Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 25: Lời Mời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Huyên đặt thức ăn lên bàn gần đó, đây là phòng đơn còn là phòng bệnh đơn nên không cần sợ làm phiền người khác, bên trong rất rộng, trong không khí không mang theo mùi thuốc khử trùng mà mang theo mùi hoa nhàn nhạt, vừa ngửi được liền khiến người khác tâm trạng thả lỏng không ít.

Lý Huyên thấy bên trong truyền ra tiếng nôn này đến tiếng khác liền muốn mời bác sĩ, dù sao cũng đã ở bệnh viện rồi.

- Tớ đi kêu bác sĩ đến khám cho cậu, đợi một chút.

Vân Sam:" Không muốn, cậu biết tớ rất sợ bác sĩ mà, chỉ cần nói đến hai từ đó chân tớ liền run."

Lý Huyên sao lại không biết, nhưng không thể vì sợ thầy mà không xem bệnh được, Lý Huyên không còn cách nào đành đáp ứng.

- Được được, khi nào cậu khó chịu nhớ gọi bác sĩ không được vì sợ thầy mà giấu bệnh, đến giờ tớ đi làm rồi, khi nào về tớ sẽ qua mua đồ ăn cho cậu.

Bên trong nhà vệ sinh vang lên tiếng được liền im bật.

Lý Huyên không ở lại lâu, 7h đã bắt đầu giờ là bây giờ đã là 6h30.

Vân Sam hôm nay thực sự không có khẩu vị gì, thức ăn trên bàn là món cô thích vậy mà vẫn không muốn nếm thử.

Cô cảm thấy bản thân như thức hai đêm chơi game không ngừng vậy, tay chân cơ thể đều mỏi lại mệt.

Vân Sam không nhìn đến thức ăn được Lý Huyên đặt trên bàn mà leo lên giường liền đắp chăn lại, bên ngoài từ sớm đã mưa lất phất.

Thời tiết gần đây rất khó đoán, vừa nắng liền mưa ngay, lại còn rất dễ bệnh nên cô không nghĩ nhiều.

Vừa bệnh lại ăn uống không tốt nên mới bị như vậy mà thôi, Vân Sam suy nghĩ thấy hợp lý liền cho là như vậy, cô tránh xác suất gặp bác sĩ dù là suy nghĩ vô lý đến thế nào cũng thấy hợp lý.

Cô ngủ dậy đã là giờ chiều, y tá có vào một lần thấy Vân Sam ngủ liền không gọi dậy dù sao cô cũng chỉ sốt nhẹ, không cần uống thuốc gì nhiều.

Vân Sam không vội dậy, đưa tay lấy điện thoại ở trên bàn xem, cuộc gọi từ Lý Huyên hơn năm cuộc, còn có tin nhắn.

Nghèo ơi là nghèo:" Hôm nay tớ tăng ca không vào bệnh viện với cậu được, có gì cứ điện tớ hay kêu bác sĩ nha, moah moah…"

Cho Tiền Tôi Đi:" Được, cậu bận việc cứ làm đi, sức khoẻ bây giờ mình đánh Hàng Tử Ba vẫn thắng."

Cạch một tiếng cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Cố Phong trong tay cầm thức ăn đi vào.

- Y tá nói cô ngủ từ trưa tới bây giờ, ăn chút gì đi.

Vân Sam biết phòng bệnh là hắn chuẩn bị nên mới không từ chối, đây là thứ cô đáng được nhận cho dù mình bị bệnh không liên quan đến hắn.

Cô cũng không từ chối thức ăn, Vân Sam hơi ngồi dậy.

- Anh mua gì đó?

Cố Phong: " Là cháo mẹ tôi nấu, còn có canh cá."

Vân Sam không nói hai lời ngoan ngoãn ngồi dậy mang dép liền ngoan ngoãn ngồi trên sofa hai mắt sáng ngời mà nhìn thức ăn nằm trong tay hắn.

Cô rất thích ăn canh cá, thịt cũng thích nữa nếu mà là gà thì càng thích hơn, Vân Sam không kén ăn, nếu cô không ăn được chắc chắn món đó chính là không ngon.

Cố Phong nhìn người từ giường chạy qua sofa với tốc độ còn nhanh hơn những nhân viên trong công ty hắn biết hôm nay không tăng ca mà chạy về nhà nhanh hơn rất nhiều.

Công ty hắn cuối tuần đều phải tăng ca, nâng xuất so với công ty khác gấp đôi vì gần đây công ty đang phát triển một dự án mới, cần rất nhiều người tăng ca.

