhân gian, một ngày ba bữa miệng không rời thuốc. Cha Hoàng không gánh được tiền thuốc men cho vợ, lập trường không kiên định, bị mấy người phụ nữ bên ngoài ngoắc tay dụ dỗ, ông ta liền vứt bỏ vợ con, chạy cùng người ta.

Cho dù tiểu tam kia còn không xinh bằng một nửa mẹ Hoàng, nhưng tiền càng có sức hút hơn người vợ xinh đẹp bệnh tật.

Có đôi khi Hoàng Tiểu Thiện nghĩ: Cha cô thật khờ, sợ này sợ kia, kết quả nhiều năm trôi qua, mẹ con cô bữa đói bữa no không phải vẫn sống tốt đó sao.

Nhưng người đời có câu: Hoa nhà không thơm bằng hoa dại, huống chi còn là một đóa hoa nhà héo rũ.

Hoàng Tiểu Thiện theo học học tại một trường có học phí rẻ nhất ở Hong Kong.

Cô hăng hái phấn đấu, cuối cùng đỗ vào trường trung học phổ thông Z, điểm số đứng nhất nhì vì thế tên của cô được ghi vào sổ tay chiêu sinh cho các khóa sau. Sau ba năm học hành, vui vẻ cầm học bổng tốt nghiệp của nhà trường, bước vào cánh cửa đại học.

Mẹ Hoàng nhìn thấy giấy báo trúng tuyển đại học, vui quá không thở được, đưa vào bệnh viện được một ngày thì mỉm cười về nơi chín suối.

Hoàng Tiểu Thiện nghĩ: Mẹ cô kéo dài hơi tàn đã nhiều năm, đại khái chỉ chờ cô đề danh bảng vàng, mới yên tâm bỏ con chạy lấy người. Vốn dĩ cô còn muốn dùng thư thông báo trúng tuyển xung hỉ cho mẹ già, hy vọng bệnh của bà có thể tốt hơn chút, ai ngờ xung hỉ lại biến thành tang lễ.

Xử lý xong chuyện hậu sự, cả người cô cũng gầy đi một vòng, học bổng vốn định dùng làm học phí đại học cũng đã thấy đáy.

*

Hoàng Tiểu Thiện rẽ vào đầu phố liền thấy đèn đêm trước cửa nhà không gió lung lay, bóng đèn còn lập loè lúc sáng lúc tôi. Cô thấy lạ, không phải tối qua vẫn sáng bình thường sao, chắc lại bị mấy thằng nhóc hàng xóm tan học về nghịch hỏng rồi.

Hoảng Tiểu Thiện tìm khóa, mở cửa, đóng cửa, căn nhà này chỉ rộng có 45 mét vuông, 2 phòng ngủ một phòng khách, được mua lúc tình cảnh nhà cô còn tốt.

Nhiều năm trôi qua, toàn dựa vào căn nhà này mà hai mẹ con mới không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ.

Đồ dùng trong nhà không nhiều lắm, nói nghèo là còn khách khí, quả thực chính là nhà chỉ có bốn bức tường.

Cô vừa bước vào phòng đã ngửi được một mùi hương xa lạ kỳ quái, không phải khó ngửi, mà là khiến cô hơi mất tự nhiên. Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là sáng sớm mở cửa thông gió nên mùi hương kỳ lạ bên ngoài thổi vào.

Hoàng Tiểu Thiện đóng cửa sổ, vừa cởϊ qυầи áo, vừa tiến vào phòng tắm, tắm rửa.

Căn phòng bên cạnh, cánh cửa quỷ dị mở ra một khe nhỏ, ánh đèn phòng khách le lói chiếu vào, vừa lúc dùng trên sườn mặt trái anh tuấn của người đàn ông, con mắt trái của người nọ khẽ nheo lại, vừa cao ngạo lại vừa lạnh lùng nhưng không hề chớp lấy một cái.

Người đàn ông nhìn chằm chằm tấm lưng trần của Hoàng Tiểu Thiện chậm rãi biến mất sau cánh cửa phòng tắm, trời nóng, ánh đèn chiếu sáng lớp mồ hôi tinh mịn trong suốt trên tấm lưng xinh đẹp.