Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Trình Tán Tỉnh Chồng Cũ Của Diêu Tinh

Chương 96: Kết quả xét nghiệm ADN

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sắc mặt Hiểu Khê đổi màu liên tục, tím đen tức tối, trắng bệch sợ hãi, xanh xao lo lắng. Cô ta nghiến răng hỏi.

“Tại sao cô có những ảnh này? Cô muốn làm gì tôi? Muốn đe dọa tôi hả?”

Diêu Tinh mân mê môi, đủng đỉnh thưởng thức vẻ nóng ruột trên mặt Hiểu Khê. Đến khi cô ta sắp phát điên thì cô nhấn mạnh từng chữ.

“Đây là ảnh chị Bích Liên nhờ chồng gửi cho tôi đấy.”

“Bích Liên chết rồi, cô đừng hòng hù dọa tôi! Hóa ra cô chính là người sai khiến gã điên kia gϊếŧ tôi. Có phải cô cũng đang muốn gϊếŧ mẹ con tôi không? Cô muốn chiếm vị trí chủ nhân Lưu gia nên không từ thủ đoạn nào. Cô… cô… đừng có đến gần! Tôi sẽ hét lên đấy.”

Hiểu Khê càng nói càng run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Hai chân cô ta run lập cập đứng không vững, phải bám vào bàn trang điểm.

Trạng thái tinh thần của Hiểu Khê khác thường làm Diêu Tinh nhíu mày suy nghĩ.

Chồng của Bích Liên đã bị bắt nhốt trong trại tâm thần. Ngày hôm đó, Hiểu Khê không bị thương, cùng lắm là hoảng sợ một chút. Cô ta vẫn rất hung hãn khi thấy bằng chứng chứng minh cô ta liên quan cái chết của Tiêu Tĩnh, nhưng tại sao cái tên Bích Liên lại làm cô ta hoảng sợ như thấy ma vậy?

Diêu Tinh sắp xếp sự việc, nhớ lại lời nói và biểu hiện của người đàn ông điên kia, cô đã chạm được sự thật.

Hai người nhìn chằm chằm, một sợ hãi, một kinh ngạc. Người lên tiếng trước là Diêu Tinh, giọng cô mang theo chán ghét.

“Bàn tay đã dính máu người thì cả đời cũng không rửa sạch.”

“Cái cái gì? Cô đừng có nói nhảm!”

“Cô nhớ mở to mắt khi ngủ đấy. Người chết oan luôn có sở thích ban đêm quay về tâm sự với kẻ gϊếŧ mình.”

“Câm miệng! Tôi phải bóp chết cô!”

Hiểu Khê phát điên lao đến muốn cắn xé Diêu Tinh nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần, nghiêng người, gạt chân làm cô ta ngã sõng soài xuống sàn. Bản năng làm mẹ giúp cô ta kịp thời ôm bụng bảo vệ đứa bé.

Diêu Tinh liếc mắt xem thường rồi ra khỏi phòng. Cô không cần ở một mình với kẻ điên, rất nguy hiểm!

Tinh thần phụ nữ có thai luôn rất yếu ớt, dễ bị kích động, đặc biệt là Hiểu Khê gánh trên vai tội ác gϊếŧ người, tinh thần cô ta càng dễ bị lời dọa của Diêu Tinh ám ảnh. Sau ngày đó, ban đêm trong phòng Hiểu Khê luôn truyền ra tiếng khóc, tiếng đập phá đồ đạc, tiếng ngân nga một bài đồng dao ru con nào đấy.

Hiểu Khê sinh non đứa bé khi bước sang tháng thứ tám. Đứa bé sinh vào một ngày mưa như trút nước. Cứ như ông trời đang dùng nước để rửa trôi đi mọi tội lỗi của người mẹ, đón chào một sinh linh nhỏ bé trong sáng.

Đứa bé được Bác Tân đặt tên là Lưu Tử Sâm, có nghĩa là đứa con quý báu. Diêu Tinh không đưa ra bất cứ nhận xét nào khi nghe thấy tên này. Bởi vì cô biết cha của đứa bé đã vô sinh hoàn toàn, cả đời này đừng mong có đứa con thứ hai.

Bởi vì đứa trẻ sinh non nên phải nuôi trong l*иg kính bảy ngày. Trước khi đứa bé được đặt vào vòng tay người mẹ, máu của nó bị rút để làm xét nghiệm ADN.

Ngay khi Hiểu Khê về tới Lưu gia, làm xong hết các thủ tục tẩy trần do Vương Lệ chuẩn bị thì Bác Văn đi vào phòng khách với vẻ mặt hầm hừ tối đen.

Vương Lệ ôm cháu trai đong đưa, luôn miệng khen cái mũi, đôi mắt thật giống Bác Văn. Hiểu Khê cười hạnh phúc vì đã có chỗ đứng vững chắc trong Lưu gia. Cô ta khıêυ khí©h nhìn Diêu Tinh.

Diêu Tinh vẫn bình thản châm trà cho ông nội. Bác Tân ngồi gật gù hài lòng nhìn cháu trai.

Hiểu Khê vừa thấy dáng Bác Văn liền vui vẻ chào đón.

“Anh về rồi à? Đến ôm con của chúng ta đi.”

Bác Văn vứt tập tài liệu xuống bàn trà, lạnh lùng nói.

“Đứa bé không phải con cháu Lưu gia.”