Cố Phong cũng không ngoại lệ, tất nhiên giám đốc các bộ phận trong công ty muốn né cũng không né khỏi.

Trong căn phòng bệnh viện lúc này đều tràn ngập mùi thức ăn, cô ăn ngon đến nổi hai mắt đều híp thành một đường thẳng nhỏ, Vân Sam lúc này mới để ý đến người đang nhìn mình.

- Anh ăn không?

Cố Phong:" Lúc nãy ở nhà tôi có ăn một chút."

Cô gật đầu, thức ăn ngon như vậy mà không ăn chính là sống đến phí.

Hắn tất nhiên là nói dối, hắn không thích ăn cá càng không thích mùi tanh của cá.

Cố Phong nhớ gì đó liền lấy điện thoại gửi đi hai chữ “Hoàn Thành” vào tài khoản wechat tên là Thích Đi Du Lịch.

Tuy ngắn gọn nhưng không phải không có nghĩa còn nghĩa như thế nào chỉ có bên nhận mới biết mà thôi.

Vân Sam ăn xong liền xoa xoa bụng.

- Mẹ anh nấu ăn ngon thật nha, mẹ anh có nhận dạy học không? Tôi đăng ký cho mẹ tôi học mới được.

Cố Phong:" Mẹ cô không biết nấu ăn?"

Cô nghĩ cũng không nghĩ mà gật đầu.

- Ngoài rán trứng hay nấu mì mẹ tôi không biết nấu mấy món này đâu, tôi còn biết nấu nhiều món hơn cả mẹ tôi.

Vân Sam ngồi như nằm trên sofa, khuôn mặt mang theo vẻ lười biếng mà nói tiếp.

- Mẹ tôi là luật sư nên rất bận, bà có rảnh cũng không thích nấu ăn nên ở nhà tôi là người nấu đó, anh thấy lợi hại không?

Hắn nghe thì gật đầu.

- Lợi hại, ăn no không được nằm không tốt cho dạ dày.

Cô nghe như không mà “xuỳ” một tiếng.

Vân Tịnh bên kia ngồi trong văn phòng ở tầng sáu, tay cầm tờ báo nắm chặt đến nổi năm ngón tay đều trắng bệt.

Người bên trong chính là con gái bà đi cùng với một người đàn ông ở trong đêm tiệc.

Ngôi biệt thự phía trước Vân Tịnh đã quen từng lối đi, bà từng đi đến mòn cả đế giày của mình.

" Cốc Cốc "

Vân Tịnh đặt tờ báo sang bên cạnh, đợi vài giây mới lên tiếng.

- Vào đi.

Người đi vào là đôi vợ chồng có tuổi, mỗi bước đi đều mang theo khí chất của kẻ có tiền.

Người phụ nữ nhìn bà mà lên tiếng, giọng rất nhẹ.

- Chúng tôi đến đây là muốn mời luật sư Vân đây, làm luật sư cho công ty chúng tôi, vì công ty của chồng tôi xử lý những việc pháp lý rất nhiều.

Người phụ nữ ngừng một lát, đưa ánh mắt thâm tình nhìn người bên cạnh.

- Cô từng giúp vợ chồng tôi thắng kiện hai lần, chúng tôi rất tin tưởng vào luật sư Vân, tôi có nghe mọi người nói cô chỉ muốn hầu toà để lấy kinh nghiệm…

Vân Sam không đợi bà nói hết đã cắt ngang, nói vòng vòng chẳng phải cuối cùng cũng chỉ muốn thuyết phục bà làm luật sư riêng hay sao?

- Dù sao tôi với phu nhân Âm đây cũng từng hợp tác hai lần, tôi rất vinh hạnh vì được hai nhân vật lớn ở Bắc Kinh đến văn phòng nhỏ của tôi, tôi cần thời gian để suy nghĩ, còn không thì có việc hai người cứ đến đây cửa văn phòng tôi hơi nhỏ, nhưng vẫn đủ để đón tiếp hai vị.

Người phụ nữ được bà gọi là phu nhân Âm, nghe câu này không khó chịu ngược lại còn cười dịu dàng hơn lúc nãy.

- Luật sư Vân cứ từ từ suy nghĩ, chỉ là gần đây việc pháp lý của công ty tôi rất nhiều chỉ mong luật sư Vân suy nghĩ nhanh một chút.

Người đàn ông bên cạnh phu nhân Âm, chỉ đi theo cho có mà thôi, phụ nữ với nhau nói chuyện dễ hơn ông nhiều, chỉ là ngoài làm ăn ông không biết về những chuyện này.

Ba người nói thêm mười phút, phu nhân Âm cùng chồng mình rất nhanh liền rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »