Chương 1: Khởi đầu

Tiếng sấm vang dội, mưa to như trút nước, gió thổi ào ạt làm rung chuyển cả đất trời. Trong một con ngõ nhỏ tối tăm, một bóng đen lướt qua, người ấy vội vàng đạp lên những vũng nước mưa, tạo nên âm thanh vang vọng trong con hẻm nhỏ, vô tình thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Phía sau anh ta, một bóng người khác không nhanh không chậm đuổi theo. Dù con hẻm này khá tối , nhưng người ta vẫn không khó để có thể mơ hồ nhận ra hắn mặc một bộ vest màu xanh dương.

Người chạy phía trước trở nên căng thẳng khi nghe thấy tiếng huýt sáo từ phía sau, biểu cảm của anh ta trở nên phức tạp, đôi mắt từ sợ hãi dần chuyển sang sâu thẳm, trông giống như ánh mắt của một con rắn độc ẩn nấp trong bóng đêm.

Anh ta nhìn về phía trước, nơi con ngõ nhỏ kéo dài, rồi nở một nụ cười lạnh lùng. Không còn bị nỗi sợ hãi bủa vây, anh ta bình tĩnh nhìn vào con ngõ sâu thẳm, dù biết phía sau vẫn có người đang đuổi theo, nhưng anh lại đưa lưng dựa vào bức tường ẩm ướt, lục trong túi quần lấy ra một khẩu súng. Anh thử bắn vài lần nhưng súng không hoạt động, khiến anh không khỏi cau mày.

“Muốn xin ít đạn hay sao?” Người đàn ông mặc vest xanh dương xuất hiện từ bóng tối.

Cuối con ngõ có một chiếc đèn đường mờ ảo, ánh sáng yếu ớt chao đảo trong cơn mưa lớn, phát ra tiếng leng keng. Những chiếc đèn xung quanh cũng lắc lư như thể sắp sửa rơi xuống. Tuy vậy, điều đó không cản trở hai người nhận ra nhau, người đàn ông mặc bộ vest xanh dương đứng trước họng súng, thoạt nhìn có vẻ hai người đang ở thế giằng co.

“‘Điện tử’ hóa ra là như vậy sao? Nếu không biết từ trước, tôi còn tưởng đó là một sinh viên bình thường.” Người đàn ông dựa lưng vào tường cười ngây ngô, dưới ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt anh ta hiện lên trong thật đẹp, với đôi mắt màu lưu ly sáng lấp lánh ngay cả trong bóng đêm vô tận.

Tô Ninh lắng nghe cái tên này với vẻ lạnh nhạt. Dù danh hiệu này có thể rất buồn cười trong giới Ám Đạo, nhưng sau mấy chục năm, hắn đã quen với nó. Khi hắn được lão đại nhặt về, vừa đúng lúc hắn đang đứng trước cửa hàng điện tử, và cái tên ‘Điện Tử’ mà lão đại đặt cho hắn cũng trở thành biệt danh trong giới Ám Đạo mà hắn đã sử dụng trong các nhiệm vụ sau này.

Mười năm qua, cậu đã khiến bất cứ ai nghe danh hiệu ‘Điện Tử’ đều sợ đến mức run rẩy. Vậy mà, điều không ngờ là khi từ miệng một chàng trai trẻ, cái tên ấy lại trở nên dịu dàng và mềm mại đến lạ thường.

Cậu nhìn về phía thanh niên đứng trước mặt, làn da trắng nõn bị bùn đất tàn nhẫn làm bẩn, mái tóc màu vàng kim bị mưa làm ướt sũng, làm cho những lọn tóc dính vào nhau, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp kiêu sa và tinh tế giống như một con búp bê được làm tỉ mỉ , nâng niu trong l*иg kính.

“Số 10?” Tô Ninh bất giác nhận ra, đây không phải là con mồi của mình.

Cậu thanh niên nhẹ nhàng cười một tiếng, đầu lưỡi đỏ hồng liếʍ nhẹ cánh môi mỏng, “Lúc gϊếŧ người thì không nên nói nhiều.”

Tô Ninh nghe thế, cảm thấy một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng. Cậu thanh niên bất ngờ tấn công, Tô Ninh không kịp phản ứng và bị thương nặng, máu chảy thành dòng, như vô tình khắc họa nên những bông hoa đỏ rực trên nền đất chứa đầy nước mưa.

Mưa rơi lộp độp trên mí mắt của Tô Ninh, trước khi đôi mi mệt mỏi nhắm lại, hắn cố gắng nói, giọng nói trầm khàn hòa lẫn với máu trào ra ngày càng nhiều, vẻ mặt cậu lộ rõ sự kinh ngạc khi nhìn về phía chàng trai như búp bê ấy nói.

“Ngươi... ngươi... là ai?”

Chàng trai như búp bê vỗ nhẹ lên sườn mặt chưa bị vấy bẩn bởi máu của Tô Ninh, đôi mắt cười cong cong nói: “Tôi là Hạnh Cơ, thật tiếc là lần này cậu chính là con mồi của tôi.”

“Chơi đủ rồi sao?” Người đàn ông đã nổ súng lúc nãy giờ đây xuất hiện từ trong con hẻm tối. Khi nghe thấy Hạnh Cơ tự xưng tên mình, Tô Ninh liền hiểu ra nguyên nhân.

Hạnh Cơ nghe thấy giọng nói trầm thấp, vui vẻ bỏ qua Tô Ninh và chạy đến chỗ người đàn ông kia. “Ám Long, anh đến muộn quá, tôi vừa bị truy đuổi mệt muốn chết, anh xem, người tôi chỗ nào cũng ướt, về chắc chắn sẽ bị cảm.” Giọng nói mềm mại, nũng nịu, ánh mắt mang theo chút tình ý tựa như lơ đãng lại tựa như cố ý, hoàn toàn không giống một người vừa mới đối đầu với sống chết.

Ám Long cởϊ áσ khoác của mình, choàng lên người Hạnh Cơ. Cả hai người không để ý đến sinh mệnh của Tô Ninh đang dần tan biến, mà biến mất trong con hẻm tối.