Chương 1: [HAIKYUU] Lần đầu đến

【Hệ thống đã hoàn tất việc tải dữ liệu, rất hân hạnh được phục vụ ngài! Đấng sáng tạo của tui ơi!】

Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu cậu, Satomi Harumi bình tĩnh kêu lên một tiếng, sau đó không thèm để ý đến nó nữa mà quan sát tình hình của bản thân lúc này.

Cơ thể rõ ràng đã bị thu nhỏ lại, nếu nhìn vào kích thước lòng bàn tay thì cậu chỉ khoảng chừng bảy tám tuổi thôi, cậu lại gãi gãi tóc mình. Mặc dù đã bị thu nhỏ lại nhưng mái tóc vẫn dài qua eo làm Harumi cảm thấy được an ủi một chút, điều này chủ yếu xuất phát từ thói quen chủng tộc của bố cậu.

【QVQ đấng sáng tạo ra tui thật là đáng yêu quá đi! Tuổi sinh lý hiện tại của ngài là bảy tuổi, thân phận được thiết lập là một tiểu thiếu gia chuyển đến từ Tokyo và được chuyển đến trường tiểu học số một ở tỉnh Miyagi. Để tránh bị nghi ngờ, trong dinh thự đã thuê quản gia và người hầu rồi, còn vấn đề về tiền bạc thì đấng sáng tạo không cần phải lo lắng! Là một hệ thống xuất sắc nhất, tui đã giải quyết đủ loại vấn đề đều vô cùng hoàn hảo.】

Mặc dù trong việc thiết lập tính cách, nó được thiết lập là kiểu người vui vẻ thoải mái, nhưng hình như có hơi tăng động quá thì phải.

“Cứ gọi tên tôi là được rồi, không cần phải phiền phức như vậy đâu.”

【QWQ làm ơn hãy cho phép tui gọi ngài là chủ nhân đi mà! Chỉ có như vậy, tui mới có thể thể hiện được tình yêu cùng với sự tôn kính vô tận của mình dành cho ngài!】

“Ồ”

【Chủ nhân, xin hãy dựa vào bản đồ trong đầu mà đi đến địa chỉ được chỉ định, còn những vấn đề khác sẽ tự ngài khám phá. Bởi vì đây là nhiệm vụ đầu tiên nên ngài hãy cứ vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian này đi. Với lại tui vừa nhận được thông báo hệ thống cần phải tắt nguồn để tải tư liệu nhiệm vụ. Trong một tháng ngừng hoạt động này, tui hy vọng chủ nhân có thể tự chăm sóc bản thân thật là tốt, TOT hu hu hu】

Vừa mới khởi động máy mà sắp phải tắt máy một tháng ư? Vừa nhận được thông báo sao? Harumi xoa xoa trán, dùng đầu gối suy nghĩ thôi cũng biết chắc chắn là bố cậu đã biết cậu đến kiểm tra rồi, có vẻ như lại nghĩ ra ý tưởng kỳ quặc gì đó, dù sao việc nâng cấp kiểu này cần phải có sự phê duyệt của người đứng đầu mà.

Là một người hành tinh trong vũ trụ, việc ghép đôi nam-nam từ lâu đã phổ biến hơn nhiều so với việc ghép đôi nam-nữ. Ba mẹ của Harumi đều là hai người ba, và cậu thường gọi người còn lại là ba ba.

Về phần của bố, ông ấy thường phát cáu và gây không ít khó khăn cho cậu là bởi vì ba lúc nào cũng cưng chiều cậu hơn hết, Harumi bị riết cũng thành quen rồi.

Cậu đi theo bản đồ trong đầu và đi đến một ngôi nhà truyền thống kiểu Nhật, khá khác biệt so với những căn nhà hiện đại hai tầng xung quanh. Những ai đi ngang qua đây cũng không khỏi muốn nhìn vài lần vào trong dinh thự.

“Cậu chủ, chào mừng cậu đã trở về.” Một người cao tuổi có vẻ là quản gia bước tới đón cậu, nhìn Harumi với ánh mắt đầy sự yêu thương.

Harumi gật gật đầu, lục lọi trong đầu một lúc rồi nói: “Ông Tanaka, phiền ông đưa cháu về phòng trước nhé.”

Giọng nói trong trẻo kết hợp với khuôn mặt nhỏ xinh, Tanaka cảm thấy tim mình như muốn tan chảy tới nơi. Ông đã từng nhìn thấy ảnh của cậu chủ nhỏ trước đây, nhưng lúc này ông càng sốc hơn khi nhìn thấy người thật ngoài đời. Ngay lập tức, ông vội vã đưa Harumi đến phòng của cậu.

“Cậu chủ, nếu có vấn đề gì thì cứ nói cho tôi biết nhé.” Tanaka ân cần đóng cửa lại, miễn cưỡng rời đi.

Harumi im lặng một lúc, cẩn thận quan sát căn phòng. Tuy là dinh thự mang phong cách cổ điển nhưng bên trong lại có một căn phòng hiện đại, không chỉ có giường Kingsize mà còn có nhiều loại sản phẩm công nghệ điện tử mới.

Bước tới trước gương, Harumi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình vào lúc này. Với mái tóc dài màu tím và đôi mắt màu hổ phách vốn không bị thay đổi, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của cậu giờ đã trở thành khuôn mặt bánh bao nhỏ đáng yêu.

Harumi đi đến lục lọi các ngăn kéo, bên trong có đủ loại giấy tờ và thẻ ngân hàng. Sau khi cho tất cả vào trong bóp tiền, Harumi mới tới mở tủ quần áo ra. Quần áo bên trong có lẽ đủ để mặc cho đến khi cậu hai mươi tuổi. Nghĩ vậy, Harumi lấy ra một bộ quần áo mà thay. Chỉ khi mặc đồ vừa vặn trên người, cậu mới hài lòng rời khỏi phòng.

“Chào cậu chủ!”

Những cô hầu gái đi ngang qua đều mỉm cười chào hỏi Harumi, Harumi cũng gật đầu đáp lại. Vẻ mặt nghiêm túc của cậu khiến mấy cô hầu gái trẻ không khỏi hét lên trong lòng.

Căn nhà rất lớn, bên cạnh còn có một vườn hoa trồng toàn là hoa hồng. Những bông hồng đỏ tươi rực rỡ, hương thơm của hoa thoang thoảng trong không khí.

Dường như hương hoa còn thu hút đến một sinh vật kỳ lạ.

Harumi đi đến bức tường, ngước lên nhìn nửa quả bóng lộ ra trên đầu vách tường, còn nghe thấy một giọng nói không ngừng khen thơm quá ở bên bức tường kia. Ngay sau đó, quả bóng nọ rơi vào trong vườn nhà cậu.

“A! Chết rồi! Quả bóng.”

Harumi chưa kịp nói gì thì tiếng bước chân đã chạy đi mất, chắc là muốn vào lấy lại quả bóng. Harumi nhặt lấy quả bóng bị rơi xuống, là quả bóng chuyền.

Harumi cầm quả bóng quay trở lại phía trước căn nhà, vừa hay bắt gặp quản gia dẫn một cậu bé lạ vào trong. Chưa kịp để cậu bé nọ nói gì, Harumi đã bước đến và trả lại quả bóng cho cậu, trên khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười đầu tiên kể từ khi đến nơi này.

“Nếu cậu thích thì có thể vào trong ngắm hoa, ở ngoài kia nguy hiểm lắm.”

Dễ. . .dễ thương quá! Cậu bé ngơ ngác gật đầu, đỏ mặt nhanh chóng tự giới thiệu bản thân: “Xin chào, tớ là Oikawa Tooru, sống ở nhà đối diện.”

“Tớ là Satomi Harumi, mới chuyển đến đây.”

Nhận thấy Harumi đang nhìn quả bóng mà cậu đang ôm, Tooru vội vàng giơ quả bóng lên và hỏi: “Cậu có muốn chơi bóng chuyền không?”

Harumi chưa kịp trả lời cậu thì Tanaka ở một bên đã lên tiếng trước: “Cậu chủ, trong nhà chúng ta có một sân bóng chuyền đã được xây sẵn theo yêu cầu trước đó, cậu có thể chơi cùng với cậu bé này.”

Thậm chí còn có cả tiện nghi trong nhà, xem ra chủ đề chính của thế giới này có mối liên hệ mật thiết đến môn thể thao này nhỉ. Harumi gật đầu, bỏ lại quản gia ở phía sau mà kéo Tooru đi.

Người quản gia đáng thương bị bỏ lại với vẻ mặt cười ngơ ngác, dáng vẻ cười vừa rồi của cậu chủ thật là đáng yêu, quả nhiên cậu chủ cần phải được tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ cùng trang lứa. Và cũng từ đây về sau, Tooru đã có cơ sở được tự do ra vào dinh thự trong tương lai sắp tới.

Do lưới quá cao vậy nên hai đứa nhỏ quyết định chơi chuyền và bắt bóng đơn giản cho đến khi tiếng bụng kêu lên một tiếng mới dừng lại.

“Ha ha, cậu đói bụng rồi à? Hay là vào nhà tớ dùng bữa nhé.” Khuôn mặt Tooru lại đỏ lên, Harumi bật cười khúc khích, sau đó đẩy cậu vào trong nhà trước khi cậu ấy thẹn quá hóa giận.

Tooru lén nhìn Harumi, khuôn mặt ấy quá gần khiến cậu không dám thở mạnh một cái. Mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng cậu biết rằng mình chắc chắn đã thích người này rồi! Khi nào về đến nhà, cậu nhất định sẽ nói cho mẹ biết.

“Ngon quá đi!” Ăn thức ăn do hầu gái chuẩn bị, Tooru nhồm nhoàm ăn hệt như một chú sóc nhỏ, Harumi không nhịn được đưa tay lên mái tóc mềm mại màu hạt dẻ kia mà xoa xoa.

“Ăn từ từ thôi.”

“Ừm~”

Cảm nhận được bàn tay trên đỉnh đầu mình, mọi người đều nói rằng không nên tùy tiện chạm vào đầu của một cậu bé nhưng lại cậu không muốn người nọ dừng lại hành động đó một chút nào. Mà thôi không sao cả, cậu vẫn còn nhỏ mà, dù cho có bị sờ đầu, cậu vẫn có thể cao lên được. Tự an ủi bản thân mình như vậy, Tooru không hề có ý tránh né mà chỉ mỉm cười.

Sau khi cả hai đã ăn xong, Harumi mang theo món quà gặp mặt mà quản gia đã chuẩn bị đưa cho Tooru và cùng nhau trở về.

“Mẹ ơi, con về rồi đây!!!”

“Thiệt tình, sao con lại về trễ thế hả?”

Bà Oikawa mở cửa ra, vốn định chuẩn bị phàn nàn về thằng con trai quá sôi nổi của mình, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng trầm lặng đứng sau lưng thằng con trai mình, bà nhanh chóng thay đổi dáng vẻ dịu dàng, thậm chí còn ân cần cúi người với giọng điệu yêu thương mà đến cả Tooru còn chưa được nghe qua.

“Cháu là bạn của Tooru sao? Vào trong nhà đi đã.”

Harumi đưa hộp bánh trên tay cho bà Oikawa, cúi đầu chào, từ chối lời mời của bà.

“Cháu là Harumi, mới chuyển đến đây và sống ở nhà đối diện. Rất mong được cô giúp đỡ sau này ạ.”

Nói xong, bà Oikawa còn chưa kịp phản ứng, cậu nháy mắt với Tooru rồi xoay người rời đi. Đến khi bà Oikawa định hình lại, bà liền đưa thằng con trai của mình vào trong nhà và chuẩn bị thăm dò một phen.

Và rồi, một bất ngờ khác đã đến trước khi bà kịp hỏi điều gì.

“Mẹ ơi! Lớn lên con nhất định sẽ kết hôn với Harumi!”

“. . . . . .” Mọi câu hỏi trong đầu bà đều bị ém ngược vào trong, bà nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình mà không biết nói gì. Đứa trẻ ấy quả thực rất xinh đẹp, nhưng đó là một cậu bé kia mà.

Tại Viện Trung Tâm Nghiên cứu Vũ trụ.

Sao bảo là mặt liệt?!! Cái thằng nhóc kiêu ngạo đó ở đâu rồi? Đại loại chúng ta đã nhìn thấy một bản sao giả mạo của Harumi, tất cả các nhà nghiên cứu đều không thể tin vào mắt mình.

“Hừ” Một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác bước vào phòng nghiên cứu, các nhà nghiên cứu ngay lập tức giải tán và quay lại vị trí của mình.

Satomi Takashi đi đến thiết bị giám sát, chỉ mất có vài thao tác để tắt đi máy giám sát. Muốn xem chuyện xấu của con hắn à? Hừ, chuyện xấu của con trai hắn thì chỉ có một mình hắn mới được xem!

“Từ nay tôi sẽ chịu trách nhiệm việc giám sát hệ thống số 001, mọi người bắt đầu triển khai hệ thống số 2 đi.”

Vừa dứt câu, cả phòng nghiên cứu chỉ toàn là tiếng than khóc. Vừa mới triển khai xong cái hệ thống kia thì không thể để cho bọn họ nghỉ ngơi được sao hả? Chẳng qua bọn họ đến chỉ để xem trò vui thôi mà!

Về đến nhà, Takashi ngay lập tức cười tươi như hoa, chạy đến ôm lấy Kiyoshi, giờ phải gọi là Satomi Kiyoshi. Hắn chưa kịp làm gì thì đã bị tát vênh cả mặt.

“Nói đi, anh triệu hồi hệ thống trở về để làm gì hả?” Khi nhìn thấy vẻ ngoài của Kiyoshi thì liền biết ngay Harumi lớn lên giống ai. Khuôn mặt cả hai vô cùng giống nhau, chỉ có màu tóc là giống Takashi thôi. Sự yêu thương của anh dành cho Harumi cũng khiến cho Takashi cảm thấy ghen tị.

Soạn sẵn mấy cái kịch bản trong đầu, Takashi vuốt mái tóc dài của Kiyoshi, nịnh nọt nói: “Con trai chúng ta đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa bồ bịch gì cả. Anh định sửa hệ thống này thành hệ thống tình yêu, thấy sao hả?”

Mặc dù cũng lo lắng việc con trai mình chưa có mảnh tình vắt vai nào nhưng Kiyoshi vẫn không mấy tin vào lời nói của hắn.

“Harumi thông minh lắm đấy, thằng bé sẽ sớm phát hiện ra thôi.”

“Không, sẽ không đâu.” Nghĩ đến đây, Takashi lộ ra nụ cười có chút nham hiểm. Chỉ số IQ của con hắn rất cao, EQ cũng không hề kém cạnh nhưng thằng nhóc ấy lại không quan tâm nhiều đến phương diện tình cảm. Vậy nên hắn làm như thế sẽ không hề có vấn đề gì.

Harumi vốn đã đi ngủ, cũng không thèm quan tâm đến việc mình bị bố trêu chọc như thế nào. Vì vốn chuyện này chẳng phải là lần đầu xảy ra.