Thức ăn và món thịt mà Harumi chuẩn bị rất được mọi người yêu thích. Hầu hết học sinh của ba trường đều tranh giành ăn những thứ này trước, chỉ khi không còn một miếng nào nữa mới chuyển sang những món khác có vị na ná như vậy. Điều này khiến cho một vài nữ sinh còn phải đến xin hỏi cậu bí quyết nấu ăn.
Sau khi ăn xong, lều trại cũng đã được dựng lên xong xuôi. Mọi người được tự do chọn lều ngủ theo ý mình, và Harumi cũng tìm đại một lều trại nào đó để vào. Đối với cậu thì, ngủ với ai cũng không thành vấn đề.
. . . . .
Đây chả khác gì Tu La Tràng.
Bất cứ ai nhìn vào cách phân chia lều cũng không khỏi nghĩ đến nó. Thậm chí còn có vài người đi ngang qua và đề nghị với Iwaizumi rằng nếu không đủ lều trại thì có thể sang bên họ. Dĩ nhiên Iwaizumi đã từ chối. Bởi cho dù cái tên ngốc Oikawa có khùng điên đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không đời nào mà lại ra tay với đàn em đâu. Chỉ có điều là khổ cho Harumi thôi.
Không sai, một chiếc lều được dùng chung cho cả ba người đó là: Harumi, Tooru và Tobio.
Sắp xếp cỡ nào cũng không thấy hợp lý, nhưng dường như chỉ có cách này mới giữ được sự cân bằng mà thôi, cho nên mọi người đành quyết định vậy.
Harumi hoàn toàn phớt lờ sự căng thẳng thầm lặng giữa Tooru và Tobio. Sau khi cậu rửa mặt xong, liền bước vào lều trại, kéo chăn và đắp lên người, ban đêm trong rừng có chút lạnh.
Hai con người bị bỏ qua một bên cũng nhanh chóng chui vào trong lều, mỗi người chọn cho mình một bên và nằm xuống. Huấn luyện viên chỉ chuẩn bị chăn, chứ không chu đáo đến mức mà chuẩn bị luôn cho cả gối nằm. Tooru mắt sáng lên, nghĩ ra một ý rồi đưa tay ra nói: “Harumi-chan, gối lên tay tớ đi. Không có gối chắc cậu sẽ khó ngủ lắm.”
Bí mật số hai ít ai mà biết được của Satomi Harumi: Cậu chỉ ngủ được khi có gối nằm.
Tuy rằng cũng có thể dùng tay mình để gối, nhưng Harumi nhìn sang cánh tay của Tooru, trông có vẻ thoải mái hơn của mình nhiều. Hơn nữa, cậu cũng không cần phải hi sinh cánh tay mình làm gì. Nghĩ lại lúc nhỏ cũng đã từng như vậy, vậy nên cậu không suy nghĩ nhiều, mà nhấc đầu lên, gối lên tay Tooru.
“Hơi cứng một chút.” Harumi không thoải mái lắm, khẽ cọ đầu.
“Haha, xin lỗi nhé. Vậy cậu gối lên đây một chút nhé? Ở đây có lẽ sẽ thoải mái hơn đấy.” Tooru tỏ vẻ bất lực, hoàn toàn không để ý đến cảm giác tức muốn hộc máu của Tobio khi nhìn thấy cảnh chim chuột này. Nhưng quả thật Tooru cũng không biết phải làm thế nào với Harumi nữa.
Vì muốn được ngon giấc hơn, Harumi lại dịch người qua, gối đầu lên cánh tay của Tooru. Những sợi tóc mềm mại lành lạnh của cậu tiếp xúc với làn da ấm áp kia, và khuôn mặt ấy sát gần khiến cả người Tooru tỏa ra một luồng hạnh phúc.
Không hề ngờ đến mọi chuyện lại diễn ra như thế này, Tobio vẫn ngồi đờ ra đó. Thấy cậu ta chưa nằm xuống, Harumi nghĩ rằng cậu ta cũng giống như mình, liền suy nghĩ một chút rồi dang cánh tay ra ám chỉ: “Em có muốn gối lên không?”
“!!!” Tooru lập tức liếc muốn rách cái mặt của Tobio. Đến bản thân hắn còn không nỡ để Harumi-chan mệt người, nếu mà cái tên nhóc này thực sự mặt dày gối đầu lên thì chắc chắn bây giờ hắn sẽ đào hố chôn sống cậu ta ngay và luôn! Hắn quyết không thừa nhận rằng mình đang có chút ghen tị đâu.
“!!!” Tobio sững người, sau đó lắc đầu mạnh. Đùa à, sao cậu ta có thể để đàn anh gối đầu cho mình được? Cậu nhóc nhanh chóng nằm xuống, chỉ là cậu có chút ngưỡng mộ với đàn anh Oikawa mà thôi.
Bên ngoài lều trại vẫn còn một số người đang trò chuyện với nhau, ngọn lửa trại vẫn còn cháy rực ở đó, và cửa lều vẫn chưa được kéo lên. Ánh sáng bạc le lói vào, từ phía trong lều có thể nhìn thấy một phần nhỏ của bầu trời đêm sâu thăm thẳm và tuyệt đẹp.
Vẫn chưa buồn ngủ, Harumi cứ thế mà nhìn chằm chằm về phía cửa lều, trong khi đó Tooru không rời mắt khỏi sườn mặt của Harumi, cho đến khi nghe thấy cậu nói: “ Tooru, tiếng tim cậu đập to quá.”
Đương nhiên Tooru biết rằng tim mình đang đập mạnh như thế nào. Vì còn có một “bóng đèn siêu sáng” ở đây, Tooru dời mắt, học theo Harumi nhìn ra ngoài.
“Không lâu nữa thôi là đến trận đấu chính thức rồi. Lần này nhất định chúng ta phải giành được chiến thắng.” Nhân lúc bầu không khí giữa hai người hiếm khi dễ chịu thế này, Harumi giơ tay lên, Tooru cũng phối hợp giơ tay khác đáp lại, Tobio cũng thuận vậy mà làm theo.
Sau trận đấu này, đàn anh sẽ phải lên cao trung. Nghĩ đến việc sau này không thể gặp nhau hàng ngày, hay cùng nhau luyện tay như hiện tại nữa, cảm giác chia tay từ đâu dâng lên trong lòng Tobio. Nếu đến lúc đó, người mà cậu ta nhớ nhất chắc chắn sẽ là đàn anh Harumi, mặc dù đàn anh Oikawa rất khó ưa, nhưng cậu ta vẫn sẽ nhớ đến hắn một chút.
Nghĩ vậy, Tobio hướng mắt về phía hai người nằm bên cạnh. Thấy Tooru duỗi tay ra gần như ôm chặt Harumi, mọi nỗi buồn từ đáy lòng cậu ta theo gió mà bay mất, cậu ta nghiến răng đẩy Tooru ra.
Một trận chiến mới lại nổ ra, Harumi thầm nghĩ, rõ ràng không khí vừa rồi vẫn còn đang tốt đẹp mà.
“Đàn anh Oikawa gian xảo quá đấy! Lúc nào cũng chiếm tiện nghi của đàn anh Harumi hết! Quá đáng thật đấy!” Tobio tức tối trách móc.
“Ồ~? Nếu chú em nói vậy thì anh đây sẽ xem chú em đang ghen tị đấy nhé~ Tobio-chan~” Tooru hoàn toàn không bị lời nói của Tobio làm cho ảnh hưởng, mà còn nhướng mày đáp trả lại.
“Em. . . em. . . em không có!” Cảm giác như bị nhìn thấu tâm tâm tư, lại còn ngay trước mặt “cờ rút” nữa, Tobio ngay lập tức bị bối rối.
“À~ thật không đấy? Vậy thì tốt~” Tooru cười đắc ý.
Lửa trại bên ngoài đã tắt, rõ ràng đã đến đi ngủ rồi. Để tránh làm phiền đến người khác, Harumi ngồi dậy kéo cửa lều lại, khi cậu nằm xuống lại lần nữa, cuộc trò chuyện đã đổi được chủ đề.
“Cái nết này của đàn anh Oikawa, chắc chắn đàn anh Harumi sẽ không thích đâu!” Câu nói này như đυ.ng trúng dây thần kinh của Tooru vậy, khiến hắn nhảy dựng lên.
“Nói gì đấy? Thằng nhóc thúi kia.”
Nhìn hai người sắp sửa động tay động chân đến nơi, Harumi thở dài, ngáp một cái rồi nói: “Tớ buồn ngủ rồi, mau ngủ đi.”
Một câu nói thôi đã thành công dập tắt mọi tranh cãi giữa hai người, bầu không khí căng thẳng như thể chưa có sự tồn tại. Tooru và Tooru đều im lặng, trong lều chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều.
Cảm thấy hai người bên cạnh đã ngủ, Tooru mới mở mắt ra, xoay người ôm lấy Harumi. Hắn dụi vào tóc Harumi một lúc rồi mới hài lòng nhắm mắt lại. Nhưng hắn lại không biết rằng có một người cũng có ý định tương tự như hắn.
Trước khi ngủ, Tobio đã suy nghĩ kỹ rồi. Cậu ta cẩn thận di chuyển tay. Khi chạm vào ngón tay mát lạnh của Harumi, cậu ta có chút do dự. Nhận thấy Harumi không có ý tỉnh dậy, cậu ta quyết tâm nắm chặt lấy tay cậu. Trong lòng bàn tay cậu ta truyền đến một cảm giác rất mới lạ, bất giác chúng mang đến một cảm giác vô cùng bình yên.
. . .
. . . . . . . .
Buổi hợp huấn đã kết thúc một cách thuận lợi, và ngày thi đấu cũng đã đến. Trong vài trận đầu tiên, đội hình xuất phát chủ yếu là những học sinh năm nhất ra sân thử sức. Dù giữa trận cũng có những giây phút căng thẳng, nhưng may mắn là mọi chuyện đều suôn sẻ. Và ngay lúc này sẽ là trận đấu giữa Kitagawa Daichii và Shiratorizawa.