Chương 8: Bắn chết

Tô Ninh ngồi trên xe, nghe những lời phàn nàn từ đám người bên ngoài, nghe những lời này hắn không khỏi câu mày. Có người đã thật sự thốt ra những câu như vậy, rõ ràng là không biết sợ hãi là gì.

Quả nhiên, khi Tần Li nghe thấy những lời này, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, bởi vì mạt thế này đầy rẫy những kẻ vô lại như vậy. Nàng từ từ rút ra một cây súng lục rất tinh sảo, cầm trong tay, chuẩn bị đối phó.

Chỉ nghe một tiếng “bang” vang lên, một viên đạn đã bắn ra. Đám người bên ngoài lập tức hoảng loạn, những tiếng kêu la rối rít vang lên, và có một số người ngã lăn ra đất, sợ hãi mà mở miệng kêu gào. Người vừa mới lớn tiếng chỉ trích, giờ đây trán của anh ta đã bị viên đạn bắn trúng, xuất hiện một lỗ máu lớn.

“Nếu các ngươi không hài lòng, có thể rời đi ngay. Trên xe này cũng không cần những người giống như vậy,” Tần Li lạnh lùng ném lại một câu nói, sau đó bước vào xe, phủi bụi bặm trên đôi giày da màu đen.

Hàn Tấn nhìn quanh đám người đang phẫn nộ và sợ hãi, không giấu được nụ cười lạnh lóe lên trong ánh mắt. Anh ta đưa tay ra, một ngọn lửa đỏ bừng cháy xuất hiện trên tay, ngay lặp tức ngọn lửa đó bén vào cơ thể của thiếu niên rồi từ từ bị thiêu cháy. Mùi thịt nướng lan tỏa, khiến những người còn lại càng thêm hoảng loạn, có nhiều người không chịu nổi liền nôn mửa không ngừng.

“Đừng có chọc vào chúng tôi.” Hàn Tấn nói, giọng điệu không có chút nhân nhượng nào. Anh ta vốn không phải là người thiện lương, nếu không phải vì Tần Li muốn cứu đám người này, anh cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của những kẻ chẳng liên quan gì đến anh ta .

Những người nằm xụi lơ trên mặt đất nhìn thấy ngọn lửa dữ dội trên tay Hàn Tấn, sự phẫn nộ của họ ngay lập tức chuyển thành sợ hãi. Họ vội vàng bò dậy, cùng nhau chạy lên xe.

Tô Ninh, lúc này đang duỗi chân ra, lại bị những kẻ vừa hốt hoảng vừa vội vàng không để ý xung quanh mà dẫm phải, tạo nên nổi đau sót khó tả vô cùng, hắn chỉ có thể cắn môi chịu đựng, trong lòng nhẫn nại đè nén cơn giận dữ.

Hắn nhận ra rằng Tần Li quả thật không phải là người dễ chọc, và Hàn Tấn cũng không kém phần nguy hiểm với năng lực hỏa hệ của anh ta. Tô Ninh không thể không mở rộng tầm mắt, tự hỏi vì sao họ lại muốn đưa đám người này lên xe.

Có lẽ, ngoài kinh đô còn có một đám tang thi đang chờ đợi. Với số lượng người như vậy, chỉ có thể là gánh nặng cho bọn họ. Trừ khi...

Tô Ninh nhớ lại những ký ức trong trí nhớ của nguyên thân, khi mọi người phải đối mặt với một đám tang thi bên ngoài, và bởi vì có nhóm người đó cảng trở tang thi nên mới tạo cho Tần Li và hắn có cơ hội trốn thoát.

Liệu những người đó có phải đã là mồi nhử ngay từ đầu? Hắn vuốt ve ngón tay, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉa mai. Có vẻ như từ đầu họ đã biết có tang thi bên ngoài và đưa nhũng kẻ xấu số đó đi cùng để biến họ trở thành vật hi sinh mở đường tiến vào kinh đô. Nếu không phải nguyên chủ của cơ thể này bộc phát năng lực từ sớm, có lẽ hắn đã sớm chết giữa đám tang thi.