Lời thông báo ngừng mọi động tác của người trong phòng.

Hiểu Khê có phản ứng đầu tiên, cô ta lao đến chộp lấy báo cáo xét nghiệm, giọng run rẩy như muốn khóc.

“Không thể nào! Tử Sâm là con trai của anh. Có phải có nhầm lẫn gì không?” Tiếng lật giấy vang lên xoèn xoẹt theo động tác lắc đầu của Hiểu Khê.

“Đưa tôi xem!”

Vương Lệ nhét đứa bé vào người Diêu Tinh rồi giật lấy tập tài liệu sắp bị Hiểu Khê vò nát. Dòng chữ không có quan hệ cha con đập vào mắt bà ta. Bà ta ngã ngồi xuống ghế, giấy trên tay rơi lả tả. Bà ta không ngừng lẩm bẩm với hai hàng nước mát.

“Hết rồi. Hết thật rồi… Lưu gia đã tuyệt tự… không có cháu đích tôn, không có người nối dõi… Lưu gia vô phúc… Ông ơi, tôi có lỗi với ông, không duy trì được hương khói Lưu gia…”

Chuyện Bác Văn đột nhiên vô sinh không còn là bí mật với người trong nhà. Anh không giấu, không thể hiện bản thân đau khổ trước điều này. Hiện tại niềm hy vọng duy nhất về người nối dõi Lưu gia cũng không còn, Vương Lệ không biết phải ăn nói thế nào khi đi gặp người chồng đã mất của bà.

Vương Lệ ôm mặt gục đầu khóc rống lên. Tiếng khóc của bà ta đánh tỉnh Hiểu Khê nãy giờ vẫn đứng ngơ ngác giữa nhà. Cô ta quay đầu nhìn xung quanh, mọi ánh mắt nghi ngờ, chán ghét đâm thẳng vào cô ta. Đột nhiên hình ảnh Diêu Tinh lóng ngóng ôm đứa bé làm mắt cô ta long lên sòng sọc, gào to xông về phía cô.

“Chắc chắn là cô giở trò. Diêu Tinh! Trả con cho tao. Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của mày vào con tao.”

Đứa bé trong lòng bị Hiểu Khê cướp, cô ta cào rách tay Diêu Tinh. Cô ngã xuống ghế, mím môi khó chịu.

Hiểu Khê chưa dừng lại. Cô ta một tay ôm con, một tay giật tóc Diêu Tinh, cơ thể đè lên người Diêu Tinh không cho cô trốn thoát.

“Là mày thay đổi kết quả xét nghiệm của con tao, đúng không? Đến một đứa bé sơ sinh mà mày cũng không tha. Tao gϊếŧ mày! Gϊếŧ mày!”

Cô ta khóc như kẻ điên, dọa đứa bé khóc theo vì bị ôm chặt.

Bác Văn giật tóc Hiểu Khê, lôi cô ta ra khỏi người Diêu Tinh. Hiểu Khê chửi rủa, đánh đấm lên người Bác Văn. Cô ta túm tay anh và cắn mạnh. Máu từ vết thương chảy ra hòa cùng nước mắt của cô ta. Bác Văn nổi điên tát Hiểu Khê. Đứa bé bị hất bay trong khi cô ta vùng vẫy phản kháng. May mắn Diêu Tinh kịp thời lao đến đỡ đứa bé, trước khi nó đập đầu vào góc nhọn của bàn trà.

Hiểu Khê òa khóc thương tâm khi con trai được cứu.

Cô ta quỳ sụp trên sàn nhà, tóc rũ rượi như một ả đàn bà điên loạn.

Phòng khách trở nên tang thương bởi tiếng khóc của người lớn và trẻ con.

Diêu Tinh vụng về ôm đứa bé, không biết phải xử trí thế nào. Đứa bé khóc đến mức đỏ bừng khuôn mặt. Cô nhìn Bác Văn cầu cứu.

“Đưa tôi!” Anh đi đến, ôm đứa bé bằng một tay, động tác dứt khoát và khá mạnh khiến đứa bé khóc lớn hơn.

“Anh muốn làm gì hả? Nó là con anh đấy! Trả con cho tôi!” Hiểu Khê lao đến cướp con nhưng bị Bác Văn đá vào bụng.

Cô ta ngã gục xuống sàn. Cơ thể vừa sinh con chưa được mười ngày làm sao chịu được cú đá thô bạo của Bác Văn. Hiểu Khê ôm bụng đau đớn nhưng vẫn bò lê đến gần Bác Văn, khóc nấc lên.

“Bác Văn… cầu anh trả con cho em… con em vô tội… em xin anh, lạy anh…”

Vương Lệ vốn đang gục đầu khóc vì không có đứa cháu trai nào đột ngột xông tới, túm tóc Hiểu Khê, tát liên tiếp vào mặt cô ta. Tiếng tát tai chát chúa xuyên vào tai người xung quanh.

Diêu Tinh cau mày nhìn khóe miệng Hiểu Khê chảy máu.

Một bàn tay che trước mặt cô, giọng nói lạnh lùng của Bác Văn vang lên bên tai.

“Đừng nhìn! Bẩn mắt.”

Vương Lệ túm tóc Hiểu Khê, gồng người lôi cô ta ra phía cửa lớn.

“Cút! Cút khỏi Lưu gia! Đừng bao giờ bước chân vào nhà tôi nữa. Mang theo đứa con hoang của cô cút đi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »