Chương 97: Bác Văn bị cưa chân

Hiểu Khê đẩy ngã Vương Lệ và bò về phía Bác Văn. Giữa hai chân cô ta chảy ra máu, kéo dài thành một vệt trên sàn nhà. Tinh thần và cơ thể cô ta kiệt quệ nên chỉ bò một đoạn ngắn là gục xuống, cô ta vẫn không quên vươn tay về phía Bác Văn.

“Trả con cho tôi. Nó là người thừa kế duy nhất của Lưu gia các người. Tôi sẽ khiến các người phải trả giá vì dám đối xử ác độc với huyết nhục của mình.”

Diêu Tinh không chịu nổi cảnh tưởng dã man trước mặt, cô kéo tay Bác Văn, nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Cô ta sai nhưng không đáng bị đánh đập và hành hạ như thế. Anh trả con cho cô ta đi.”

Bác Văn luôn nghe lời Diêu Tinh. Vương Lệ không dám trái lời con trai.

Hiểu Khê ôm tron trai rời đi trong nhục nhã.

Diêu Tinh bắt Bác Văn thuê cho Hiểu Khê nhà trọ phù hợp đồng lương của một trợ lý phẫu thuật để mẹ con cô ta không phải lang thang vật vạ ngoài đường.

“Tinh thần của phụ nữ sau sinh rất yếu đuối, em sợ cô ta nghĩ quẩn, hại mình hại cả đứa bé. Lưu gia chúng ta không cần bị mang tiếng bởi người như cô ta.”

“Em thật nhân hậu.” Bác Văn cúi xuống hôn Diêu Tinh, ôm cô thật chặt.

Từ sau khi Bác Văn không thể cứng, anh chỉ dám ôm và hôn cô. Không còn khả năng của đàn ông khiến anh trở nên hèn mọn khi đứng trước mặt cô. Anh sợ cô chê anh là thứ vô dụng, sợ cô muốn có con mà anh không thể cho cô.

Tình yêu của anh dần chuyển sang quỵ lụy và hèn mọn. Giống như Vương Diêu Tinh từng yêu anh suốt hai năm làm vợ chồng.

Thái độ của Diêu Tinh vẫn bình thản trước sự thay đổi trong tính cách của anh. Bởi vì mọi thứ đều đi đúng kế hoạch.

Diêu Tinh vuốt mái tóc đen dài, thảnh thơi nằm phơi nắng trong vườn, nheo mắt nhìn Bác Văn vừa tan làm về. Cô liếʍ môi, tính toán.

“Bảy mươi năm nghiên cứu thuốc không phải trò đùa. Trước khi hoàn toàn phá hủy anh ta thì mình nên học hết tài năng giải phẫu chứ nhỉ. Năng lực của Y Sư thế giới trước giúp mình thay đổi vận mệnh của thế giới này, thì biết đâu cách khám chữa bệnh của Tây y sẽ hỗ trợ mình trong thế giới tiếp theo.”

“Em gặp chuyện gì mà vui vậy?” Bác Văn đi đến, quỳ một gối bên cạnh ghế, dịu dàng hôn tay cô, cưng chiều hỏi.

“Tôi đang háo hức về buổi học tối nay. Nghe đâu anh mới tìm được vài bác sĩ giải phẫu hàng đầu chịu đứng lớp à?”

“Chỉ cần em vui, tôi luôn sẵn sàng phục vụ.” Bác Văn chồm lên người cô, tham lam hôn đôi môi đỏ mọng. Anh cảm thấy Diêu Tinh ngày càng xinh đẹp. Da dẻ trắng hồng, chân tay thon dài, cơ thể dẻo dai. Đặc biệt là đôi mắt luôn lúng liếng ánh cười làm anh say đắm.

Nắng vàng phủ kín hai cơ thể đang quyện lấy nhau. Nhưng nắng vàng cũng phủ xuống cơ thể nhuộm đầy máu của Bác Văn vào ba tháng sau đấy.

Bác Văn đưa Diêu Tinh đi mua thảo dược. Anh nhiều lần hỏi cô có muốn học thêm về Đông y, Trung y hay không? Anh cảm thấy cô có một tình yêu đặc biệt với các loại thảo dược phơi khô.

Mỗi lần như vậy, Diêu Tinh chỉ mỉm cười đưa thuốc lên mũi ngửi hoặc nếm, không có ý định trả lời.

Thời điểm hai người ra khỏi hiệu thảo dược lớn nhất thành phố A, một xe ô tô chạy với tốc độ nhanh đâm thẳng vào Diêu Tinh. Bác Văn ôm cô tránh thoát, đầu anh đập vào bồn hoa bên đường. Máu từ vết thương trên đầu chảy ướt đẫm một bên mặt anh.

Tiếng hét lo lắng của Diêu Tinh chìm trong âm thanh động cơ xe.

Xe ô tô bất ngờ lùi lại, cán qua chân phải của Bác Văn. Người lái xe lùi đi lùi lại nhiều lần như muốn nghiền nát cơ thể hai người.

Diêu Tinh òa khóc vì sợ. Bác Văn mặc kệ cơn đau thấu tim nơi chân phải, anh ôm cô bò lê vào bên trong, tránh khỏi bánh xe ô tô.

Người dân trên đường nhanh chóng ngăn cản được chiếc xe điên. Cảnh sát và xe cấp cứu đến. Diêu Tinh như người mất hồn đi theo Bác Văn đến bệnh viện, không còn tâm trạng quan tâm lái xe là ai.

Diêu Tinh ngất xỉu khi bác sĩ thông báo Bác Văn cần cưa chân phải để giữ mạng sống.

Cô tỉnh dậy trong tiếng khóc đau đớn của Vương Lệ.

“Mẹ ơi, Bác Văn đâu? Anh ấy đâu?”

Vương Lên gục đầu xuống giường, khổ sở kìm tiếng khóc để không kí©h thí©ɧ tinh thần Diêu Tinh. Sau khi Hiểu Khê rời đi, bà ta hoàn toàn bị sự hiền lành, tốt bụng và ngoan ngoãn của Diêu Tinh thu phục. Bà ta biết cô phải chịu rất nhiều ấm ức khi duy trì cuộc hôn nhân với người chồng vô sinh nên càng cưng chiều cô.

“Con ơi, chân phải của Bác Văn không còn rồi…”

Hai người phụ nữ ôm nhau khóc. Diêu Tinh vỗ lưng Vương Lệ để trấn an, rèm mi của cô hạ thật thấp, che giấu toàn bộ suy nghĩ trong lòng.

“Cảnh sát bắt được tài xế không mẹ?”

Cơ thể Vương Lệ run bần bật, không rõ vì đau lòng hay vì tức giận. Bà ta nói.

“Là Hiểu Khê.”

Hiểu Khê bị bắt ngay tại chỗ. Đứa bé nằm trong nôi trẻ con, buộc cố định trên ghế phó lái. Nó gầy gò, xanh xao và có nhiều vết bầm tím trên người. Cảnh sát nghi ngờ Hiểu Khê đã ngược đãi đứa bé.

Người bên tổ chức bảo vệ trẻ em đã đưa nó đến trại trẻ mồ côi trong khi Hiểu Khê bị bắt giam, đợi ra tòa.

Thời gian sau đó, Diêu Tinh trở thành trụ cột của Lưu gia.

Cô phải thay thế vị trí viện trưởng của Bác Văn trong bệnh viện. Bởi vì là bệnh viện tư nhân không một ai dám dị nghị hay đố kỵ. Cô bỏ tiền thuê người dạy mình cách quản lý và lèo lái bệnh viện. Cô đăng ký nhiều buổi học để có thêm bằng cấp, chứng chỉ.

Lưu gia liên tiếp gặp chuyện khiến Lưu Bác Tân đột quỵ. Sau khi sức khỏe hồi phục, ông chuyển sang ăn chay niệm phật theo gợi ý của Diêu Tinh. Mọi việc trong Lưu gia giao hết cho Vương Lệ và Diêu Tinh.

Vương Lệ khóc hết nước mắt, mong Bác Văn đồng ý lắp chân giả nhưng anh kiên quyết từ chối. Diêu Tinh tôn trọng quyết định của anh khiến Vương Lệ không vui với cô.

Tinh thần Bác Văn hoàn toàn suy sụp sau khi trở thành người tàn phế. Anh nhốt mình trong phòng như một bóng ma, không bước chân ra ngoài, không tiếp xúc với bất cứ ai ngoài Diêu Tinh. Bác sĩ tâm lý cũng không thể khai thông cho anh, không cách nào tiếp cận, nói chuyện và giao lưu.

Vương Lệ muốn con trai có thể trở lại như trước đây, kiêu ngạo, phóng khoáng và tự tin nên luôn tìm cách khuyên nhủ anh lắp chân giả. Tiếc là đầu óc Bác Văn lúc này trở nên đờ đẫn, chậm chạp, chỉ có duy nhất Diêu Tinh.

Anh đầy mọi thứ khỏi cuộc đời mình, chấp nhận duy nhất cô.

Đúng lúc này, Diêu Tinh bế Lưu Tử Sâm quay về Lưu gia với tờ giấy xét nghiệm ADN mới.

“Mẹ ơi, đây là con cháu Lưu gia. Con không muốn đứa bé vì tội lỗi của mẹ ruột mà không được nhận tổ quy tông.”

Vương Lệ giàn giụa nước mắt đọc kết quả xét nghiệm nói đứa bé và Bác Văn có quan hệ huyết thống cha con, độ phù hợp là 100%.

“Tại sao con có giấy này?”

“Từ khi con quản lý bệnh viện thì phát hiện sự cố nhầm lẫn bên bộ phận xét nghiệm. Người làm xét nghiệm sợ bệnh viện truy cứu trách nhiệm nên đã bỏ việc. Thật may mắn là con đã kiểm tra lại hồ sơ các việc phát sinh trong bệnh viện gần đây.”

Vương Lệ hôn lấy hôn để lên mặt đứa bé làm nó thút thít đáng thương. Bà ta nắm tay Diêu Tinh, khóc nấc cảm động trước tấm lòng của cô.

“Cảm ơn con! Cảm ơn con, Diêu Tinh! Mẹ biết rất khó khăn khi ép con chăm sóc con riêng của Bác Văn. Mẹ sẽ chăm sóc đứa bé. Đứa bé lớn lên khi biết chuyện sẽ cảm kích bởi lòng bao dung hôm nay của con.”

Diêu Tinh lau nước mắt cho Vương Lệ, thở dài nói. “Con không đủ bao dung như lời mẹ nói đâu.”