Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 99: Kiếp này, tôi chẳng thể… yêu anh…

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảnh đầu tiên Diêu Tinh nhìn thấy khi về Lưu gia là Vương Lệ đang chơi với cháu nội. Bệnh của Tử Sâm vẫn đang được chữa trị. Diêu Tinh đã bắt mạch cho đứa bé và xác định Lưu gia tuyệt hậu từ đời Tử Sâm.

Thật đáng thương!

Vương Lệ cầm tay vẫy vẫy Diêu Tinh.

“Mẹ về kìa, bé yêu chào mẹ đi.”

Diêu Tinh mỉm cười hỏi thăm qua loa rồi đi lên phòng.

Vương Lệ ôm cháu nội, buồn bã nhìn theo con dâu. Ngoại trừ ngày đầu tiên Diêu Tinh bế Tử Sâm trao vào tay bà, cô chưa từng ôm đứa bé lần thứ hai. Bà không dám cưỡng ép hay khuyên bảo bởi vì bắt một người vợ chấp nhận con riêng của chồng là chuyện không phải ai cũng làm được. Diêu Tinh không chán ghét đứa bé đã là bước khởi đầu tốt lắm rồi.

Diêu Tinh không biết những suy nghĩ trong đầu mẹ chồng, cô chậm rãi đi về phòng ngủ. Tiếng giày cao gót gõ cồm cộp trên hành lang bằng gỗ. Gần đây cô luôn đi cả giày dép về phòng. Âm thanh gõ xuống sàn gỗ như tiếng báo thức với người bên trong căn phòng kia.

Phòng ngủ mở, không bật đèn. Ánh chiều tà hắt vào phòng qua tấm kính cao từ trần nhà xuống sàn, rót màu cam u buồn vào nửa căn phòng.

“Mừng em về nhà.”

Giọng nói ấm áp vang lên từ một góc tối. Diêu Tinh quay đầu nhìn theo bóng đen cử động. Bóng đen trườn người từ ghế sô pha xuống sàn. Hai tay và một chân cùng lúc chuyển động, bò dần về phía Diêu Tinh.

Cô đóng cửa phòng, nhốt mùi chua khó ngửi trong phòng, không cho nó rơi vãi ra ngoài hành lang.

Từ ngày bị tàn phế, Bác Văn luôn ở trong phòng, chết lặng như một khúc gỗ. Anh chỉ phản ứng khi Diêu Tinh đi làm về. Từ một người đàn ông đẹp trai, gọn gàng, sạch sẽ, anh trở thành người luộm thuộm, bừa bãi và bẩn thỉu. Việc chăm sóc thân thể anh rơi vào tay cô.

Một cô gái chân yếu tay mềm như cô rất khó hoàn thành việc tắm rửa hàng ngày cho người có thân hình cao lớn. Vậy nên phòng ngủ luôn có mùi chua khó chửi dù cô thường xuyên mang chăn gối đi giặt và phơi nắng.

Diêu Tinh lãnh đạm nhìn bóng đen bò trên sàn đền gần mình. Khi tay anh chuẩn bị chạm vào chân, cô mở miệng nói.

“Tôi mang chút hoa quả cho anh… Ai nha, cẩn thận!”

Con dao cắm thẳng xuống mu bàn tay Bác Văn, ghim anh xuống tấm thảm màu xám trên sàn.

Cô ngồi xổm trước mặt anh, giọng nói lạnh nhạt.

“Tôi bất cẩn làm rơi con dao vào tay anh. Có đau không?”

“Không sao…” Bác Văn giật giật tay nhưng không rút được dao.

Diêu Tinh rút dao, lưỡi dao bén nhọn rạch đường dài trên cổ tay gầy gò xanh xao. Cô ném con dao bắn vào chân tường, kêu leng keng. Khuôn mặt anh di chuyển về nơi phát ra âm thanh. Đôi mắt đυ.c ngầu không hề có hình ảnh phản chiếu trong đó.

Tác dụng phụ của thuốc vô sinh là làm người sử dụng thuốc mất đi ánh sáng, mất cảm giác đau. Các loại thảo dược của thế giới hiện đại này không giống thế giới thú nhân nên loại thuốc do chính tay cô làm không được hoàn hảo như mong muốn.

Việc Bác Văn mù và mất cảm giác đau đớn chỉ duy nhất Diêu Tinh biết. Không ai trong Lưu gia biết chuyện này vì đã rất lâu rồi Bác Văn không tiếp xúc với người khác. Ngay cả Vương Lệ khóc lóc van xin anh cho bà gặp mặt, cửa phòng ngủ cũng chưa từng mở ra lần nào.

Tay Bác Văn được tự do, anh vui sướиɠ muốn chạm vào Diêu Tinh nhưng cô lách người, đi về phía chiếc ghế mây đặt gần tấm cửa kính cao to.

Cộp. Cộp. Cộp.

Bác Văn không dùng chân giả, không dùng gậy chống, anh đã quen với việc bò trên sàn, đi theo tiếng giày và giọng nói của Diêu Tinh. Anh bò theo cô, máu từ tay nhỏ giọt xuống tấm thảm lông như những bông hoa nở rộ đầy đau thương.

Cô ngồi trên ghế mây, lấy từ trong túi xách ra một bình ngọc hình tròn to như hai nắm tay người trưởng thành có nắp đậy. Cô nhìn chằm chằm loại thuốc màu đen nơi đáy lọ, tiếng thở dài buồn bã kéo dài.

“Diêu Tinh, em đừng bỏ tôi…” Tay Bác Văn chạm lên đầu gối cô.

