An An vẫn chưa hết choáng váng khi va phải cô nương kia thì đã bị tiếng khóc la kèm theo đó là tiếng mắng chửi của đám bguowif trước mặt, An An phửi lớp bụi trên quần áo, cô nắm tay cô gái còn đang ngồi trên đất đứng dây, An An vội rút khăn tay lau vội những giọt nước mắt lăn dài trên má. An An lên tiếng nói:
- Cô nương không sao chứ?
Rồi cô nhìn sang đám người trước mặt mà nói:
- Ban ngày ban mặt ức hϊếp gái nhà lành, không sợ ta đi báo quan sai à!
Cô nói xong mà đám người này cười khoái trá, một trong số đó nói lớn:
- Báo đi, nhanh đi báo đi kẻo muộn đấy! haha…ha…
Vậy thì đã rõ, quan sai ở đây chắc cũng một giuộc với đám người này, cô dứt khoát bước đến trước mặt cô gái kéo ra phía sau lưng cô rồi dõng dạc nói lớn:
- Một đám nhân chỉ giỏi ăn hϊếp 2 nữ nhân chân yếu tay mềm, có đáng mặt nam nhân hay không?
Tên cầm đầu lại cười càng lớn rồi nói:
- Tiểu mỹ nhân miệng lưỡi cũng sắc bén theo ta về nào!
Hắn vừa nói vừa bước đến hai tay vươn đến tóm lấy An An, thì một lưỡi gươm đã đặt trên cổ hắn, giọng lạnh lẽo:
- Nếu ngươi không muốn ngày này là ngày giỗ của ngươi năm sau thì cứ việc!
Là Tất Hàm, vừa nhìn thấy hắn An An thở phào nhẹ nhõm, nếu không có Tất Hàm ở đây phần thắng thuộc về cô chỉ 40% mà thôi! Cô đã thủ sẵn kim châm có tẩm thuốc mê liều cao trong tay nếu tên côn đồ đó chạm vào người cô lập tức gim xuống!
Sau khi dẹp hết đám người côn đồ, An An bước đến dìu cô nương lúc nãy đi đến y quán gần đó! Trò chuyện một lúc cũng biết được nàng ta tên là Tú Hảo là người của Lâu Đông Thành, một nơi ca múa đàn hát lớn nhất nhì ở An Thành, nghe đâu ông chủ nơi đó là một vị cung chủ có tiếng trong giang hồ cũng chẳng thua kém gì Thất Dương Cung. Trong đầu An An bắt đầu nhảy số, khúc sau này hình như không có trong tiểu thuyết thì phải, lại có thêm nhiều nhân vật mới mà cô chưa biết, chẳng lẽ truyện lại có thêm phần 2 hay sao! Tiếng gọi của Tú Hảo thành công kéo An An trở về hiện tại, cô nói:
- Nếu Tú Hảo không sao rồi có thể trở về, bọn tôi cũng trở về Thất Dương Cung, trời gần tối đường núi khó đi.
Nói xong An An cùng Tất Hàm và Bạch Cửu lên xe ngựa trở về thì Tú Hảo cũng đi theo phía sau, thấy vậy An An liền nói:
- Sao cô nương không trở về, theo bọn ta làm gì?
- Ta … Ta… không có nơi để về!
- Ah! Vậy lên xe đi! Chỗ ta cũng đang thiếu người!
An An xoay người hướng ra phía trước mà nói:
- Bạch Cửu cho xe đến cửa hàng, tạm thời cô ở đó trong coi tiệm hộ ta!
Tú Hảo vui vẻ gật đầu đồng ý! Đến nơi đã thấy Hiểu Nhiên đã khoác một lớp áo mới cho cửa hàng mì cay của 2 người, từ cách bày trí ở bên ngoài rồi vào trong quán, ôi nhìn nó đẹp xuất sắc, sau màn giới thiệu của hai cô gái Tú Hảo và Hiểu Nhiên cũng nhanh chóng làm quen với nhau, trời cũng tối hẳn Hiểu Nhiên và An An lên xe ngựa trở về, trong xe hai cô gái cũng nói cười vui vẻ, trời hôm nay có trăng nên cũng không làm khó Tất Hàm và Bạch Cửu, An An lên tiếng:
- Chắc huynh đệ bọn họ đang lo lắm!
- Hiii tìm mãi mới có một cô gái ở thời đại này mà có tư tưởng tiến bộ như vậy nên nói chuyện hơi lâu, ta nghĩ chắc không sao đâu!
Đúng thật là không sao, trời có trăng làm sao có sao được! Haizza… hai huynh đệ bọn hắn Cố Bắc Viễn và Cố Nam Viễn đã đứng ở cửa mà đợi, nếu không nhờ Tất Hàm gửi tin báo là đang trên đường trở về có lẽ 2 người bọn họ đã lên ngựa đến An Thành mà tìm bọn họ.