Cơ thể Diêu Tinh khựng lại, cô bố thí nửa ánh mắt cho anh, lạnh nhạt đáp.

“Tôi sẽ không bỏ anh.” Có chết tôi cũng phải mang theo anh.

Trên khuôn mặt lởm chởm râu ria xuất hiện nụ cười. Bác Văn nửa ngồi nửa quỳ bên chân ghế. Bởi vì chân phải bị cưa tới tận bẹn, chân trái không được rèn luyện cũng trở nên yếu ớt, teo tóp, không còn đủ sức nâng cơ thể. Dáng ngồi của anh hèn mọn và co quắp đến đáng thương.

Diêu Tinh đặt bình ngọc xuống đất.

Sự im lặng của cô làm Bác Văn bất an. Anh dịch người vào sát cô, hai tay đặt trên đầu gối đầy thành kính, đầu nghiêng lên như một chú chó nhỏ đang cầu xin chủ nhân vuốt ve.

“Dịch sang trái.”

Bác Văn tuân theo mệnh lệnh, máu từ vết thương nhỏ giọt xuống bình ngọc. Ánh sáng óng ánh của Hắc Tinh rực sáng trong căn phòng u ám. Diêu Tinh tựa lưng trên ghế, hờ hững nhìn mặt trời chìm dần sau các dãy nhà cao tầng.

Hoàng hôn vụt tắt, cướp đi màu cam ấm áp trong phòng nhưng với một người mù như Bác Văn, ánh sáng duy nhất đang được anh chạm đến. Không có bóng tối, không có màu sắc.

“Bác Văn, anh hận tôi không?”

“Tôi yêu em!”

Tác dụng của thuốc vô sinh ảnh hưởng trí não người sử dụng. Nếu dùng trên một năm sẽ khiến người bình thường bị lú lẫn, mất dần trí nhớ và vĩnh viễn không thể hồi phục.

“Bác Văn!”

“Tôi đây.”

“Tôi hận anh.”

“… Diêu Tinh, tôi rất yêu em.”

“Tôi không thể tha thứ cho anh.”

“… Diêu Tinh, em đừng bỏ tôi…” Nước mắt từ đôi mắt mù chảy xuống bình ngọc khiến ánh sáng óng ánh càng rực sáng hơn.

“Kiếp này, tôi chẳng thể… yêu anh…”

“… Diêu Tinh, em đừng bỏ tôi, được không?” Khuôn mặt gầy chỉ còn xương ngẩng lên nhìn Diêu Tinh. Nước mắt chảy ướt đám râu bẩn thỉu.

“Kiếp sau… tôi sẽ cố gắng… yêu anh…”

Nụ hôn thành kính đặt lên tay Diêu Tinh. Máu chảy nhiều khiến cơ thể Bác Văn lung lay như muốn đổ. Anh tựa đầu vào chân cô, giọng anh khản đặc.

“Tôi theo em đời đời kiếp kiếp! Kiếp sau, cầu xin em để tôi được dùng sinh mệnh để thương em…”

Máu chảy. Nước mắt rơi. Không âm thanh hồi âm.

Hắc Tinh phát sáng cùng lúc nước mặt lăn khỏi mắt Diêu Tinh. Âm thanh máy móc vang lên trong đầu cô.

“Xác định nhiệm vụ hoàn thành.”

“Xác định đã bổ sung năng lượng Hắc Tinh.”

“Người làm nhiệm vụ lập tức bị cưỡng chế sang thế giới tiếp theo. Ba giây đếm ngược bắt đầu.”

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

Như một phép màu, dòng năng lượng ấm áp tràn vào cơ thể Diêu Tinh, đẩy lùi thổn thức trong tim, xóa đi vết sẹo trên mặt, biến cô thành một người khác trong ba giây.

Trải qua hai thế giới, Diêu Tinh đã chuẩn bị tinh thần để không sốc trước bất cứ một tình huống khác thường nào. Nhưng cô không thể ngờ thân phận mới đã đánh nát sự lãnh đạm và tự tin của cô.

Hiện tại cô đang làm chuyện người lớn với một người đàn ông có cơ thể đẹp: vai rộng, eo thon, chân dài, cơ bắp ở chân và tay vô cùng đẹp. Cô quỳ ở phía sau. Và đối tác nằm úp sấp trên chiếc giường màu đỏ.

Điều đáng nói là trên tấm lưng trần màu mật ong của đối phương có năm vết thương chảy máu.

Diêu Tinh cúi đầu nhìn cây roi da trên tay phải rồi run rẩy nhìn cây nến bên tay trái.

Chuyện quái quỷ gì thế này?

Giọt nến nóng bỏng nhỏ xuống tấm lưng đầy vết thương. Đối phương rên lên một tiếng làm cô thấy ngọt ngấy tận tim. Cây nến tuột khỏi tay, rơi xuống giường, ngọn lửa bị dập tắt.

Đối phương nghiêng đầu, khóe mắt ửng đỏ liếc mắt đưa tình với cô. Giọng nói ấm áp khi cố tình hạ thấp càng trở nên cám dỗ chết người.

“Ưm… Chị Diêu Tinh… đánh em nữa đi mà…”

Diêu Tinh hét toáng lên vì kinh hãi. Cô ngã phịch xuống sàn, tay run rẩy chỉ vào người đàn ông cao lớn, đẹp trai nhưng lại lắc mông làm nũng. Giọng cô lắp bắp mất một lúc mới thành lời.

“Bác Văn… anh… anh…”
« Chương TrướcChương Tiếp »